Những Kẻ Đáng Chết - Chương 30

Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )

Những Kẻ Đáng Chết - Chương 30

Chương 30

Trời sắp mưa. Mây đen kịt bao phủ bầu trời đêm, gió cũng thổi khá mát mẻ. Ja Kyung lặng lẽ nhìn ly rượu và đồ ăn nhẹ mà nhân viên vừa đặt trên bàn. Ly cocktail mang hương đào ngọt ngào chắc là của Ja Kyung, còn ly rượu mạnh kia hẳn là của Kang Il Hyun.

Anh lấy một viên đá từ trong xô ra, đặt lên lòng bàn tay rồi nhìn ra hồ bơi. Ánh đèn từ dưới đáy hắt lên khiến màu nước trong hồ liên tục thay đổi. Từ chiếc loa bên cạnh, tiếng nhạc du dương đang vang lên.

Anh ném viên đá xuống hồ, một tiếng “tõm” vang lên. Thấy thú vị, anh ném thêm vài viên nữa rồi đứng dậy. Anh cho tay xuống nước, cảm thấy vẫn còn khá lạnh. Anh rút tay ra, đi dạo quanh hồ bơi.

Sau bữa tối, Kang Il Hyun đã đề nghị ra hồ bơi chơi. Ja Kyung đã từ chối, nhưng hắn làm như không nghe thấy. Dù sao thì cũng đã tìm được chiếc USB rồi, bây giờ không còn lý do gì để cố tình bám lấy hắn nữa. Nhưng nếu từ chối thêm, có lẽ hắn sẽ lại gây sự, nên anh đành ra ngoài ngồi làm màu vậy.

Anh ngồi xuống ghế tắm nắng, nhấp một ngụm cocktail. Nó giống như nước trái cây hơn là rượu. Dù anh không thích đồ ngọt, nhưng vị cũng không tệ. Uống được khoảng nửa ly, anh cầm lấy miếng canapé được dọn ra làm đồ nhắm. Nhân viên giải thích rằng bên trên là trứng cá muối Beluga, còn được rắc thêm một chút vàng vụn.

Đang ăn thì một con muỗi bay đến đậu trên tay anh. Chát, anh đập một cái rõ kêu. Chắc nó vừa đốt ai đó, máu đỏ tươi trào ra. Anh nhăn mặt, phủi nó đi. Mấy hôm trước anh có thấy họ phun thuốc diệt côn trùng, nhưng vì xung quanh là rừng nên bướm đêm và côn trùng vẫn bay đầy.

“Không bơi à?”

Một người đàn ông mặc áo choàng tắm màu xám tiến lại gần, trong giây lát anh không nhận ra đó là ai. Vừa tắm xong, tóc của Kang Il Hyun rũ xuống che cả trán. Đây là lần đầu tiên anh thấy hắn như vậy, trông trẻ hơn nhiều so với khi vuốt tóc lên. Dù vậy cũng không thể trông dưới ba mươi tuổi được...

“Cocktail thế nào? Do bartender tự tay pha đấy.”

Để uống món này mà hôm nay hắn đã thuê cả một bartender. Hắn bảo muốn uống gì cũng sẽ có người làm cho. Dù sao thì tửu lượng của anh cũng không tốt, hai ba ly là giới hạn rồi. Đang thưởng thức hương vị thì Kang Il Hyun quay người, cởi áo choàng ra.

Ánh mắt của Ja Kyung đang gắp quả cherry từ ly cocktail liền dán vào lưng hắn. Đúng là một cơ thể hoàn hảo không một tì vết. Cơ bắp săn chắc, không một chút mỡ thừa. Vai rộng, tỷ lệ cơ thể cũng cực kỳ chuẩn.

Không có hình xăm nào trên lưng hắn là một điều khá bất ngờ. Anh đã nghĩ ít nhất hắn cũng phải cõng một con rồng trên lưng chứ. Vừa cho quả cherry vào miệng, hắn đã quay người lại. Mắt Ja Kyung mở to. Suýt nữa thì anh đã phun quả cherry ra. Anh chỉ muốn hỏi, không biết có phải hắn đã nhét thứ gì vào trong quần bơi không.

Sột soạt, Kang Il Hyun bước tới, cầm lấy ly rượu của mình.

“Cạn ly.”

Hắn đứng gần, chìa ly ra, phần trước của chiếc quần bơi tam giác của hắn phồng lên khá lớn. Không biết là do đã cương lên, hay là chưa mà nó đã như vậy rồi. Giữ được vẻ mặt bình tĩnh lúc này thật khó. Phần thân trên của anh bất giác ngả ra sau.

“Ăn không?”

Anh hoảng hốt nhìn lên thì thấy hắn gắp một quả cherry từ ly khác đưa ra.

