Những Kẻ Đáng Chết - Chương 34

Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )

Những Kẻ Đáng Chết - Chương 34 

Chương 34

Ja Kyung ngồi ở băng sau, lặng lẽ quan sát bóng lưng của Park Tae Soo qua ghế lái. Từ lúc rời khỏi biệt thự của Choi Ki Tae cho đến tận khi về tới Seoul, anh ta không hề hé một lời. Vì Kang Il Hyun đã cho phép, đêm nay anh sẽ ở lại căn nhà riêng của hắn tại Seoul. So với một nơi bốn bề là đồng không mông quạnh, Ja Kyung vẫn thích một Seoul ồn ã, náo nhiệt hơn nhiều.

"Trưởng phòng Park. Trên đường đi, mình ghé mua cà phê được không ạ? Tôi có để ý một quán, may là gần đây cũng có một chi nhánh…"

Qua gương chiếu hậu, Park Tae Soo đưa mắt nhìn Ja Kyung.

"Vâng, cứ làm vậy đi ạ."

Ja Kyung cầm chiếc điện thoại đã sao chép, lướt màn hình. Anh quét mắt qua những tin nhắn gần đây của Choi Ki Tae. Một nửa là những đoạn đối thoại vô giá trị, phần còn lại là công việc, và cả những lời bàn tán về chính anh.

Muốn chén nó vãi, sexy thật, đẹp trai ghê, là khách của Kang Seok Ju, không biết động vào có ổn không?... vân vân và mây mây.

Ja Kyung thấy miệng đắng ngắt. Trừ những năm tháng ngây ngô non dại, đây là lần hiếm hoi trong đời có đám đàn ông bâu vào anh một cách lộ liễu đến thế. Bởi chúng thừa biết, sơ sẩy động vào anh thì chỉ có nước biến thành xác chết. Thế mà vừa đặt chân đến Hàn Quốc, đã có liền hai gã kỳ quặc bám lấy.

Nực cười nhất là, cả hai đều là những sinh mệnh sẽ chết dưới tay anh. Lắc đầu xua đi những suy nghĩ vẩn vơ, anh chuyển sang kiểm tra lịch trình của Choi Ki Tae. Ngay hai ngày nữa, hắn có một sự kiện. Chuyện này cũng đã được nhắc đến vài lần trong tin nhắn hắn trao đổi với thuộc hạ.

Sự kiện có vẻ được tổ chức trên một con tàu, và dường như là một việc hệ trọng, vì hắn đã để lại rất nhiều ghi chú và dấu vết liên quan đến khâu tổ chức. Trong lúc anh đang cố gắng ghi nhớ mọi thứ vào đầu, chiếc xe từ từ tấp vào lề. Ja Kyung nhìn ra ngoài. Đã đến trước quán cà phê anh vừa nói.

Khi xe dừng hẳn, Park Tae Soo ở ghế lái quay lại.

"Cậu cứ nói, tôi vào mua cho."

"Không cần đâu ạ… Tôi cũng muốn đi vệ sinh. Tôi đi một lát rồi về ngay. Trưởng phòng có uống gì không?"

"Tôi không cần đâu."

"Để tôi mời. Anh cứ uống một ly đi..."

Có lẽ vì thấy khó từ chối mãi, Park Tae Soo lại đắn đo trong giây lát, một hành động hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài của anh ta.

"Vậy thì tôi… AA."

Ja Kyung chớp mắt.

"AA?"

"Americano đá."

"À... vâng... là viết tắt... haha..."

Với gương mặt đáng sợ kia mà lại nói tắt tên món, trông cũng có chút thú vị. Anh xuống xe rồi bước vào quán. Quán có ba chi nhánh ở Hàn, và đây là một trong số đó. Vừa vào trong, anh đã thấy một hàng dài người đang chờ. Vừa mân mê điện thoại, anh vừa liếc mắt ra ngoài. Qua lớp phim cách nhiệt tối màu, anh không thể thấy rõ Park Tae Soo đang làm gì.

Sau một lúc lâu chờ đợi, anh mới đến lượt gọi món và hỏi nhà vệ sinh ở đâu. Nghe nói phải đi ra phía sau quán, anh cầm lấy hóa đơn rồi đi vòng ra. Anh bước vào nhà vệ sinh, đến trước buồng cuối cùng rồi gõ cửa theo nhịp đã hẹn.

Cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc.

Cửa kêu một tiếng "cạch" rồi mở ra, Wang Lun xuất hiện. Gã lập tức kéo Ja Kyung vào trong.

"Sao lâu thế? Đợi 10 phút rồi đấy."

"Xin lỗi. Đồ đâu?"

Wang Lun lấy ra một phong bì giấy nhỏ từ trong lòng áo. Ja Kyung nhận lấy, kiểm tra. Là một chiếc USB y hệt cái trong nhà Kang Il Hyun. Nét chữ ghi ngày tháng và tiếng Anh cũng được sao chép không một li sai lệch. Kế hoạch của anh là sẽ tráo nó ngay trong đêm nay.

"Mẫu này ngừng sản xuất rồi nên khó tìm lắm đấy."

"Cảm ơn."

