Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Chương 20
Chiếc ly thủy tinh bay thẳng vào tường, vỡ tan tành. Kim Sun Young gân cổ nổi lên, gào thét đến khản cả giọng. Bà ta lôi gã đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước mặt ra mà hành hạ, chửi rủa hắn là thứ ngu đần vô dụng, đến một việc cỏn con cũng không xử lý cho xong. Gã này là một trong những kẻ chuyên xử lý các phi vụ bẩn thỉu cho nhà mẹ đẻ của Kim Sun Young.
Cha ruột của Kim Sun Young vốn là một tay to có máu mặt ở Seoul, một ông trùm tiền mặt khét tiếng. Sau khi Kim Sun Young kết hôn, ông ta định thành lập một ngân hàng tiết kiệm nhưng lại gặp khó khăn trong việc xin giấy phép. Người đã xắn tay áo lên giúp đỡ ông ta vào thời điểm đó chính là Chủ tịch Kang. Cũng vì vậy mà đến giờ, nhà mẹ đẻ của Kim Sun Young vẫn phải nhìn sắc mặt của con rể mà sống.
“Tại sao đến một phát súng cũng không trúng hả? Mày bảo nó là thằng nào? Chẳng phải mày đảm bảo nó có thực lực, là một tay súng chắc chắn sao?”
Gã đàn ông mở lời, mặt mày đầy vẻ khó xử.
“Chuyện là, mục tiêu đã phát hiện và né kịp. Có vẻ như hắn đã nhìn thấy đúng vào khoảnh khắc tay súng bóp cò.”
“Cái thằng ngu này! Mày nghĩ đó là lý do được à!”
Chát! Bàn tay bà ta vung lên, giáng thẳng vào mặt gã. Lại Chát, chát, bà tát thêm vài cái mạnh đến nỗi đầu gã quay ngoắt đi. Vẫn chưa nguôi giận, bà ta vơ lấy đồ vật xung quanh mà ném điên cuồng. Đứng sau lưng bà đang thở hồng hộc, Kang Tae Han cầm tách trà, khẽ lắc đầu. Cái tính khí này mà cũng giấu được trước mặt bố giỏi thật.
Kế hoạch mà bà ta đã hùng hồn tuyên bố phút chốc đổ bể. Tae Han đã lường trước được phần nào nên cũng không mấy ngạc nhiên. Chuyện tương tự đã xảy ra vài lần, và lần nào Kang Il Hyun cũng sống sót một cách thần kỳ.
Kim Sun Young dường như vẫn chưa nguôi giận, thở phì phò rồi ngồi xuống bàn. Lúc này bà mới phát hiện móng tay mình đã gãy trong lúc tát người, lại nổi điên lên rồi rút điếu thuốc trong túi ra châm lửa.
“Lũ ngu đần ăn hại, đến làm việc cũng không nên hồn.”
Kang Tae Han đẩy tách trà về phía bà, khuyên giải.
“Thế nên con đã nói rồi mà. Mẹ mà nghe lời con thì có phải tốt không.
Ánh mắt bà ta trở nên sắc lẻm. Nhìn Kang Tae Han đang định chuồn êm, cơn tức giận của bà lại bùng lên. Dù là xưa hay nay, hắn cũng chỉ là một tay giỏi co mình giữ thân. Đàn ông mà gan bé thế này thì làm được tích sự gì. Cũng phải, thế nên mới đến nỗi sắp bị đứa em cùng cha khác mẹ kém tận tám tuổi cướp mất bát cơm.
“Đừng lo. Cơ hội không phải chỉ có lần này.”
“Hôm nay xảy ra chuyện động trời như vậy, mẹ nghĩ Kang Il Hyun sẽ để yên sao? Nghe nói hắn đã cho người rà soát hết camera khu vực đó, thậm chí còn thả cả drone bay lượn khắp ngọn núi xung quanh rồi.”
Bà ta điên cuồng dí điếu thuốc vào gạt tàn. Chỉ cần phe mình tìm ra nó trước rồi thủ tiêu là được. Tìm ra nó trước khi cái thằng ác độc đó bắt được và tra tấn, xóa sạch mọi bằng chứng là xong. Mà bà cũng đã cho người đi rồi. Nhưng nếu không tìm thấy thì…
Nhìn Kim Sun Young đang bồn chồn lo lắng, ánh mắt Kang Tae Han lóe lên vẻ xảo quyệt. Hắn rướn người về phía trước.
“Con có một ý này hay hơn...”
“Là gì?”
“Dùng Seok Ju thì sao ạ?”
Mi mắt bà ta giật mạnh.
“Hai đứa nó bằng tuổi nên khá thân nhau mà. Tiếp cận có phải sẽ dễ dàng hơn không?”
Kim Sun Young mím chặt môi, không đáp. Bà làm chuyện này cũng là với danh nghĩa bảo vệ con trai mình, nhưng trong thâm tâm bà không hề muốn lôi nó vào vũng lầy này. Dù có thất bại, bà cũng muốn một mình gánh, chứ không đời nào muốn con mình bị vạ lây.
“Không cần lôi nó vào.”
“Vậy tại sao mẹ lại lôi con vào? Vì con không phải con trai do mẹ đứt ruột đẻ ra à?”
“Chẳng phải đó là điều hiển nhiên sao. Tôi chưa bao giờ coi cậu, Kang Il Hyun và Seok Ju là như nhau. Các người cũng vậy mà.”
“Quả nhiên, mẹ vẫn vậy.”
Tae Han nở một nụ cười chán chường. Nhìn kỹ thì thấy, dù không phải mẹ ruột, hắn và Kang Il Hyun lại có rất nhiều điểm tương đồng. Bà ta liền nhấc máy gọi đi đâu đó. Xem ra bà ta đang định hủy bỏ chứng cứ bằng mọi giá, quyết tâm phải tìm và thủ tiêu kẻ đó trước.
Tắm xong, Ja Kyung đang sấy tóc thì ngước nhìn lên trần nhà. Kang Il Hyun đã giữ lời, tháo bỏ camera giám sát. Để chắc chắn, anh đã dùng máy dò kiểm tra lại nhưng không phát hiện dấu vết nào khác. Ý nghĩ rằng mình có thể ngủ một giấc ngon lành khiến anh cảm thấy như trút được gánh nặng mười năm.
Sấy khô tóc, anh nhìn bộ vest đặt trên giường. Hôm nay là ngày ăn tối ở nhà chính, anh phải ăn mặc cho đúng lễ nghi. Anh mặc chiếc áo sơ mi vào, chất vải mềm mại ôm lấy cơ thể. Anh cài cúc áo, thắt cà vạt, nhưng đã lâu không làm nên có chút lóng ngóng.
Sau vài lần loay hoay, anh đành bỏ cuộc, chỉ thắt tạm cho có hình có dạng. Anh đeo đồng hồ và kính vào rồi đi xuống nhà. Il Hyun đang đứng quay lưng lại giữa phòng khách, nói chuyện điện thoại với ai đó.
Tấm cửa kính vỡ nát đã được thay mới, căn nhà lại yên bình như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng ngoài sân, số lượng bảo vệ đã tăng gấp đôi, họ dắt chó đi tuần tra, vài chiếc drone cũng bay lượn trên không.
Kết thúc cuộc gọi, Il Hyun quay lại, ánh mắt khựng lại một chút khi nhìn thấy anh.
“Trông bảnh thật đấy.”
Il Hyun nhìn anh chằm chằm rồi bước tới. Không để anh kịp phản ứng, hắn đã đưa tay ra, một tay tháo phăng chiếc cà vạt của anh. Trong lúc anh còn đang ngơ ngác, hắn đã thắt lại cho anh một chiếc cà vạt mới. Ngay dưới cổ, những ngón tay dài của hắn khéo léo tạo thành một nút thắt hoàn hảo. Khoảng cách gần đến độ lồng ngực gần như chạm nhau, mùi nước hoa của hắn xộc thẳng vào mũi anh.
“Cậu không sao chứ?”
“Gì cơ ạ?”
“Chắc cậu đã hoảng sợ lắm. Hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi cũng được. Cuộc hẹn có thể dời sang lần sau.”
“Không sao đâu ạ... Chủ tịch Kang đã đích thân mời mà... làm vậy thì thất lễ lắm.”
Thắt xong cà vạt và cài cả kẹp, Il Hyun mỉm cười hài lòng. Ánh mắt hắn chậm rãi quét từ dưới lên trên người anh. Khi hai ánh mắt chạm nhau, Ja Kyung nở một nụ cười gượng.
“Trông khá hơn nhiều rồi.”
“Cảm ơn ngài.”
Il Hyun chìa tay ra.
“Vậy chúng ta đi chứ? Thưa Hoàng tử.”
Ja Kyung lắc đầu với vẻ mặt khó xử. Có lẽ anh đã bắt đầu quen với mấy trò đùa của gã này rồi. Il Hyun cười rồi vỗ nhẹ vào lưng anh. “Đi thôi. Giờ này Seoul kẹt xe lắm, nên đi sớm thì hơn.” Bàn tay đặt trên lưng khiến anh có chút không thoải mái, nhưng anh cũng không gạt nó ra.
