Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Chương 3
Trong chiếc vali mở toang trên sàn, những cọc đô la xếp chật ních. Wang Han đang sắp xếp lại số tiền đó thì liếc mắt nhìn Ja Kyung vẫn đang ngồi yên ở bàn ăn. Từ lúc về đến giờ, anh chỉ chăm chú nhìn vào một tấm ảnh. Đó là thứ anh nhận từ Dmitri – một phi vụ mới.
“Em thực sự định làm sao?”
Ja Kyung không đáp. Người đàn ông trong ảnh mặc vest đen, thắt cà vạt đen, gương mặt gần như vô cảm. Phải nói thế nào nhỉ. Một gương mặt thường thấy trên các tạp chí phương Tây. Chính xác hơn thì, là quảng cáo đồ lót chăng? Ngũ quan sắc bén, toát ra thứ hormone nam tính nồng đượm chết người. Dù là người châu Á, đường nét của hắn lại vô cùng mạnh mẽ, rõ ràng, với đôi mắt vừa sâu vừa sắc lạnh.
Wang Han đứng dậy, tiến đến bàn ăn.
“Anh hỏi em có định làm không?”
Ja Kyung xoay tấm ảnh lại, chìa cho Wang Han xem.
“Đẹp trai nhỉ? Giết một kẻ thế này chắc hẳn là thú vị lắm đây?”
“Tùy em thôi.”
“Bảo là hai mươi chín tuổi, nhưng trông có vẻ già dặn hơn phải không? Sao trông dừ thế nhỉ.”
“Vậy nên em sẽ làm?”
Ja Kyung gật đầu.
“Phải làm chứ. Thù lao gấp những mười lần cơ mà.”
Wang Han kéo một chiếc ghế ra ngồi, gương mặt trở nên nghiêm túc.
“Anh không thích việc này chút nào. Giết người thì cũng được đi, nhưng nghe nói còn phải đột nhập vào nhà hắn lấy đồ nữa.”
Đúng như dự đoán, cái giá càng cao thì điều kiện càng thêm phần oái oăm. Nếu chỉ đơn giản là khử một mạng người như mọi khi, hắn đã bớt lo lắng hơn. Nhưng lần này, sau khi hạ sát mục tiêu, họ còn phải lấy một món đồ từ chiếc két sắt giấu kín trong nhà. Đó mới là toàn bộ giao kèo.
Wang Han cầm lấy tấm ảnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gã đàn ông. Hắn đã nhờ người quen điều tra kỹ lưỡng về gã kia. Kang Hoon, kẻ từng là ông trùm của băng đảng xã hội đen Sewon Pa, một thời làm mưa làm gió ở Hàn Quốc. Sau này, Kang Hoon kết hôn với con gái của một chính trị gia, mở rộng kinh doanh và lột xác thành doanh nhân. Dĩ nhiên, sau lưng hắn vẫn là kẻ thống trị tuyệt đối của thế giới ngầm.
Sau đó, hắn tái hôn thêm hai lần, có ba con trai và một con gái. Ba người con trai làm việc cho tập đoàn, cô con gái là bác sĩ. Trong số ba người, kẻ có khả năng kế vị cao nhất chính là gã đàn ông trong ảnh, Kang Il Hyeon. Wang Han đã lăn lộn trong giới này đủ lâu, gặp đủ mọi loại người nên chỉ cần liếc qua mặt là có thể đoán được vài phần. Không chỉ ánh mắt và khí chất đã đủ nguy hiểm, mà trên hết, trực giác nhạy bén của anh đang gào thét mách bảo: Lần này phải tránh xa ra.
Hơn nữa, theo nguồn tin, đây không phải lần đầu tiên có người định ám sát Kang Il Hyeon. Tất cả đều thất bại, và không một kẻ nào trong số chúng còn sống sót. Nhưng Ja Kyung, như mọi khi, lại tỏ ra chẳng hề bận tâm.
“Em khác. Vì em là số một.”
“Anh biết. Nhưng nhỡ em gặp nguy hiểm thì sao?”
“Thì chết thôi.”
“Đừng nói dễ dàng như vậy. Còn ước mơ của em thì sao?”
Nghe đến từ ‘ước mơ’, Ja Kyung im bặt. Anh đã lên kế hoạch rằng cứ làm việc đến ba mươi tuổi rồi sẽ giải nghệ. Anh cũng đã nhắm sẵn một hòn đảo để sống hết phần đời còn lại. Một hòn đảo không người. Vì đã gây thù chuốc oán với quá nhiều người, đến nơi đó có lẽ sẽ được yên ổn. Anh sẽ gặp một người vợ xinh đẹp, sinh con, xây nhà, câu cá và sống một cuộc đời yên ả, dung dị ở đó. Và anh chắc chắn sẽ không bao giờ dạy con mình cách cầm súng.
“Chuyện đó để sau chuyến này về rồi tính. Trước mắt, phải xử lý gã này đã.”
Ja Kyung lấy chiếc bật lửa Zippo ra, châm lửa đốt tấm ảnh và các tài liệu. Gương mặt của Kang Il Hyeon trong ảnh oằn mình dưới ngọn lửa, trông như đang phẫn nộ. Không biết lúc chết mặt hắn có như thế này không. Có chút mong chờ đấy. Ja Kyung nhếch mép cười rồi ném chúng vào thùng rác. Tấm ảnh đang cháy nhanh chóng biến thành một nắm tro tàn.
Chiếc sedan màu đen chạy suốt hai tiếng đồng hồ, và khi đến căn biệt thự ở Yangpyeong, trời đã nhá nhem tối. Nơi này thuộc sở hữu của cha hắn, chủ tịch Kang, nhưng chủ yếu được sử dụng làm sân chơi cho cậu út Kang Seok Ju và bạn bè của nó.
Vừa mở cổng tiến vào, hắn đã thấy có người đang dọn dẹp bể bơi. Lũ người đang mải lau chùi những mảnh thịt và vệt máu vương vãi khắp nơi, thấy Kang Il Hyeon liền lập tức đứng thẳng người cúi chào. Những vụ việc thế này xảy ra như cơm bữa, và việc dọn dẹp hậu quả luôn là phần của họ.
“Các chú vất vả rồi.”
Hắn bước lên những bậc thềm đá, còn chưa đến cửa chính đã nghe thấy tiếng la hét từ bên trong vọng ra. Tiếng chửi bới và âm thanh đập phá đồ đạc trộn lẫn vào nhau. Không cần nhìn cũng biết chuyện gì đang diễn ra. Chắc chắn thuốc vẫn chưa tan hết, nên thằng nhóc đó mới lên cơn điên cuồng mất kiểm soát.
Il Hyeon quay lại, hỏi Tae Soo.
“Nếu tôi giết thằng chó đó, lão già có khóc đến cạn nước mắt không?”
Tae Soo không đáp. Dù là thật lòng hay không, chỉ cần hắn ra lệnh, gã sẽ làm.
“Không. Vẫn chưa đến lúc. Dù nó có phải chết, thì cũng phải chết cùng với lão già, tôi mới hả dạ được.”
Có lẽ hắn đã thực sự tưởng tượng ra cảnh đó, một nụ cười thoáng hiện rồi vụt tắt trên môi Il Hyeon. Hắn mở cửa bước vào, và đúng như dự đoán, cảnh tượng trước mắt là một mớ hỗn độn không hơn không kém. Mùi tanh nồng của máu và những mảnh thịt không rõ của ai vương trên sàn xộc thẳng vào mũi.
Il Hyeon hít một hơi thật sâu. Hừm, một mùi hương thật tuyệt. Mỗi bước đi, máu lại dính chặt vào đế giày hắn rồi nhão nhoẹt bung ra. Lũ thuộc hạ đang tụ tập thấy Il Hyeon liền vội vàng tản ra, để lộ ra Kang Seok Ju. Cả người nó bê bết máu, tay lăm lăm một cây dùi đục nước đá, đang vung loạn xạ như một thằng điên.
“Cút đi! Lũ khốn chúng mày cút hết cho tao! Muốn chết hết hả? Chúng mày có biết tao là ai không?”
Xem ra chính nó còn chẳng biết mình là ai, tốt nhất nên đích thân dạy cho nó một bài học. Il Hyeon sải bước tiến lại, Kang Seok Ju lại càng gào thét điên cuồng, vung dùi loạn xạ hơn. “Cút đi! Cút đi thằng chó chết! Không cút tao giết mày đấy!”
Il Hyeon né mũi dùi đang lao tới, chộp lấy cổ tay Seok Ju và vặn ngược lại với một tiếng “rắc”. “Á á á!” Tiếng hét xé tai cũng chỉ vang lên được trong giây lát. Il Hyeon giật lấy cây dùi từ tay Seok Ju và đâm thẳng vào thái dương nó.
“Khặc!” Chỉ một đòn, Seok Ju đã không thở nổi, mắt trợn ngược lên. Hai chân nó mềm nhũn định khụy xuống, nhưng Il Hyeon đã túm lấy tóc, xốc nó đứng dậy. Rồi hắn nhìn thẳng vào mắt nó, từ từ miết mũi dùi xuống dưới. Da thịt rách toạc, máu tuôn xối xả, làm bẩn cả đôi giày của hắn.
Dù đang phê thuốc, Seok Ju vẫn không thể chịu nổi cơn đau, run lên bần bật như một con bê con mới đẻ.
“Ư… ư… ực!”