"Mà này... Gã kia cho cậu ở nhà hắn thật à?"

"Ừ."

"Lạ đời. Hắn tin cậu đến mức sẵn sàng cho vào nhà mình sao?"

Vẻ mặt Wang Lun ngập tràn hoài nghi. Ja Kyung không tài nào mở miệng thú nhận những gì mình đã làm với Kang Il Hyun. Nếu nói ra, chắc chắn anh sẽ bị anh em nhà họ Wang trêu chọc cho đến lúc xuống lỗ. Anh đành trả lời qua loa cho xong chuyện rồi cẩn thận cất chiếc USB vào túi. Kéo dài thời gian sẽ chỉ chuốc thêm phiền phức.

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên. Theo phản xạ, anh cũng gõ đáp lại, không ngờ giọng của Park Tae Soo lại vọng vào.

"Cậu có trong đó không?"

Sắc mặt Ja Kyung lạnh đi trong tức khắc. Wang Lun nhanh như cắt trèo phắt lên bồn cầu bằng cả thân hình hộ pháp. Cả hai nín thở, mắt dán chặt vào cánh cửa.

"Tôi đang đi vệ sinh. Sẽ ra ngay đây."

"Không có chuyện gì chứ? Tôi lo nên vào xem thử."

"Vâng, không có gì đâu. Tôi lấy cà phê rồi sẽ ra ngay."

"Được, tôi sẽ ra xe đợi."

Ja Kyung thầm chửi thề bằng khẩu hình miệng. Tiếng bước chân sột soạt xa dần, bên ngoài trở lại yên tĩnh. Wang Lun định hỏi đó là ai, Ja Kyung liền lắc đầu ra hiệu im lặng. Anh khom người, liếc nhìn qua khe hở bên dưới vách ngăn, không thấy bóng đôi chân nào cả.

Anh ra hiệu cho Wang Lun rằng mình đi trước, rồi nhẹ nhàng đóng cửa bước ra. Vừa vào lại trong quán, chiếc chuông báo rung trong túi anh réo lên. Anh lấy hai ly cà phê rồi quay ra xe. Park Tae Soo đang ngồi ở ghế lái, mắt nhìn thẳng.

Anh lấy một ly cà phê từ khay đựng ra, đưa cho anh ta.

"Của anh đây. Mát lắm."

"Vâng."

Anh ta nhận lấy, tu một hơi hết nửa ly rồi mới khởi động xe. Qua gương chiếu hậu, ánh mắt họ giao nhau vài lần, nhưng tuyệt nhiên không ai nói thêm lời nào.

 


 

[Danh sách khách hàng đã chuẩn bị xong chưa?]
[Vâng, con đã lập danh sách riêng cho các vị khách VIP và gửi cho bố rồi đấy ạ. Bố kiểm tra đi. Ở cửa vào, bọn con sẽ kiểm tra thiệp mời và khám người của khách thường một cách nghiêm ngặt. Bố không cần lo đâu.]
[Ta chỉ tin vào con thôi. Jun Tae chết rồi, con phải nỗ lực gánh cả phần của nó.]
[Con biết rồi. Cứ tin ở con, thưa bố. Con sẽ không mắc sai lầm đâu ạ.]

Ja Kyung xả nước ấm đầy bồn rồi ngâm mình vào trong. Chiếc bồn tắm hình chữ nhật khá rộng, đủ để anh duỗi người thoải mái. Anh châm một điếu thuốc, buông thõng cánh tay ra ngoài thành bồn. Khói thuốc quyện vào hơi nước, phủ một lớp sương mờ ảo khắp phòng tắm.

Qua điện thoại, hai cha con nhà họ Choi vẫn đang trò chuyện. Họ dự định sẽ tổ chức một bữa tiệc từ thiện trên tàu sau hai ngày nữa. Nói là từ thiện cho sang, chứ thực chất nó là một bữa tiệc ma túy trá hình. Rất nhiều khách VIP sẽ có mặt, trong đó dường như còn có cả những nhân vật tai to mặt lớn.

Sau một hồi bàn bạc, cuộc gọi kết thúc. Ja Kyung dụi điếu thuốc xuống sàn rồi vứt mẩu thuốc vào bồn cầu, giật nước. Trước khi vào tắm, anh soi mình trong gương, vết hôn đỏ ửng to bằng đồng xu vẫn hằn rõ trên gáy. Anh nhíu mày chán ghét rồi đưa tay chà mạnh. Dĩ nhiên là nó không thể biến mất.

"Chậc," anh tặc lưỡi, đi tắm rồi khoác áo choàng bước ra ngoài. Anh khui một lon bia, vừa uống vừa gác chân lên bàn. Trên bàn là chiếc USB giả mà Wang Lun vừa đưa. Rốt cuộc thì bản gốc chứa thứ gì mà lại có giá trị ngang với cả một mạng người. Dù tò mò chết đi được, nhưng mở ra xem là một hành động phá vỡ quy tắc nghiêm trọng.

Anh tu cạn lon bia trong một hơi. Cơn khát dịu đi, men say bắt đầu ngấm nhẹ. Anh định lấy thêm một lon nữa nhưng rồi lại thôi, cầm chiếc USB trên bàn rồi đứng dậy. Để chắc chắn, anh kiểm tra lại một lượt từng ngóc ngách trong nhà xem có camera hay thiết bị nghe lén nào không.

Park Tae Soo ở nhà kế bên sẽ không đời nào biết được những gì đang diễn ra bên trong này. Để tránh để lại dấu vân tay, anh đeo găng tay vào rồi sải bước về phía phòng sách. Anh đẩy cánh tủ sách trượt sang một bên, rồi lại đẩy tiếp bức tường phía sau, một phòng sách bí mật thứ hai hiện ra.

Không chút do dự, anh tiến đến gầm bàn, chiếc két sắt vẫn nằm yên ở đó. Anh nhập dãy tám chữ số đã ghi nhớ, khóa an toàn kêu một tiếng "tạch". Anh vừa huýt sáo vừa từ từ kéo cánh cửa ra. Bên trong là hàng loạt những chiếc USB được xếp ngay ngắn. Cái anh được thuê lấy cũng nằm yên ở vị trí cũ. Anh rút chiếc USB thật ra, cất đi, rồi cắm cái giả vào đúng chỗ đó.

Đóng cửa két sắt lại, một nụ cười hài lòng tự động nở trên môi anh. Dù sao thì cũng đã xong một việc. Đồ đã đến tay, hay là nhân dịp này dọn thẳng về nhà chính của Chủ tịch Kang ở luôn nhỉ? Rõ ràng ông ta đã đồng ý rồi còn gì. Ngày mai phải khéo léo gợi ý với Kang Seok Ju mới được.

Cứ phải dính lấy Kang Il Hyun cho đến ngày nhậm chức, có lẽ anh sẽ uất ức mà chết trước mất. Ja Kyung đứng dậy định rời đi thì chợt chú ý đến một cuốn album kẹp trên giá sách. Giữa hằng hà sa số những cuốn sách, chỉ có duy nhất nó là album ảnh.

Vì tò mò, anh rút cuốn album ra, lật trang đầu tiên. Một bức ảnh của một em bé hiện ra. Kang Il Hyun? Bên cạnh, một cô bé lớn hơn đang ôm chặt lấy cậu bé. Nụ cười của cô bé thật rạng rỡ. Anh lật sang trang tiếp theo. Cậu bé có vẻ đã lớn hơn một chút, nhưng gương mặt lại hoàn toàn vô cảm. Kang Yoo Jung vẫn cười tươi, còn Kang Il Hyun thì chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào máy ảnh.

Dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng khuôn mặt ấy thật khiến người ta không có chút thiện cảm nào. Trang sau, rồi trang sau nữa, không hề có lấy một tấm ảnh nào cậu bé cười. Ja Kyung bất giác nhớ lại tuổi thơ của mình. Anh cũng vậy, chưa từng cười, lúc nào cũng chỉ có một vẻ mặt duy nhất. Nếu anh có ảnh, chắc cũng chẳng khác gì Kang Il Hyun.

Có lẽ sau khi lớn hơn, hắn đã không chụp ảnh nữa. Trừ vài tấm ảnh thẻ thì chẳng còn lại gì. Tấm ảnh thẻ chụp lúc học trung học trong bộ đồng phục, trông không có lấy một nét ngoan ngoãn. Ánh mắt tràn đầy vẻ phản kháng, đôi môi mím chặt đầy bướng bỉnh.

Anh mỉm cười, lật sang trang tiếp theo. Toàn bộ đều là những trang giấy trắng. Anh tò mò muốn biết gương mặt mẹ hắn ra sao, nhưng không có một tấm ảnh nào còn sót lại. Điều nực cười là, ngay cả ảnh của người cha còn sống sờ sờ cũng không có. Bức ảnh chụp trong lễ tốt nghiệp tiểu học cũng chỉ có một mình hắn lẻ loi bên cạnh chị gái Kang Yoo Jung.

Ja Kyung gấp cuốn album lại, đặt về chỗ cũ. Anh ra ngoài, mở tủ lạnh lấy thêm một lon bia rồi quay lại sofa. Anh bật dàn âm thanh, một bản nhạc cổ điển hùng tráng lập tức bao trùm khắp phòng khách. Anh cầm lon bia, đứng bên cửa sổ, thu vào mắt một Seoul hoa lệ về đêm.

Ánh đèn của thành phố thêu dệt nên một tấm thảm rực rỡ trên nền đêm đen kịt. Giữa đó, ánh đèn pha của những chiếc xe lướt qua như một dòng sông chảy miên man. Từ dàn âm thanh đang vang lên bản aria của Nữ Hoàng Đêm. Ja Kyung nhấp một ngụm bia, nở một nụ cười cay đắng.

Một bản nhạc rất hợp với hắn nhỉ? Liệu Kang Il Hyun có bao giờ đứng ngắm nhìn khung cảnh này như anh bây giờ, trong khi lắng nghe bản nhạc ấy không? Hắn đã nghĩ gì? Giống như Nữ Hoàng Đêm, liệu hắn có từng căm ghét và nguyền rủa một ai đó không?

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo