Những Kẻ Đáng Chết - Chương 19

Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )

Những Kẻ Đáng Chết - Chương 19

Chương 19

"Ư... ưm..." Ja Kyung rên rỉ rồi đột nhiên bật phắt dậy. Trán anh rịn một lớp mồ hôi lạnh, tấm lưng cũng đã ướt sũng. Mơ màng không phân biệt nổi mơ và thực, anh vội đảo mắt nhìn quanh. Anh đã gặp ác mộng. Một giấc mơ có Kang Il Hyun. Hắn đã bắn anh, rồi dùng dao chặt từng ngón tay, nhét vào miệng anh.

Cơn mơ sống động đến độ anh cảm giác như những ngón tay vẫn còn đang lợn cợn trong miệng mình. Anh đưa lưỡi kiểm tra, xác nhận trong khoang miệng trống rỗng rồi mới đổ sụp xuống giường. Hiếm khi nào anh lại mơ mộng vớ vẩn, chắc hẳn chuyện hôm qua đã tạo ra áp lực tâm lý quá lớn.

Định ngủ tiếp nhưng nhận ra đã khá muộn, anh bèn đứng dậy. Những lúc thế này, giá như có thể vận động đến kiệt sức thì tốt biết mấy. Hay là ra ngoài chạy một vòng? Anh tiến đến bên cửa sổ, vén mành lên thì thấy mặt trời đã treo trên đỉnh đầu.

Tiếng khoan tường inh ỏi. Nhìn ra thì thấy ở một góc sân, công trình đang diễn ra rầm rộ. Họ đã bắt đầu xây hồ bơi từ mấy hôm trước, xem ra giờ đã gần hoàn thành. Dù, bàn ghế và cả ghế tắm nắng cũng được bày ra, trông khá ra dáng một khu nghỉ dưỡng thứ thiệt.

Anh thay quần áo rồi đi xuống dưới. Kang Il Hyun đang ngồi trên ghế sofa phòng khách đọc báo.

“Chào buổi sáng ạ.”

Anh cố tình cất giọng thật tươi tắn. Hắn liền từ từ hạ tờ báo xuống, ngước nhìn anh.

“Ngủ ngon không? Trông mặt cậu tươi tỉnh nhỉ. Chắc là ngủ say lắm.”

Ja Kyung cười nhạt. Giấc mơ đêm qua lại hiện về ám ảnh. Thôi thì tự an ủi rằng giấc mơ thường trái ngược với thực tế. Anh vào bếp chào bà quản gia, pha một tách cà phê rồi quay ra phòng khách. Chẳng biết từ lúc nào, Kang Il Hyun đã đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài.

Ngoài công trình đang dang dở, một con chó lạ hoắc đang đi dạo trong sân cùng một nhân viên. Đó là một con German Shepherd, trông to lớn và cực kỳ hung dữ.

“Nhà mình có nuôi chó ạ...”

“Là con tôi nuôi. Nó vừa ở trung tâm huấn luyện về.”

“Trung tâm huấn luyện ạ... Tại sao thế?”

“Nó cắn chết người.”

Ja Kyung ngẩng phắt lên nhìn Il Hyun. Hắn nói tiếp, giọng thản nhiên như không.

“Dù sao cũng là kẻ tôi định giết, nhưng vẫn cần phải dạy dỗ.”

“À…”

Il Hyun cong mắt cười.

“Dù là động vật hay con người, cũng nên cho một cơ hội chứ nhỉ.”

Ja Kyung cũng cười theo, gật đầu lia lịa. Vừa mới trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng, giờ lại phải đối mặt với "hung thủ" và cố nặn ra một nụ cười, cơ mặt anh như sắp co giật đến nơi. Đã hơn mười giờ rồi mà con người này vẫn chưa đi làm sao? Mấy ngày khác thì biến mất từ sớm tinh mơ, hôm nay lại đủng đỉnh lạ thường.

“Hồ bơi khá lớn thật.”

Chẳng còn gì để nói, anh đành lảng sang chuyện hồ bơi. Mà nó lớn thật.

“Nghe nói sắp xong rồi, tôi cũng đang mong chờ lắm.”

“Ngài có vẻ thích bơi?”

“Môn nào tôi cũng giỏi hết. Ian thì sao?”

Tôi hỏi anh có thích không chứ có hỏi anh giỏi hay không đâu. Lại tự luyến rồi. Đáng ghét.

“Tôi cũng thích bơi ạ.”

“Vậy thì tốt quá. Trước khi về Hong Kong, đi bơi với nhau một chuyến nhé.”

Lời đề nghị đột ngột khiến Ja Kyung cười gượng. Anh chẳng muốn tí nào. Cứng họng không biết nói gì, anh đang tìm cơ hội chuồn lên tầng trên thì ánh mắt vô tình dừng lại ở khu rừng phía xa. Giữa những lùm cây rậm rạp, có thứ gì đó lóe sáng.

Vừa rồi... là gì thế?

Anh nghĩ mình nhìn nhầm, nhưng không. Mắt Ja Kyung mở to. Nhận ra đó là thứ gì, cơ thể anh đã phản ứng trước cả khi não kịp ra lệnh. Anh lao về phía Kang Il Hyun. Hai người còn chưa kịp ngã dúi dụi xuống sàn, cửa kính phòng khách và bức tranh đắt tiền trên tường đã vỡ tan tành.

RẦM. Il Hyun ngã sõng soài, và Ja Kyung ngã đè lên người hắn. Tình hình còn chưa kịp định hình, viên đạn thứ hai đã găm vào tường. Nghe tiếng động, các nhân viên từ bên trong chạy ùa ra. Ja Kyung gào lên, bảo họ quay vào. Bên ngoài, tiếng chó sủa vang lên dữ dội, xen lẫn tiếng hét của bảo vệ.

Ja Kyung thở hổn hển, thần kinh căng như dây đàn. Không còn viên đạn nào nữa. Căn nhà im phăng phắc. Kẻ phá vỡ sự im lặng lại là Il Hyun.

“Cậu xuống khỏi người tôi được rồi đấy…?”

Đang cảnh giác nhìn quanh, Ja Kyung cúi xuống nhìn Il Hyun đang bị mình đè dưới thân.

“Cứ ngồi trên người tôi rồi thở dốc thế này, người ta phát điên mất.”

Hắn bình thản đến lạ thường. Hơn nữa, cái thứ đang bị anh đè dưới mông... đang ngày một lớn dần. Ja Kyung hoảng hồn bật dậy khỏi người Il Hyun. Địt mẹ. Động dục như chó vậy! Anh nhìn hắn với ánh mắt ghê tởm, mà hắn còn dám cười khẩy một cách đầy ẩn ý.

Đúng lúc đó, vài nhân viên vội vã chạy vào, trong đó có cả Park Tae Soo.

“Giám đốc, ngài không sao chứ?”

Il Hyun đứng dậy, phủi áo rồi bước đến cửa sổ vỡ. Park Tae Soo vội ngăn hắn lại.

“Thưa giám đốc, đứng đó nguy hiểm lắm. Ngài nên tìm chỗ nấp trước đã…”

Kang Il Hyun nhìn vào lỗ thủng trên tấm kính chống đạn, mặt mày cau có một cách hung tợn.

“Đi bắt nó về đây.”

“Chúng tôi đang truy đuổi ạ.”

Hắn quay lại nhìn Park Tae Soo.

“Không. Bắt cái thằng lắp cửa kính về.”

Tae Soo khựng lại. Ja Kyung nhìn hắn, không nói nên lời. Il Hyun nghiến răng, ánh mắt lạnh như băng.

“Địt mẹ... dám chém giá trên trời cho cái kính chống đạn này à.”

“…”

“Thôi khỏi. Chôn sống nó luôn đi. Để nó không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa.”

“Vâng.” Tae Soo cúi đầu. Ánh mắt Il Hyun giờ chuyển sang Ja Kyung. Ánh nhìn đó vừa chậm rãi, vừa mạnh mẽ như đang siết chặt lấy cổ họng anh. Chết tiệt. Chuyện hôm qua đã đành, hôm nay anh lại phát hiện ra viên đạn và cứu mạng Kang Il Hyun. Giải thích thế nào đây? Nói thật là đã thấy ánh sáng phản chiếu từ ống ngắm? Hay nói dối rằng mình đã nhìn thấy viên đạn?

Có lẽ giấc mơ đêm qua không phải mơ nhảm, mà là mơ tiên tri.

“Ian.”

“Vâng…”

“Cậu ổn không?”

Hắn tiến lại gần, đưa tay ra. Ja Kyung định lùi lại thì bị hắn túm lấy cánh tay kéo về. Cơ thể anh bị kéo đi, khoảng cách giữa hai người gần lại. Hắn vuốt má anh rồi cho anh xem. Một vệt máu nhỏ. Chắc là bị mảnh kính làm xước. Gương mặt hắn bây giờ còn đáng sợ hơn cả lúc ra lệnh bắt gã lắp cửa kính.

“Tsk. Gương mặt xinh đẹp lại có vết sẹo rồi.”

Anh tự hỏi có phải mình nghe nhầm không. Xinh... đẹp? Từ ngữ gì mà sến súa như của một ông già vậy. Anh nhìn hắn với vẻ mặt ghê tởm, nhưng hắn lại trông có vẻ thật lòng cảm động.

“Cảm ơn cậu.”

“…”

“Nợ cậu một mạng rồi.”

Ja Kyung cố tìm lời lẽ thuyết phục nhất có thể.