“Thấy cậu có vẻ thích.”

Địt mẹ. Sao không nói cho rõ chủ ngữ vị ngữ. Anh lắc đầu nguầy nguậy. Xuống nước đi, hoặc là ngồi xuống một chút cũng được. Sao lại cứ đứng ngay trước mặt như vậy chứ. Quay lưng đi thì lại có vẻ như đang để ý, mà cứ ngồi yên thế này thì lại khó chịu.

“Sao cứ nhìn trộm cặc của tôi thế?”

Anh cạn lời, cảm thấy thật oan uổng. Anh nhìn lên, hắn đang cầm ly, mỉm cười.

“Không phải là nhìn trộm... mà là vì anh cứ chìa nó ra trước mặt như vậy...”

“Chắc là ảo giác thôi. Dù không chìa ra thì trông nó cũng như đang chìa ra vậy. Vì nó to mà.”

“…”

Thực ra tối qua lúc nằm trên giường, anh đã nghĩ đến Kang Il Hyun. Anh đã có một thoáng thương hại cho hoàn cảnh của hắn, khi còn nhỏ đã sớm mất mẹ, lớn lên lại sắp bị chính cha mình giết chết. Thế mà cái miệng của con người này lại có tài năng thổi bay cả chút thương hại đó đi mất. Đúng là một thằng chó chết đáng chết.

Anh quay mặt đi để lảng tránh. Hắn đặt ly rượu xuống rồi bước xuống hồ bơi. Tiếng nước "chũm chọe", tiếng côn trùng "ri rỉ" hòa vào nhau nghe thật dễ chịu. Ja Kyung ngồi trên ghế tắm nắng, nhìn Il Hyun. Dưới ánh đèn, những múi cơ của hắn ngậm nước, trở nên lấp lánh hơn.

Khi hắn bỏ tóc xuống, trông hắn hôm nay thật khác. Hắn lặn thẳng xuống nước. Dáng vẻ bơi dưới nước đến cuối hồ của hắn không giống người mà giống một con cá heo. Lời hắn nói hắn bơi giỏi cũng không phải là khoác lác. Đến thành hồ, hắn quay người một cách mạnh mẽ rồi bơi về lại vị trí ban đầu mà không hề trồi lên mặt nước.

Phù. Hắn trồi lên từ dưới nước, vuốt ngược mái tóc ướt, rồi cười thật tươi với Ja Kyung. Trong một khoảnh khắc, Ja Kyung ngẩn người ra, không chớp mắt nổi. Đẹp trai thì cũng đẹp trai vãi lồn thật. Muộn màng tỉnh táo lại, anh vội nhìn sang chỗ khác.

Kang Il Hyun bước ra khỏi hồ, lấy áo choàng rồi khoác lên người. Vừa che lại phần trước, hắn đã cắn chặt môi dưới, chửi thề.

“Địt mẹ. Lạnh vãi.”

Ja Kyung đang uống cocktail không nhịn được cười, suýt nữa thì phun ra. Lúc cởi đồ vào hồ thì hùng hổ lắm cơ mà. Anh cứ nghĩ hắn là loại người có thể ngồi trong nước đá mà vẫn giữ được vẻ mặt lạnh lùng, nhưng hóa ra cũng chỉ là người thường thôi. Cứ buồn cười mãi nên anh đành phải quay hẳn đầu sang một bên. Hắn liền đến ngồi ngay trước mặt anh.

“Vui không?”

Khụ. Ja Kyung lắc đầu. Nhưng một khi đã bật cười thì không thể nào dừng lại được. Bình thường anh ít khi cười lớn, nhưng hình ảnh của Kang Il Hyun lúc nãy thật sự rất đời thường. Anh cắn môi dưới nhưng hai bên má cứ giật giật. Không thể chịu nổi, anh đành úp mặt vào giữa hai chân.

“Cười rồi.”

Ja Kyung đang úp mặt vào giữa hai chân từ từ ngẩng đầu lên.

“Lần đầu tiên thấy cậu cười thật lòng đấy.”

Cảm giác như bị đánh một cú. Kang Il Hyun cầm ly rượu, nhìn ra hồ bơi đã trở nên tĩnh lặng. Cả hai đều im lặng, tiếng côn trùng kêu càng trở nên rõ rệt. Uống hết ly cocktail, hắn gọi nhân viên. Nhân viên mang ra một ly cocktail khác. Nó có hình dạng như một vũ trụ thu nhỏ trong ly. Thấy lạ, anh lắc ly để xem bên trong.

“Cậu không nhớ mẹ à?”

Một câu hỏi như thể đang hỏi một đứa trẻ. Câu chuyện về mẹ đột nhiên xuất hiện khiến Ja Kyung lắc đầu.

“Ngày nào cũng gọi điện nên không sao ạ…”

“Cảm giác đó như thế nào?”

“Dạ?”

“Có mẹ ấy.”

Ja Kyung không thể trả lời. Cảm giác đó như thế nào nhỉ.

“Rất tốt ạ…”

Kang Il Hyun nghĩ gì mà lại hỏi một câu như vậy chứ. Anh biết mẹ hắn đã mất như thế nào. Treo cổ tự tử ở lan can tầng hai. Tại sao lại chết? Một phu nhân nhà giàu như vậy mà cũng có chuyện gì khó khăn sao. Tiếng côn trùng nghe hay lúc nãy giờ lại trở nên bi ai.

Kang Il Hyun thờ ơ nhìn mặt hồ tĩnh lặng, rồi cất lời.

“Nhìn hồ bơi tôi lại nhớ đến người mẹ đã khuất của mình.”

Kang Il Hyun chủ động kể về mẹ mình.

“Chắc hồi nhỏ ngài hay đi bơi cùng mẹ…”

“Không. Bà ta định dìm chết tôi trong hồ bơi.”

“…”

“Và không lâu sau đó thì treo cổ tự tử.”

“…”

Hắn uống cạn ly rượu trong một hơi rồi nhăn mặt. Sau đó, hắn quay lại nhìn Ja Kyung.

“Tôi cũng hiểu. Sống với một người đàn ông không yêu, lại còn sinh ra một đứa như tôi, chắc bà ta cũng khổ tâm lắm.”

Trong một khoảnh khắc, Ja Kyung không biết phải trả lời thế nào. Kang Il Hyun thở dài một hơi, nhìn lên trời rồi lẩm bẩm. "A, nhớ mẹ quá."

Sao lại thế này... Bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm trọng khiến Ja Kyung cạn lời. Đang liếc mắt dò xét thì Kang Il Hyun quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Ja Kyung.

“Ước gì có ai đó an ủi tôi.”

Hắn nhìn anh chằm chằm, nhưng trong mắt không có lấy 0.1g nỗi buồn nào.

“Tôi muốn được an ủi, Ian.”

Hắn chìa tay ra, vẻ mặt sầu não như một con chó bị dầm mưa, một vẻ mặt hoàn toàn không hợp với hắn. Không thấy đáng thương mà chỉ thấy đáng sợ. Ja Kyung cầm lấy một miếng dưa hấu, lắc đầu nguầy nguậy. Nếu nói về việc suýt bị bố mẹ giết chết, anh cũng có nhiều chuyện để kể lắm. Kang Il Hyun còn không đáng để so sánh.

“An ủi đi.”

Hắn cứ lải nhải đòi an ủi, anh đành giả vờ không nghe thấy, quay lưng lại ngồi ăn dưa hấu. Trong lúc đó, muỗi cứ liên tục bâu vào tay chân anh. Nghĩ lại thì thấy, muỗi chỉ tấn công một mình Ja Kyung. Muỗi ơi, mày cũng ghét Kang Il Hyun phải không? Nếu có thể nói chuyện, anh chỉ muốn hỏi như vậy. Đang xua tay đuổi muỗi thì Kang Il Hyun gọi.

Hắn ngậm điếu thuốc, đứng dậy rồi đưa tay ra.

“Vào nhà thôi. Muỗi nhiều quá không chịu nổi.”

Ja Kyung do dự rồi nắm lấy tay hắn. Tưởng hắn sẽ kéo anh dậy một cách nhẹ nhàng, ai ngờ hắn lại giật mạnh một cái. "Ớ ớ?" Anh cố gắng giữ thăng bằng nhưng đã muộn một bước. Trong nháy mắt, cơ thể anh đã rơi ùm xuống hồ bơi.

Khi anh ngoi lên mặt nước, Kang Il Hyun đang ngậm điếu thuốc cháy dở, cười như một tên ác quỷ. Tức điên lên, anh gào lên.

“Anh làm cái quái gì vậy!”

“Đã bảo làm cho tôi thì tốt rồi mà.”

Hắn cầm ly rượu, lùi lại, vẫy tay nhẹ. "Cứ ở đó mà kiểm điểm xem đã làm sai cái gì đi," hắn nói. "Khi nào xong thì mới được ra," rồi hắn quay người bỏ đi. Cạn lời, Ja Kyung lúc này mới nhận ra cặp kính đã biến mất. Nhìn quanh thì thấy nó đang trôi nổi bên cạnh miếng dưa hấu ăn dở. A, chết tiệt.

Anh vớt nó lên rồi ra khỏi nước, cảm thấy khá lạnh. "Grừ," anh nghiến răng, đi về phía nhà thì "lộp độp, lộp độp", trời đột nhiên đổ mưa. Ja Kyung nhìn lên trời với ánh mắt đầy oán hận.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo