Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Chương 21
“Nghe nói hôm nay có chuyện lớn.”
Chủ tịch Kang đặt ly rượu xuống, buông một câu hỏi bâng quơ về sự việc ban sáng. Ngồi cạnh ông, bà vợ Kim Sun Young dùng gắp lấy thức ăn đặt vào đĩa cho chồng. Ánh mắt của tất cả mọi người, kể cả Seok Ju, đều đổ dồn về phía Il Hyun.
“Không có gì to tát đâu ạ.”
Thấy Il Hyun trả lời cụt lủn, Chủ tịch Kang tặc lưỡi.
“Người ta suýt chết mà còn bảo không to tát.”
“Nhưng con đâu có chết, vẫn sống sờ sờ đây này. Nhờ vậy mới được ăn bữa cơm ngon do mẹ kế đích thân chuẩn bị đây.”
Il Hyun vừa nói vừa dùng đũa gắp một miếng sườn, ánh mắt hướng về phía Kim Sun Young như một lời cảm ơn. Ja Kyung thừa biết hắn cố tình làm vậy để chọc tức Kim Sun Young. Dựa vào giọng điệu và biểu cảm của hắn khi nói chuyện với Kang Seok Ju, anh cũng đoán được mối quan hệ giữa hai mẹ con này chẳng tốt đẹp gì. Mà cũng phải, trên đời này nếu có ai đó có thể hòa hợp với Kang Il Hyun thì đó mới là chuyện lạ.
Quả nhiên, Kim Sun Young phải cố nặn ra một nụ cười đến mức cơ má cũng co giật. Chủ tịch Kang không khiển trách thái độ của Il Hyun, thay vào đó lại quan tâm đến Ja Kyung.
“Để khách quý đến nhà mà lại gặp phải chuyện không hay. Mong cháu thông cảm cho.”
Ja Kyung cung kính đáp lời.
“Không sao đâu ạ, thưa Chủ tịch.”
“Ta đã nghĩ rồi, nhà của Giám đốc Kang xem ra không an toàn, hay là cháu chuyển đến đây ở đi. Ở đây còn có Seok Ju nữa.”
Lời đề nghị đột ngột khiến miếng thịt vừa nuốt xong như nghẹn lại trong cổ họng anh. Lòng tốt của ông thì anh rất cảm kích, nhưng anh vẫn còn vài thứ phải lấy ở bên kia. Hơn nữa, ở đây hay ở đó cũng đều bất tiện như nhau. Nhìn về phía trước, Kang Seok Ju đang dùng ánh mắt thúc giục anh đồng ý.
Chỉ mới chơi với nhau vài lần mà đã tỏ ra như bạn thân tri kỷ, thật nực cười. Đúng là trẻ con. Anh liếc sang Kang Il Hyun ngồi bên cạnh, hắn chỉ im lặng nhai thức ăn trong miệng như một cái máy, không hề có phản ứng gì.
“Cháu cảm ơn lòng tốt của bác, nhưng cháu thấy ở bên đó thoải mái hơn ạ. Giám đốc Kang cũng đối xử rất tốt với cháu.”
“Thật sao?”
Dù anh nói hắn đối xử tốt, nhưng có vẻ Chủ tịch Kang cũng không tin cho lắm. Bình thường hắn ăn ở thế nào mà đến cả cha ruột cũng có phản ứng như vậy chứ. Cũng hiểu được phần nào. Kang Il Hyun khẽ nhếch môi cười, một nụ cười gần như không thể nhận ra. Không biết hắn cười vì cái gì, nhưng trông có vẻ vui.
Bữa ăn tiếp diễn trong những cuộc trò chuyện qua lại, bình thường hơn anh nghĩ, thỉnh thoảng còn có cả tiếng cười. Không biết trong lòng họ nghĩ gì, nhưng vẻ bề ngoài trông chẳng khác gì một gia đình bình thường. Dù vậy, anh vẫn có thể cảm nhận được những cuộc chiến ngầm tinh vi diễn ra giữa họ.
Ai là người đã thuê mình để trừ khử Kang Il Hyun? Trước khi đến Hàn Quốc, anh đã dự đoán hai người. Kang Tae Han và Kang Seok Ju. Những người sẽ tìm cách loại bỏ Kang Il Hyun trong cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế. Kang Tae Han thì chưa rõ, còn Kang Seok Ju thì còn non, có lẽ là do mẹ hắn đứng sau giật dây.
Nhưng cũng không thể bỏ qua Chủ tịch Kang. Trong giới này, anh đã không ít lần chứng kiến cảnh cha mẹ thuê người giết con, hoặc ngược lại, con cái thuê người giết cha mẹ.
Lý do rất đơn giản: Quyền lực. Đôi khi nó khiến tình máu mủ còn không bằng người dưng. Nhưng hiện tại, mối quan hệ giữa Chủ tịch Kang và Kang Il Hyun có vẻ không đến nỗi tệ. Dĩ nhiên, những gì mắt thấy chưa chắc đã là tất cả.
Và cuối cùng, là Kang Il Hyun. Liệu có phải chính hắn đã tự thuê người giết mình không, câu trả lời đó anh vẫn chưa có được. Sáng nay Wang Han có gọi đến, báo rằng Dmitri đã đi nghỉ mát ở Nga, phải mấy ngày nữa mới về. Lại đúng lúc này...
“Uống một ly chứ?”
Chủ tịch Kang mời rượu, Ja Kyung cười với vẻ mặt khó xử.
“Cháu... không uống được rượu ạ…”
“Ha ha. Khác hẳn với bố cháu nhỉ.”
“Cháu xin lỗi ạ.”
“Dù vậy cũng nên nhận một ly. Rượu là phải học từ người lớn. Cứ coi như ta thay mặt bố cháu, nhận đi.”
Ja Kyung đưa ly ra nhận một cách cung kính. Rượu có màu vàng nhạt, hương thơm nồng, vị cũng không tệ. Kang Il Hyun liếc anh một cái nhưng không nói gì. Uống vài ly như vậy, anh bắt đầu thấy hơi ngà ngà say.
Vốn dĩ anh không phải là người thích rượu chè. Uống lắm thì cũng chỉ được hai ba lon bia là cùng. Cố không để lộ ra, nhưng đến một lúc sau, tiếng nói của mọi người xung quanh bắt đầu vang lên ù ù. Mi mắt anh ngày một nặng trĩu, cơn buồn ngủ ập đến. Il Hyun ngồi bên cạnh không biết đã rời đi lúc nào, rồi quay lại đặt một ly nước đá trước mặt anh.
Sợ bị phát hiện là mình say, anh cố mở to mắt nhìn hắn. Hắn liền hỏi anh có sao không. Sự quan tâm bất ngờ này khiến anh có chút cảm kích. Nụ cười của hắn rất hiền, và có lẽ là do anh ảo giác, ánh mắt hắn cũng thật ấm áp. Anh gật đầu rồi nhìn thẳng về phía trước. Men rượu khiến mặt anh nóng bừng.
Đầu anh cứ nghiêng ngả sang một bên. Dù cố gắng tỉnh táo nhưng cơ thể lại không nghe lời. Anh vừa thấy thật thảm hại khi say chỉ vì vài ly rượu, vừa thầm mong mình sẽ gục đi vì men rượu để được ngủ một giấc. Từ khi đến Hàn Quốc, anh chưa có một ngày nào được ngủ yên.
Tầm nhìn của anh dần trở nên mờ ảo. Ý thức trôi dạt đi xa, và anh cứ thế chìm vào giấc ngủ. Không biết đã qua bao lâu. Khi mở mắt ra, cảm giác trên má anh có gì đó là lạ. Anh ngẩng đầu lên, gương mặt của Kang Il Hyun đã ở ngay sát bên cạnh. Lúc này anh mới nhận ra mình đã ngủ gục trên vai hắn.
Hoảng hốt, anh vội ngồi thẳng dậy. Kang Il Hyun quay lại nhìn.
“Ngủ ngon không?”
“Xin lỗi ạ. Tôi không biết mình lại ngủ gục trên vai ngài…”
“Không sao. Vai tôi rộng, chẳng hề hấn gì đâu.”
“…”
Gì vậy… tự nhiên lại khoe mẽ. Sợ mình có lỡ chảy nước dãi không, anh vội đưa tay lên chùi miệng. Sắp phải giết người ta rồi mà còn ngủ ngon lành trên vai hắn, đúng là giỏi thật. Anh thầm oán trách bản thân, rồi nhìn ra ngoài và sững sờ.
Chiếc xe đã dừng lại ở một nơi xa lạ. Lúc này anh mới để ý, cả ghế lái và ghế phụ đều trống không. Ja Kyung lúc này mới nhận ra, Il Hyun đã để anh dựa vào vai một lúc lâu.
“Đây là đâu ạ…?”
“Nhà tôi.”
“Nhà của ngài ạ?”
“Hôm nay ngủ lại đây đi. Đi đường xa mệt mỏi rồi.”
Hắn mở cửa xuống xe trước, Ja Kyung theo sau. Dưới hầm để xe có rất nhiều ô tô, hầu hết đều là xe nhập khẩu đắt tiền. Hắn quẹt thẻ ở cửa ra vào hầm, cánh cửa liền mở ra. Các nhân viên bảo vệ đứng khắp nơi cúi đầu chào họ.
Đi qua họ, anh vào bên trong, thấy có rất nhiều người qua lại. Cùng với những nhà hàng sang trọng là các cửa hàng hiệu mà người ta chỉ thấy ở trung tâm thương mại. Họ đi thang cuốn lên tầng trên. Bể bơi, phòng tiệc, phòng khách, phòng gym, gần như không thiếu thứ gì. Giữa chừng, họ chuyển sang đi thang máy, hắn quẹt thẻ, thang máy tự động nhận diện và đi lên tầng 13.
Đến tầng 13, vừa bước ra, anh thấy đây là kiểu cấu trúc một tầng hai hộ. Il Hyun hỏi anh muốn ngủ ở căn nào. Ja Kyung tròn mắt. Chẳng lẽ cả hai căn đều là của Kang Il Hyun? Không thấy anh trả lời, hắn chọn căn bên phải. Bảo là ở đấy view đẹp hơn.
Mở cửa bước vào nhà, đèn cảm ứng bật sáng. Toàn bộ đèn trong nhà sáng lên, Ja Kyung khựng lại một chút. Nội thất lộng lẫy và đáng yêu, hoàn toàn đối lập với căn nhà mà Kang Il Hyun đang ở.
“Gu của ngài thật là đối cực nhỉ.”
Ja Kyung buột miệng nói trong lúc nhìn quanh nhà, Il Hyun chỉ cười gượng.
“Đây là gu của chị tôi. Tôi đi công tác về thì đã thấy nó ra nông nỗi này rồi.”
À à. Bảo sao. Thấy không hợp chút nào. Nhưng với tính cách của Kang Il Hyun mà không cho đập đi làm lại hết thì cũng lạ. Ngắm nhìn những món đồ trang trí nhỏ xinh, mắt Ja Kyung sáng lên. Anh cũng có sở thích sưu tầm những món đồ nhỏ, một sở thích mà Wang Han không bao giờ hiểu được.
Trong lúc ngắm nghía, anh phát hiện ra một bức tượng voi nhỏ và cầm nó lên. Voi là loài vật mà Ja Kyung thích nhất. To lớn, đáng tin cậy, thông minh, và rất yêu thương gia đình.
“Chị của ngài có gu giống tôi nhỉ.”
Anh cười quay lại thì thấy Kang Il Hyun đang nhìn mình với vẻ mặt không cảm xúc.
“Thích à?”
“Dạ?”
“Thấy cậu có vẻ thích Kang Yoo Jung lắm. Nên tôi tự hỏi, có phải cậu thích kiểu người như vậy không.”
Ja Kyung ngỡ ngàng. Dĩ nhiên là chẳng có lý do gì để ghét một mỹ nhân như vậy. Vừa xinh đẹp, tính cách lại tốt, hơn nữa còn là bác sĩ, lỡ có bị thương khi làm việc thì còn được chữa trị ngay lập tức. Nghĩ đến đó, khóe môi anh bất giác nhếch lên. Cùng lúc đó, một bên lông mày của Il Hyun cũng nhếch lên theo một cách thách thức.
“Cười kìa?”
“Cười... cười gì đâu ạ...”
“Còn nói lắp nữa.”
Anh nhìn hắn với vẻ mặt hoang mang. Ý hắn là đừng có tơ tưởng đến chị gái hắn à. Hai ánh mắt chạm nhau, Kang Il Hyun vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh.
“Tỉnh mộng đi. Ian không phải gu của chị tôi đâu.”
Trong một thoáng, Ja Kyung chợt nghĩ, liệu có phải Il Hyun thật sự có tình ý với mình không. Dù là ở dưới hầm, hay là lúc bị phục kích, những hành động đó đều không phải là những gì một người đàn ông có thể làm với một người đàn ông khác.
Nếu đúng là như vậy, có nên tận dụng Kang Il Hyun đến cùng không? Nhưng nếu đó là một cái bẫy thì sao. Tình cảm là thứ hoàn toàn có thể được ngụy tạo. Thử một lần xem sao?
“Vậy còn ngài thì sao?”
Ja Kyung hỏi với ánh mắt đầy ẩn ý. Mi mắt của Il Hyun khẽ giật.
“Gu của ngài giám đốc là gì?”
Hắn đã đọc được gì trong biểu cảm của Ja Kyung? Hắn nhìn anh chằm chằm rồi cười khẩy.
“Làm trò dễ thương nhỉ?”
Rồi hắn sải bước tiến về phía trước. Lần này Ja Kyung không lùi lại. Trước mặt anh là món hàng trị giá 5 triệu đô la. Tuyệt đối không phải là một số tiền nhỏ. Đây là cơ hội để anh rút khỏi giới này hoàn toàn. Bàn tay của Kang Il Hyun đặt lên vai anh, rồi từ từ lướt lên cổ. Mỗi lần đầu ngón tay hắn chạm vào da thịt, cổ họng anh lại khô khốc vì căng thẳng.
Đầu ngón tay hắn chạm lên má anh, lướt nhẹ như đang chơi đàn piano, rồi áp cả lòng bàn tay vào. Bàn tay hắn nóng rực.
“Muốn biết không?”
Hắn hỏi, Ja Kyung im lặng.
“Nói xem nào. Thật sự tò mò à?”
Ja Kyung mấp máy đôi môi đang mím chặt. Địt mẹ. 5 triệu đô la. 5 triệu đô la. Thứ trước mặt anh không phải là một người đàn ông, mà là một món hàng trị giá 5 triệu đô la.
“Vâng. Hãy cho tôi biết.”
Khóe môi hắn cong lên. Bàn tay đang vuốt ve má anh tự nhiên lướt ra sau gáy, và đôi môi mềm mại của hắn từ từ tiến lại gần.