“Không đâu ạ. Chỉ là may mắn thôi. Từ nhỏ tôi đã có thói quen quan sát xung quanh rất kỹ, vì sợ bị tấn công.”

“Ra vậy… Hóa ra những thói quen đó lại có ích.”

“Vâng…”

“Tôi còn tưởng, thị lực của cậu phải tầm 5.0 chứ.”

“Haha… Sao có thể ạ.”

“Hay là tháo cặp kính đó ra thì cậu sẽ biến thành Siêu nhân?”

Gì vậy. Ý hắn là gì? Mỉa mai? Hay khen ngợi?

“Đùa thôi.”

“Haha.”

“Không cần phải cười gượng.”

“…”

Il Hyun vỗ nhẹ lên vai Ja Kyung. Rồi gọi nhân viên mang băng cá nhân đến. Hắn tiến đến bức tranh, lại buông lời chửi thề. Hắn bảo đã mua nó với giá trên trời trong một buổi đấu giá, trông cái bộ dạng này thì ai bị bắt, chắc sẽ phải trả cả tiền kính, tiền tranh và tiền mạng sống của mình.

Con người này phải sống trong hiểm nguy đến mức nào mà vừa có đạn bay qua đã có thể thản nhiên như vậy. Ja Kyung vừa thấy nực cười, vừa thấy lòng dạ rối bời. Viên đạn lúc nãy rõ ràng đã nhắm vào vị trí anh đang đứng. Hai lần bắn vào cùng một vị trí không thể là nhầm lẫn. Ai? Tại sao? Mớ suy nghĩ trong đầu anh rối như tơ vò.

Il Hyun nhận băng gạc và thuốc mỡ từ nhân viên rồi bước về phía Ja Kyung. Đừng nói là hắn định tự tay dán cho mình đấy nhé? Trước mặt bao nhiêu người thế này? Sợ rằng điều đó sẽ xảy ra, anh vội đưa tay ra trước.

“Đưa cho tôi… Tôi tự dán được.”

“Cậu là hoàng tử đã cứu mạng tôi. Phải để tôi tự tay dán chứ.”

Hắn cười hiền rồi ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu anh lại gần. Cái điệu bộ đó mà là gọi ân nhân sao. Chẳng khác gì gọi chó. Anh miễn cưỡng lại gần, hắn liền nặn thuốc mỡ ra đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng xoa lên má anh. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào mắt anh khiến anh phải lảng đi chỗ khác.

Phía sau, các nhân viên đang lặng lẽ dọn dẹp. Cả bà quản gia và mọi người đều tỏ ra bình tĩnh hơn anh nghĩ. Vết thương hơi rát khiến anh bất giác nhíu mày, hắn liền chu miệng thổi “phù phù” vào đó. Hành động bất ngờ khiến Ja Kyung rùng mình sởn gai ốc, vội lùi lại một bước.

Il Hyun lại làm ra vẻ mặt “có vấn đề gì sao?” rồi cẩn thận dán băng cá nhân cho anh. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ hứng thú rõ rệt. Chịu không nổi, Ja Kyung quay ngoắt đầu đi.

“Cảm ơn ngài.”

Il Hyun đưa cho anh tuýp thuốc. “Đây. Lát nữa thì bôi.” Ja Kyung nhận lấy.

“Nếu để lại sẹo thì cứ đòi viện phí từ tôi.”

“Vâng…”

“Nếu sợ quá thì tôi sẽ bồi thường cả tổn thất tinh thần.”

“Vâng…”

“Mà nếu sợ thật, thì tối nay cứ sang phòng tôi ngủ. Tôi cho phép.”

Cái thằng chó này đang nói cái quái gì vậy. Dù biết là đùa, nhưng anh không thể nào kiểm soát nổi biểu cảm của mình. Cảm giác cứng rắn lúc nãy chạm vào mông vẫn còn sống động. Anh liếc xuống thì thấy nó đã phồng lên rõ mồn một. Ja Kyung cạn lời. Nó cứng lên thật này. Trong cái tình huống này mà sao có thể cứng lên được?

Kang Il Hyun cười một cách lịch lãm.

“Hôm nay đừng ra ngoài. Có vẻ như mục tiêu của bọn chúng là Ian đấy.”

Dù ánh mắt và hành động có vẻ trêu chọc, giọng nói của hắn lại vô cùng dứt khoát. Ra là hắn biết rồi. Nhưng hắn không nói thêm gì. Hắn bảo anh lên phòng nghỉ ngơi rồi cùng Park Tae Soo đi ra ngoài. Ngay sau đó, bà quản gia đến hỏi anh có sao không. Ja Kyung gật đầu, nhìn vào tuýp thuốc và băng gạc trong tay. Không hiểu sao, bên má vừa được hắn chạm vào lại có cảm giác ngứa ngáy đến lạ.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo