Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Chương 2
Trong sân nhà thờ, nơi diễn ra buổi phát cơm từ thiện, dòng người xếp hàng dài tưởng chừng như vô tận. Những chiếc bàn nhựa màu xanh cứ hễ có chỗ trống là ngay lập tức được lấp đầy. Ống kính của ký giả Yoon, đang ghi lại quang cảnh, lia đến một người trong số các tình nguyện viên.
Người đàn ông trong chiếc tạp dề màu xanh lục, dù nhìn từ khoảng cách xa, vẫn là một mỹ nam nổi bật. Hắn sở hữu vóc người cao lớn, thân hình rắn rỏi và nụ cười luôn thường trực trên môi khi đối diện với mọi người.
“Đẹp trai thật đấy.”
Ký giả Gwak, người đang đứng bên cạnh ăn kem, cũng nhìn về phía đó.
“Kang Il Hyeon?”
“Ai mà tin nổi người kia lại là dân xã hội đen chứ? Chỉ nhìn cái mã bên ngoài thôi thì còn hơn cả diễn viên, phải không tiền bối?”
“Nếu có khác gì so với diễn viên, thì chắc là anh ta sẽ thực sự dùng tay mình để xẻ thịt người khác theo đúng nghĩa đen.”
Ký giả Yoon rời mắt khỏi máy ảnh, quay sang nhìn tiền bối của mình là ký giả Gwak.
“Tiền bối từng thấy rồi sao?”
“Phải tận mắt thấy mới biết à? Mồm thì xưng là doanh nghiệp chứ có ai ở cái đất này mà không biết đó là công ty trá hình của dân anh chị. Cậu có nhớ vụ một vị dân biểu được phát hiện đã tự sát ba năm trước không? Tất cả đều là do…”
“Hai anh vất vả quá.”
Một gã đàn ông đột ngột xuất hiện, chen vào giữa hai người đang thì thầm to nhỏ, trên tay là hai chai nước vitamin. Anh ta cố trưng ra một nụ cười rạng rỡ nhất có thể, nhưng cả ánh mắt lẫn khí chất toát ra đều chẳng hề tầm thường. Mu bàn tay anh ta chi chít những vết sẹo nhỏ mà thời gian cũng không thể xoá nhoà.
“Mong các anh viết bài cho hay một chút. Dạo này chúng tôi làm nhiều ‘việc thiện’ lắm.”
Gã đàn ông nhìn thẳng vào mắt ký giả Gwak, cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘việc thiện’. Ký giả Gwak nuốt nước bọt đánh ực, vội vàng nhận lấy hai chai nước và đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo. Người đàn ông đứng trước mặt anh chính là thư ký làm việc dưới trướng Kang Il Hyeon. Gọi là thư ký cho sang, chứ xét theo thứ bậc trong tổ chức, có lẽ phải là cánh tay phải.
Tên hắn là gì nhỉ… Park Tae Soo?
Park Tae Soo, sau khi bất ngờ xuất hiện đưa nước, cúi đầu chào một cái rồi nhanh chóng biến mất. Ký giả Gwak liền hạ giọng nói với ký giả Yoon.
“Này. Chắc anh ta không nghe thấy gì đâu nhỉ?”
“Nghe thì đã sao? Chúng ta có bịa đặt chuyện không có thật đâu.”
Ký giả Gwak bất giác lau vội giọt mồ hôi đang rịn ra trên trán.
“Này, là tôi đổ mồ hôi thật đấy à? Trông có căng thẳng lắm không?”
“Sao phải xoắn lên thế? Có ai doạ giết tiền bối đâu mà sợ?”
Nghe đến từ ‘giết’, ký giả Gwak lẳng lặng nhìn xuống chai nước trong tay. Vứt đi thì sợ bị để ý, mà uống thì lại thấy lợn cợn trong lòng. Trong lúc anh còn đang phân vân, ký giả Yoon đứng bên cạnh đã vặn nắp, uống ừng ực. Anh vội đưa tay ra định cản nhưng đã muộn, cậu ta uống cạn sạch rồi.
“Thằng oắt này! Sao lại uống nó? Nhỡ có gì trong đó thì sao.”
Ký giả Yoon hất cằm về phía Kang Il Hyeon đang phát cơm. Park Tae Soo, gã vừa đưa nước lúc nãy, đang đứng ngay cạnh anh ta. Và ánh mắt của Kang Il Hyeon, trong lúc lắng nghe, lại hướng thẳng về phía ký giả Yoon và Gwak. Ký giả Gwak giật thót, vội lén quay lưng đi và kéo ký giả Yoon.
“Chết tiệt. Sao nó lại nhìn chằm chằm về phía này?”
“Em cũng không biết nữa. Cũng đang tò mò đây.”
Ký giả Yoon cầm chai nước lên, khẽ gật đầu như một lời cảm ơn. Kang Il Hyeon liền nở một nụ cười dịu dàng, lịch sự cúi chào lại rồi tiếp tục chia cơm cho những người đang xếp hàng. Hắn nhìn vào mắt từng người vô gia cư, mỉm cười, thỉnh thoảng còn sẵn lòng bắt tay những người chìa tay ra, phong thái chẳng khác gì một chính trị gia dày dạn.
“Mẹ kiếp, bẩn thỉu.”
Kang Tae Han ném cặp kính sang một bên, đổ cả vốc cồn khử khuẩn ra tay rồi chà đi chà lại. Trong lúc phát cơm cho đám người vô gia cư, không biết bao nhiêu kẻ đã nắm lấy tay anh ta để cảm ơn. Dù đã rửa tay kỹ với nước, cảm giác nhớp nháp ghê tởm vẫn không tài nào tan biến.
“Một lũ gián bọ. Cứ thấy cơm miễn phí là lại hớn hở lao vào.”
Anh ta nhổ nước bọt xuống đất rồi rút một điếu thuốc trong túi ra. Tên thuộc hạ đứng cạnh lập tức tiến đến châm lửa. Anh ta rít một hơi thật mạnh, rồi phả làn khói đặc quánh ra không trung oi bức.
Mới tháng năm mà thời tiết đã nóng như thiêu như đốt. TV thì ra rả rằng mùa hè năm nay sẽ có đợt nắng nóng kỷ lục, nhưng nghĩ lại thì năm nào vào tầm này cũng có tin tức y hệt.
Cách đó không xa, người em trai Kang Il Hyeon của anh ta đang chụp ảnh cùng các tình nguyện viên. Nhìn cái bộ dạng đạo đức giả đó, Tae Han bất giác nhếch mép cười khinh bỉ. Thằng khốn giả tạo. Chụp ảnh xong, Il Hyeon chào các tình nguyện viên rồi cởi tạp dề đưa cho tên thuộc hạ bên cạnh.
Sau đó, hắn trao đổi vài câu rồi tiến về phía Tae Han đang đứng. Với chiều cao gần 1m90, khung xương vững chãi cùng vóc người chuẩn Tây, hắn đi đến đâu cũng lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Tay áo sơ mi được xắn lên để lộ bắp tay rắn chắc, từng khối cơ bắp lại thay hình đổi dạng theo mỗi cử động. Bảo sao lũ đàn bà cứ phải nhỏ dãi, tìm mọi cách để léng phéng với nó. Thằng chó chết may mắn.
Lại gần, Il Hyeon mở một chai nước suối, tu thẳng một hơi để giải khát.
“Mày diễn giỏi thật. Chắc đi làm diễn viên cũng được đấy.”
Trước lời mỉa mai của Kang Tae Han, Kang Il Hyeon ném chai nước đã cạn vào thùng rác rồi buông một câu sắc lẻm.
“Có thời gian châm chọc thì đi mà quản đám đàn em của anh đi. Lúc nãy có nhà báo đến đấy.”
Giọng hắn vốn đã trầm hơn người thường một tông, nay còn mang theo hơi lạnh buốt.
“Nhà báo? Ai?”
Il Hyeon rút điếu thuốc ra ngậm, sau khi châm lửa, hắn liếc mắt từ trên cao nhìn xuống Tae Han. Kang Tae Han đeo kính, trông giống hệt mụ mẹ của anh ta đang sống ở Mỹ. Đã vậy anh ta còn lúc nào cũng cau mày, khiến người đối diện còn cảm thấy anh ta thật bồn chồn và cáu kỉnh. Hắn phả một làn khói thuốc thẳng vào mặt anh ta, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Tae Han lại càng hằn sâu hơn.
Tae Han đưa tay xua làn khói thuốc đi, chửi thề.
“Và em xin anh đấy, trước mặt người khác thì làm ơn cười lên một chút. Cười một cái có ai đánh chết anh đâu mà sợ.”
“Mấy cái trò đó là chuyên môn của mày rồi. Mày cứ tự đi mà cười cho thoả thích.”
Il Hyeon búng điếu thuốc đang hút dở về phía trước.
“Thôi dẹp đi. Đến làm tình còn cần phải ăn ý, đằng này…”
Nghe câu đó, ánh mắt Tae Han trở nên sắc lẻm. Dù là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng bị một đứa em nhỏ hơn mình tận tám tuổi dạy đời một cách trịch thượng như vậy, bảo sao anh ta không khó chịu cho được. Hồi nhỏ, anh ta còn có thể đè nó ra đánh cho một trận để nó biết lỗi, nhưng từ khi nó cao lớn phổng phao, cả về chiều cao lẫn vóc người, chuyện đó cũng trở nên bất khả thi.
Lần cuối cùng anh ta đánh nó là khi nào nhỉ? Hình như là lúc nó học cấp hai. Hồi đó cũng vì chuyện gì đó mà hai anh em to tiếng, rồi anh ta đã thẳng chân đạp không thương tiếc vào thằng em đang gân cổ cãi lại. Nhưng ngày hôm đó thì khác. Kang Il Hyeon đang bị đánh đã giật lấy con dao gọt hoa quả từ tay người giúp việc, đâm một nhát vào sườn Tae Han khiến anh ta phải vào viện cấp cứu.
Thỉnh thoảng, khoảnh khắc đó lại hiện về. Kang Il Hyeon khi ấy, chắc chắn đã cười.
[Nếu còn đánh thêm một lần nữa, lần sau sẽ là tim của anh đấy.]
Miệng thì tự nhận là dân giang hồ, chứ từ nhỏ đến lớn, Kang Tae Han và anh em của anh ta chưa từng phải để tay mình nhuốm một giọt máu nào. Chúng sinh ra trên mảnh đất màu mỡ mà người cha Kang Hoon đã gầy dựng, chỉ biết ăn sung mặc sướng, chưa bao giờ phải liều mạng chiến đấu, cũng chưa từng phải đối mặt với kẻ mạnh hơn để rồi bị giày xéo.
Nhưng Kang Il Hyeon thì khác. Dù được nuôi dạy y hệt, hắn lại ngày càng trở nên tàn bạo và xảo quyệt như một kẻ khát máu bẩm sinh. Dù gây thù chuốc oán khắp nơi, hắn lại giải quyết mọi việc cực kỳ gọn ghẽ, nên chưa bao giờ nằm ngoài tầm kiểm soát của cha mình, chủ tịch Kang. Điều đó càng khiến Tae Han chướng mắt.
Anh ta đang mải chìm trong những ký ức xưa cũ làm tâm trạng tồi tệ đi, thì Park Seon Ju, vợ của Tae Han, sau khi chào hỏi xong các tình nguyện viên, cũng đi đến với dáng vẻ đoan trang. Nhìn kiểu tóc búi gọn gàng và lối trang điểm khác hẳn ngày thường của cô ta, Tae Han lại cười khẩy trong bụng. Ở đây cũng có một diễn viên nữa này.
“Anh yêu vất vả rồi. Cả chú cũng vậy.”
“Chị dâu mới là người vất vả chứ ạ. Hôm nay trông chị càng xinh đẹp hơn.”
Được cậu em chồng khen, tâm trạng cô ta tốt lên hẳn, liền lấy tay che miệng cười. Tae Han đứng nhìn, lại buông lời chế giễu. Đúng là một lũ diễn trò. Park Seon Ju thoáng sa sầm mặt, lườm anh ta một cái, nhưng Tae Han giả vờ không thấy, quay mặt đi.
Đúng lúc đó, Park Tae Soo cầm điện thoại, thận trọng bước đến.
“Giám đốc, có lẽ ngài nên nghe điện thoại này ạ.”
Il Hyeon nhận lấy chiếc điện thoại được đưa đến. Ánh mắt anh đang lắng nghe đối phương, thoáng loé lên rồi vụt tắt một tia sát khí.
“Tôi sẽ đến, bịt miệng bọn nó lại.”
Kết thúc cuộc gọi, Il Hyeon đưa lại điện thoại và ra lệnh cho Park Tae Soo.
“Chuẩn bị xe. Xuất phát ngay.”
Tae Soo lập tức rời đi. Tae Han tò mò hỏi.
“Đi đâu thế?”
Il Hyeon cười một cách lạnh lẽo.
“Em trai của hai anh em mình gây chuyện rồi. Lần này còn là chuyện rất lớn.”
A, thằng chó đẻ. Tae Han không cần suy nghĩ mà buột miệng chửi thề. Hai người họ có một người em cùng cha khác mẹ, và nó chính là cục nợ của cả gia đình. Thằng nhóc vừa mới ngoài hai mươi đã sa vào ăn chơi trác táng, gần đây còn dính vào ma túy, thường xuyên gây chuyện thị phi.
“Chị dâu, em xin phép đi trước. Hẹn gặp lại anh chị vào bữa tối ngày mai. Hai người về cẩn thận.”
Sau khi lịch sự cúi chào, Il Hyeon đi về phía chiếc xe hơi của mình đang đỗ ở sân sau nhà thờ. Nụ cười trên gương mặt hắn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lẽo như băng giá. Tae Soo đang đợi sẵn, mở cửa ghế sau cho hắn rồi nhanh chóng di chuyển về ghế lái.
“Người bị thương thế nào?”
“Sáu người bị thương nhẹ, một người đang bất tỉnh ạ. Trước khi dùng dao đâm đã có ẩu đả. May mắn là con trai Nghị viên Seo không bị thương nặng lắm.”
Il Hyeon chửi thề một tiếng ngắn gọn rồi ra chỉ thị cho Tae Soo.
“Liên lạc với Nghị viên Seo. Nói tối nay tôi sẽ ghé thăm một lát.”
“Người đang bất tỉnh thì sao ạ?”
“Thủ tiêu đi. Hắn mà tỉnh lại thì phiền phức.”
“Vâng.”
Ngón tay hắn đặt trên bệ tỳ tay gõ nhẹ, tok, tok, tok, như đang sắp xếp lại vụ việc trong đầu. Những ngón tay đang chuyển động chợt dừng lại, và qua gương chiếu hậu, ánh mắt hai người giao nhau.
“Khoan đã. Cứ để nó sống.”
Để nó sống, sau này có khi sẽ có ích. Xe bắt đầu lăn bánh, ánh mắt Il Hyeon hướng ra ngoài cửa sổ. Một đám đông tụ tập, rượu chè thuốc phiện rồi dẫn đến đánh nhau, cuối cùng phải nhập viện. Xét cho cùng, trong đám đó chẳng có thằng nào vô tội, nên có ai chết đi cũng chẳng đáng tiếc. Kể cả là Kang Seok Ju. Chỉ là việc phải giải quyết lại nhiều thêm một chút nên khiến hắn thoáng thấy bực mình.