Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Chương 37
“Tên đó đâu?”
“Vẫn chưa tìm thấy ạ. Con đã cho người đi lùng sục rồi.”
Bốp! Bàn tay to như nắp vung của Choi Moon Sung vung lên, giáng một cú tát trời giáng vào má Choi Ki Tae. Choi Ki Tae loạng choạng, rồi lại như con lật đật đứng thẳng dậy trong tư thế nghiêm. Không thể kiềm chế cơn thịnh nộ, Choi Moon Sung lại tát liên tiếp, mặt Choi Ki Tae đỏ bừng lên như bị lửa thiêu.
Đám thuộc hạ đứng sau chứng kiến cảnh tượng mà không dám thở mạnh.
“Lũ khốn vô dụng. Có một thằng mà cũng không bắt được!”
“Con nhất định sẽ bắt được nó. Xin cha hãy tin con.”
Choi Moon Sung nghiến răng ken két đến rợn người. Lão đang mát-xa trong phòng riêng thì bị cúp điện. Ban đầu lão nghĩ chắc chỉ mất điện một lát, nhưng bên ngoài lại khá ồn ào, bấy giờ lão mới nhận ra đây không phải là một sự cố thông thường. Vậy mà tên đột nhập ở ngay trước mắt lại biến mất không một dấu vết. Có một tên bị đánh ngất đi, nhưng vì kẻ đó bịt mặt nên không nhìn rõ.
“Mày, mày đã kiểm tra danh sách cẩn thận chưa đấy?”
“Rồi ạ. Con đã kiểm tra tất cả từ thông tin cá nhân đến lục soát người, không sót một ai.”
“Vậy thì làm thế quái nào nó vào được đây! Không lẽ nó bay vào à!”
“Con xin lỗi, con sẽ tìm và trừ khử nó nhanh nhất có thể.”
“Xin lỗi cái đách gì nữa, tao không cần. Phải làm sao để khách không hay biết gì. Đặc biệt là mấy vị VIP, phải hết sức cẩn thận, đừng để họ nhận ra bất cứ điều gì.”
“Vâng.”
Mấy vị khách nhạy bén đã bắt đầu hỏi dò xem có chuyện gì không. Tình hình vốn đã căng thẳng sau vụ nổ lần trước, khiến khách hàng bất an. Nếu bây giờ lại xảy ra chuyện, thì đừng nói đến chuyện bán thuốc, đến việc kiếm sống trong cái ngành này cũng khó khăn.
Đúng lúc đó, đám thuộc hạ đang lục soát trong phòng ngủ riêng của lão đi ra.
“Bên trong không có gì bất thường ạ.”
Choi Moon Sung đi vào trong, Choi Ki Tae theo sau.
“Con nhất định sẽ tóm được nó về. Cha đừng quá lo lắng.”
Dù hắn đã thể hiện ý chí quyết tâm, nhưng cơn giận của Choi Moon Sung vẫn không hề nguôi ngoai. Sau khi Choi Ki Tae ra ngoài, lão lấy khẩu súng giấu dưới gối ra, đặt lên bàn rồi chống tay lên hông, hít một hơi thật sâu. Dù là thằng khốn nào đi chăng nữa, nếu bắt được, lão quyết sẽ xé xác nó ra rồi ném xuống biển.
Lão lấy một điếu xì gà, châm lửa rồi đi đến bên cửa sổ. Đám thuộc hạ đang tụ tập trên boong tàu để lục soát. Dập tắt điếu xì gà đã hút xong vào gạt tàn, lão quay người lại, mắt trợn trừng. Trước mắt, một nòng súng gắn giảm thanh đang chĩa thẳng vào đầu lão. Kẻ đột nhập đã ở sau lưng từ lúc nào mà lão không hề hay biết.
Ánh mắt Choi Moon Sung lướt từ chiếc nắp thông gió bị cạy tung trên trần nhà đến cửa ra vào. Cánh cửa mới lúc nãy còn mở giờ đã khóa chặt. Kẻ đột nhập vẫn chĩa súng, ngón trỏ đưa lên miệng.
Suỵt.
Rồi gã làm động tác cứa cổ. Một lời đe dọa rằng nếu dám gọi người thì sẽ bị giết ngay lập tức. Choi Moon Sung sầm mặt, trừng mắt nhìn kẻ đột nhập. Ánh mắt gã quen thuộc. Lão nhìn kỹ, kẻ đột nhập từ từ kéo chiếc mặt nạ che nửa mặt xuống.
Đúng như dự đoán, là gã đàn ông mà lão đã gặp trong đám tang của con trai út mấy hôm trước.
Kẻ đã đi cùng Kang Seok Ju, gã người Hong Kong.
“Mày, tại sao mày lại…!”
Ja Kyung nhìn Choi Moon Sung với vẻ mặt dửng dưng. Trong lúc đám vệ sĩ vũ trang trên tàu đang tập trung ở khu vực phòng mát-xa, anh đã lẻn ra ngoài, trốn vào trong ống thông gió phòng của lão. Khoảnh khắc chờ đợi ngắn ngủi đó dài như cả một thế kỷ. Anh đã định bắn chết lão ngay khi Choi Ki Tae vừa ra ngoài, nhưng rồi lại đổi ý. Dù sao thì cũng phải để lão biết mình chết trong tay ai.
Choi Moon Sung nhìn chằm chằm về phía trước, tay từ từ đưa sang ngang. Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào khẩu súng, phụt, một tia lửa lóe lên từ nòng súng của kẻ đột nhập, Choi Moon Sung nhìn xuống tay mình. Cơn đau khủng khiếp ập đến sau đó. Lão không kịp hét lên, cứ thế khuỵu xuống.
Thấy ba ngón tay đã biến mất không còn hình dạng, miệng lão há hốc. Hộc, hộc, ngay lúc lão không thể thở nổi, Ja Kyung tiến đến, dí nòng súng vào trán. Ánh mắt anh nhìn xuống không có lấy một tia nhân từ.
Choi Moon Sung ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Ja Kyung. Trán lão đầm đìa mồ hôi lạnh.
“Thằng chó nào… đã cử mày đến?”
Ja Kyung nhếch môi, để lộ một nụ cười khát máu.
“Biết rồi thì ông định báo thù à?”
“Mày nghĩ làm thế này mà mày sẽ yên thân sao?”
“Ồ. Con trai út của ông cũng nói y hệt đấy. Ở Hàn Quốc người ta gọi đó là cha nào con nấy, phải không?”
Mắt lão mở to, rồi lập tức nhăn lại.
“Thằng chó này! Con trai tao!”
“Lee Ja Kyung.”
“Cái gì?”
“Người đã cử tao đến giết mày.”
Ngay khi Choi Moon Sung vừa mở miệng định nói, một lỗ thủng đã xuất hiện trên trán, sau gáy liền nổ tung, máu văng tung tóe làm nhuộm đỏ cả tấm rèm. Choi Moon Sung ngã ngửa ra sau, mắt vẫn mở trừng trừng. Ja Kyung nhìn xuống gương mặt lão, dửng dưng nã đạn.
Một phát, hai phát, ba phát, bốn phát, năm phát.
Mỗi lần tia lửa lóe lên, một quá khứ mà anh muốn xóa bỏ lại hiện ra rồi biến mất. Máu và thịt văng tung tóe khắp nơi. Khi gương mặt của lão đã bị biến dạng, mắt mũi miệng không còn nhận ra được nữa, Ja Kyung mới ngừng bắn. Một con mắt rơi ra từ mặt, lăn trên sàn, nhìn chằm chằm vào anh.
Anh dùng chân giẫm nát nó, rồi kéo ga trải giường, lau sạch máu trên tay và mặt. Cộc cộc, có người gõ cửa. Ja Kyung dẫm lên ghế sofa, chui vào ống thông gió. Anh đậy nắp lại rồi bò về phía trước, bên dưới có tiếng nhân viên đang nói chuyện với nhau.
Bò được một lúc, giọng của Wang Ryun vang lên từ tai nghe.
[Ja Kyung, mày ở đâu?]
“Vẫn còn trên tàu. Mày thì sao?”
[Tao ra ngoài lên thuyền rồi. Camera đã xử lý xong hết, nhưng vấn đề là bây giờ an ninh rất nghiêm ngặt, khó mà tiếp cận tàu được.]
“Hiểu rồi. Tao sẽ ra ngoài nhanh nhất có thể.”
[Cẩn thận đấy. Tao đợi.]
Bò ra ngoài, Ja Kyung cạy nắp thông gió trong nhà vệ sinh của nhân viên rồi trèo xuống. Anh phủi bụi trên người, lấy chiếc kính râm trong túi ra đeo lại. Anh dựa vào tường, qua ô cửa sổ nhỏ bằng lòng bàn tay, anh xác nhận không có ai qua lại.
Ra ngoài, tầng dưới vô cùng ồn ào. Vài vị khách đã ra khỏi phòng ngủ, đứng trên lan can quan sát tình hình, còn nhân viên thì đang bận rộn chạy qua chạy lại để trấn an họ.
Anh định ra boong tàu, nhưng lối ra ngay trước sảnh tiệc lại có an ninh dày đặc. Ja Kyung nhớ ra còn một cầu thang khác ở tầng ba. Anh lập tức bỏ ý định đi xuống dưới, bắt đầu di chuyển tìm một lối ra khác. Chỉ còn khoảng nửa vòng nữa, hai tên vệ sĩ vũ trang bất ngờ xuất hiện từ góc rẽ phía trước.
Ja Kyung khẽ gật đầu chào rồi đi lướt qua họ.
Đi được bao xa, anh nghe thấy có tiếng gọi từ phía sau.
“Thưa quý khách, xin dừng lại một chút.”
Anh vờ không nghe, rảo bước nhanh hơn. Cộc cộc, tiếng bước chân theo sau cũng nhanh hơn. “Quý khách. Quý khách.” Giọng nói lớn dần, Ja Kyung cắn chặt môi dưới. Cạch, tiếng lên đạn vang lên, Ja Kyung tức thì dừng bước.
“Tôi cảnh cáo. Xin hãy quay lại.”
Ja Kyung vẫn nhìn thẳng về phía trước, không hề nhúc nhích. Ở khoảng cách 7-8 mét, tên vệ sĩ đang chĩa súng vào gáy anh. Còn phải đi một đoạn nữa mới đến được lối ra. Đúng lúc này, mấy tên vệ sĩ ở phía đối diện cũng nhận ra điều bất thường, bắt đầu đi về phía này.
Ja Kyung nhắm nghiền mắt. Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Có chuyện gì thế?”
Chết tiệt, là Choi Ki Tae.
“Anh ta có vẻ đáng ngờ, nhưng không chịu dừng lại.”
Cộc cộc, tiếng bước chân tiến lại gần anh ngày càng rõ. Đầu ngón tay anh tê dại. Dù có giết cả tên này ở đây, cũng không có gì đảm bảo anh sẽ thoát ra an toàn.
“Có lẽ ngài không nghe thấy. Xin hãy quay lại để chúng tôi kiểm tra mặt và thiệp mời.”
Ngay trước khi Ja Kyung kịp đưa tay vào trong áo, cạch, cánh cửa phía trước mở ra, một người không thể ngờ tới xuất hiện. Mấy tên vệ sĩ đang đi đến từ phía đối diện cũng dừng lại. Kang Il Hyun vừa nghe điện thoại xong, nhướng một bên mày.
Ánh mắt họ giao nhau, đồng tử của Ja Kyung sau cặp kính râm co rút dữ dội. Đúng lúc này…
Khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi dài như địa ngục. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Kang Il Hyun sải bước đến gần, đưa tay ra nắm lấy tay Ja Kyung. Trước hành động bất ngờ này, Ja Kyung đến thở cũng không dám, Kang Il Hyun dịu dàng cười, vuốt ve má anh.
“Sao giờ mới đến? Tôi đã đợi em đấy.”
Mắt Ja Kyung mở to. Phía sau lưng, không khí im phăng phắc. Ánh mắt của Kang Il Hyun đang dừng trên mặt Ja Kyung chuyển ra sau.
“Các người có việc gì với đối tác của tôi à?”
“Thưa Giám đốc… là người của ngài ạ?”
“Thì sao?”
“Xin lỗi. Suýt nữa thì chúng tôi đã thất lễ rồi.”
Kang Il Hyun cười khẩy, kéo tay Ja Kyung đi vào trong. Cánh cửa phía sau đóng lại, Ja Kyung đứng bất động trước cửa. Anh chỉ có thể liếc mắt nhìn Kang Il Hyun đang đứng trước mặt, ánh mắt nhìn xuống của hắn không còn dịu dàng như lúc nãy mà lạnh lẽo vô cùng.
Ngoài cửa cũng im phăng phắc. Trong sự im lặng đến ngột ngạt, Kang Il Hyun là người lên tiếng trước.
“Hình như tôi biết mặt người này.”
Ja Kyung mím chặt môi, trừng mắt nhìn hắn. Cứ như thể họ đã hẹn gặp nhau từ trước, hắn vô cùng thản nhiên.
“Tại sao con mèo đáng lẽ phải ở nhà lại có mặt trên tàu nhỉ?”
Nói rồi, hắn đến ngay trước mặt anh. Mùi nước hoa quen thuộc hôm nay bỗng trở nên nồng nặc đến choáng váng. Anh liếc mắt quan sát căn phòng. Trên chiếc giường đơn không có gì cả. Kang Il Hyun chống hai tay lên cửa, giam Ja Kyung vào giữa như đang bao vây. Đôi mắt nhìn xuống cong lên, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười.
“Giải thích đi nào, Ian.”
“…”
“Hay là, em còn có một cái tên thật khác?”