Nó không nhịn được nữa, đưa tay níu lấy cánh tay Il Hyeon, liền nghe thấy một giọng cảnh cáo trầm thấp.
“Dám động vào. Lần sau sẽ là con mắt của mày.”
Kang Seok Ju không dám động đậy, chỉ có thể mấp máy môi. Nước mắt trào ra vì đau đớn, tròng trắng mắt nó đỏ ngầu. Lúc này đây, nó mới nhìn rõ người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Đôi mắt hắn, đang cười một cách ma quái, lại càng chìm sâu, đen đặc hơn.
“A, an… Anh. C-c-cứu…”
“Bây giờ thì nhìn rõ rồi chứ?”
“V… vâng…”
Hắn ấn mạnh hơn, mũi dùi lại xoáy sâu vào trong. Cơn đau thấu xương khiến Seok Ju không thể rên lên tiếng nào, chỉ có thể ngáp ngáp như một con cá. Nhìn đứa em cùng cha khác mẹ đang quằn quại trong đau đớn, một nụ cười rợn người lướt qua trên gương mặt Il Hyeon.
“Trả lời thì phải luôn lễ phép, hiểu không?”
“V… â… ng…”
Lúc này hắn mới có vẻ hài lòng, rút cây dùi đang nghiền nát xương của nó ra, và bàn tay thô bạo đang túm tóc cũng buông xuống. Seok Ju thở hắt ra, đổ sụp xuống sàn. Đau đớn là một chuyện, nhưng cảm giác sợ hãi và nhục nhã cùng lúc ập đến.
Il Hyeon đang nhìn chằm chằm xuống Seok Ju thì nghe thấy tiếng động ở cửa. Quay người lại, Il Hyeon trông thấy vị khách vừa đến liền mỉm cười chào đón.
“Ông đến muộn rồi.”
Người đàn ông tóc bạc trắng là thư ký của bà Kim Seon Young, mẹ của Seok Ju. Ánh mắt ông ta dừng lại trên người Seok Ju đang nằm sõng soài trên sàn, máu me đầm đìa, sắc mặt liền tối sầm lại.
“Cậu đã đi quá giới hạn rồi.”
“Lời khen này để ngày mai trong bữa ăn tôi sẽ nghe riêng từ bố.”
“Thưa Giám đốc.”
“Ông cứ nói.”
“Dù với bất kỳ lý do gì, người trong gia đình cũng không được làm tổn thương nhau.”
Nghe đến từ ‘gia đình’, một bên lông mày của Il Hyeon nhướng lên chế giễu. Càng ngẫm, hắn càng thấy ghét cái từ này. Gia đình. Gia đình à… Gia đình? Hắn nhếch mép. Nghe như gia súc thì đúng hơn.* Hắn giấu đi suy nghĩ thật của mình, vẽ lên một nụ cười giả tạo, rồi đưa đầu cây dùi đang cầm trên tay lên liếm dọc một đường. Hành động đó khiến mí mắt của Trưởng phòng Yoon giật giật.
Il Hyeon đảo lưỡi, nếm vị máu trong miệng rồi nhổ “phẹt!” xuống sàn.
“Lạ thật. Người ta nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, sao trong miệng tôi lại nhạt thếch thế này?”
“Thưa Giám đốc. Nếu lần sau cậu còn làm vậy…”
“Thì sao?”
Một ánh nhìn lạnh buốt găm xuống. Trưởng phòng Yoon thoáng chững lại, lùi về sau nửa bước rồi cúi đầu.
“Là tôi đã vượt quá bổn phận. Xin lỗi cậu.”
“Quả nhiên là nắm bắt tình hình nhanh thật. Nếu không, có lẽ giờ này thứ này đã ghim trên đầu của Trưởng phòng Yoon rồi đấy.”
Il Hyeon cười, ném cây dùi xuống sàn. Rồi hắn lại thản nhiên nói đó chỉ là một câu đùa, bảo ông ta đừng để bụng. Trưởng phòng Yoon dù không ưa gì Kang Il Hyeon, nhưng cũng không thể biểu lộ ra ngoài. Vì lần này, Kang Seok Ju đúng là đã gây ra một tai họa quá lớn. Dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng một trong số những người bị thương lại là con trai của một chính trị gia. Việc giải quyết hậu quả hoàn toàn thuộc về Kang Il Hyeon, nên hắn có tức giận cũng là điều dễ hiểu.
“Vậy tôi xin phép về trước. Mong ông dọn dẹp cho sạch sẽ. Cứ làm như mọi khi.”
Il Hyeon quay lại. Seok Ju vẫn ngồi chết lặng ở đó. Il Hyeon nở với nó một nụ cười nhân từ hết mức có thể.
“Ngoan ngoãn thế này... trông đáng yêu hơn hẳn. Giờ mới ra dáng em trai của tôi.”