Đúng như lời hắn nói, đường không chỉ tắc mà còn kẹt cứng, xe cộ không nhúc nhích nổi. Ja Kyung nhìn ra ngoài. Ánh đèn phản chiếu trên sông Hàn, hòa vào những gợn sóng, lấp lánh như những viên ngọc trôi nổi. Dù sống ở Seoul từ nhỏ, nhưng cho đến năm mười tuổi anh chưa bao giờ đến đây.
Kang Il Hyun cũng im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe cộ cứ đi rồi dừng, qua được đoạn tắc nghẽn mới thấy dễ thở hơn. Vừa đến nhà chính, các nhân viên đã ra đón họ. Ja Kyung xuống xe, đi theo sau Il Hyun vào trong.
Dinh thự của Chủ tịch Kang nhỏ hơn anh tưởng. Ngoài khu vườn được chăm sóc cẩn thận và một cái ao nhỏ, thì nhà của Kang Il Hyun còn ra dáng nhà chủ tịch hơn. Vừa bước vào cửa, một ông lão đứng tuổi đã cúi đầu chào một cách cung kính.
Il Hyun giới thiệu ông là Quản gia Yang. Dù tóc đã bạc trắng và tuổi đã cao, nhưng ánh mắt ông vẫn sáng quắc không kém gì người trẻ. Theo sự dẫn dắt của ông, anh vừa đi vào trong vừa ngắm nhìn khắp nơi. Thứ đầu tiên đập vào mắt anh là một bức ảnh gia đình cỡ lớn treo trên tường. Ai nấy đều mỉm cười, trông như một gia đình bình thường.
Nơi họ được dẫn đến là một phòng ăn có chiếc bàn dài. Trên bàn được trang trí bằng giá nến và hoa, các nhân viên đang tất bật dọn thức ăn. Anh nghĩ mình đã đến đúng giờ, nhưng đã có người đến trước.
“Giám đốc Kang và cậu Jang Ian đã đến ạ.”
Ánh mắt của những người đang nói chuyện đồng loạt đổ dồn về phía họ. Kang Yoo Jung là người đầu tiên đứng dậy tiến lại. Giống như hôm qua, cô dang rộng vòng tay ôm lấy Ja Kyung rồi vỗ nhẹ vào lưng anh.
“Chào mừng cậu, mới một ngày không gặp mà đã thấy nhớ rồi.”
Khác với hôm qua, hôm nay cô mặc một bộ vest lịch sự, nhưng trên người vẫn tỏa ra một mùi hương dễ chịu. Không phải một cậu thiếu niên mười tám tuổi nữa, mà không hiểu sao tim anh vẫn đập loạn nhịp. Ja Kyung đang ngại ngùng thì vô tình chạm phải ánh mắt của Il Hyun. Không rõ lý do gì, hắn lại cười khẩy một cái.
Cảm giác như bị đọc vị, anh vội vàng che giấu biểu cảm.
“Chào cậu. Tôi là Kang Tae Han, anh trai của Il Hyun.”
Một người đàn ông gầy gò, đeo kính tự giới thiệu là Kang Tae Han. Ánh mắt hắn gian xảo như rắn.
“Chào anh. Tôi là Jang Ian. Rất vui được gặp anh.”
“Cậu nhìn giống hệt mẹ mình. Tiếc thật. Nếu là con gái, chắc hẳn sẽ là một mỹ nhân.”
Hắn cười hềnh hệch, buông lời đùa cợt. Người phụ nữ đứng cạnh huých nhẹ vào người hắn, ra hiệu. Chắc là vợ của Kang Tae Han.
“Tôi xin lỗi thay anh ấy. Anh ấy đôi khi hay đùa quá trớn.”
Chỉ cần nhìn qua cũng biết cô ta tốt hơn chồng mình rất nhiều.
“Không sao đâu ạ. Tôi sẽ coi đó là một lời khen.”
Đúng lúc đó, có tiếng động từ phía cầu thang.
“Chủ tịch và phu nhân ra ạ.”
Tất cả mọi người đều quay về phía đó, các nhân viên đứng thành hai hàng, cúi gập người. Có phải vua với hoàng hậu xuất hiện đâu mà làm trò. Người đàn ông có dáng vẻ đường bệ đang đi xuống chính là cha của Kang Il Hyun.
Dù đã có tuổi nhưng khí thế của ông vẫn ngút trời, ánh mắt sắc như hổ. Người phụ nữ đang đỡ tay ông chắc là mẹ của Kang Seok Ju. Quả nhiên, ngay phía sau là Seok Ju đang đi xuống. Gã này rõ ràng đang cưỡi trên lưng hổ, mà ánh mắt lại đầy vẻ sợ hãi. Mỗi lần gặp mặt đều tỏ ra vênh váo, nhưng ở trong căn nhà này, gã chỉ là một con thú ăn cỏ yếu ớt không hơn không kém.