Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Chương 44
Trên xe trở về, Ja Kyung thiếp đi lúc nào không hay. Anh đã định rời đi ngay sau cuộc nói chuyện ngắn với Chủ tịch Kang, nhưng lại bị Kang Seok Ju giữ lại, làm lỡ mất khá nhiều thời gian. Kang Seok Ju tỏ ra đau khổ trước cái chết của Choi Ki Tae, nhưng đồng thời lại tiếc hùi hụi vì có nguy cơ mất trắng số tiền đã đầu tư.
Chiếc xe lao đi trên con đường đêm chỉ có ánh đèn vàng vọt, cảm giác như có thứ gì đó sắp chồm ra từ khu rừng âm u hai bên. Mưa bắt đầu rơi khiến khung cảnh càng thêm rợn người. Trên nền trời đen kịt, một tia chớp xé toạc màn đêm rồi biến mất, theo sau là tiếng sấm rền vang làm rung chuyển mặt đất.
Khi xe gần về đến nhà, anh thấy có người đang cầm ô đứng đợi trước cổng. Park Tae Soo chăng? Ja Kyung đang định mở cửa thì khựng lại. Là Kang Il Hyun. Nhìn hắn cầm ô tiến lại, trong lòng anh dấy lên một cảm giác thật lạ. Anh đâu phải trẻ con, hắn đâu cần phải ra tận nơi chờ đợi.
Ngay khi anh mở cửa, hắn đã che ô trên đầu, mỉm cười dịu dàng.
“Mưa khá to nhỉ.”
Ja Kyung đóng cửa xe rồi bước vào. Mưa hắt vào khiến chiếc ô nghiêng về phía anh, vai phải của hắn cũng vì thế mà ướt sũng. Vào đến nhà, Ja Kyung phủi những giọt mưa trên vai hắn với vẻ mặt dửng dưng. Vậy mà hắn lại tỏ ra thích thú.
“Chu đáo thật đấy.”
Không muốn đáp lời, anh vờ không nghe rồi đi thẳng lên lầu, nhưng Il Hyun lại bám theo. Cứ đà này hắn sẽ vào tận phòng ngủ mất, nên anh quay người lại ngay trước cửa chặn hắn.
“Tôi mệt rồi. Có gì thì ngài nói đi.”
Il Hyun cúi xuống, áp mũi mình vào mặt Ja Kyung.
“Uống rượu à?”
“Không.”
“Ở đó đã nói những gì?”
Ja Kyung tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay, đưa cho Il Hyun. Thấy hắn không nhận, anh nắm lấy tay hắn rồi nhét vào.
“Ngài nghe cả rồi còn gì. Việc gì phải giả nai thế?”
Il Hyun nghiêng đầu, Ja Kyung liền liếc mắt ra hiệu về phía chiếc đồng hồ. Khóe môi Il Hyun cong lên.
“Phát hiện ra rồi sao?”
“Loại mới nhất à? Lúc vào cửa, máy dò cũng không nhận ra.”
Ja Kyung đã tự hỏi tại sao hắn đột nhiên tặng mình chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy. Linh cảm có điều chẳng lành, anh đã tháo nó ra xem xét ngay trên xe. Và đúng như dự đoán, bên trong có gắn một thiết bị nghe lén. Con chip chỉ lớn hơn hạt gạo một chút, có lẽ là mẫu mới nhất. Ngay cả máy dò cũng không phát hiện ra, hoàn toàn không một dấu vết.
Thật lòng mà nói, anh thèm muốn cái máy nghe lén hơn cả chiếc đồng hồ.
“Chẳng lẽ trong phòng tôi cũng…?”
Anh hỏi với ánh mắt đầy nghi ngờ, hắn liền nhíu mày.
“Không. Đây là mẫu mới ra hôm qua.”
Tại sao anh không thể tin nổi nhỉ? Phải tìm thời gian lật tung cả phòng ngủ và phòng tắm lên mới được.
“Nếu thích, tôi lấy cho em một cái nhé?”
“Vậy thì tôi xin cảm ơn.”
Người ta đã cho thì không có lý do gì từ chối. Nghe vậy, Il Hyun đưa tay lên vuốt tóc Ja Kyung. Cảm giác những lọn tóc mềm mại luồn qua kẽ tay thật thích. Mái tóc anh có màu nâu sẫm, gần giống màu mắt.
“Đừng bận tâm lời của Chủ tịch Kang.”
“Tôi cũng chẳng để tâm lắm. Dù sao thì tôi cũng đâu có tin tưởng ngài hoàn toàn.”
Bàn tay đang đặt trên tóc anh từ từ trượt xuống, mân mê chiếc cà vạt.
“Buồn thật đấy. Chúng ta đã ngủ với nhau rồi mà. Hay là ngủ thêm lần nữa thì em sẽ tin tôi?”
“Chắc không có chuyện đó đâu. Ngài nghỉ đi. Tôi cũng mệt rồi.”
Ja Kyung cười nhạt rồi quay người. Anh vừa định mở cửa thì Kang Il Hyun đã nắm lấy tay nắm cửa, kéo sập lại. Nhìn cánh cửa đóng kín, Ja Kyung khẽ thở dài. Anh quay lại, nhíu mày thì hắn đã áp sát người vào.
“Ra ngoài bơi không?”
Ja Kyung nhìn ra ngoài với vẻ mặt không thể tin nổi. Anh thật sự muốn hỏi hắn có điên không. Mưa như trút nước, không thấy rõ cả phía trước mà đòi đi bơi. Bầu trời thì sấm chớp đùng đoàng. Nghe nói kẻ làm ác sẽ bị sét đánh chết, xem ra Kang Il Hyun chẳng sợ sấm sét.
“Ngoài trời… ngài không thấy sao?”
Il Hyun nhìn ra cửa sổ, thản nhiên đáp.
“Tuyệt vời mà. Em không thích bơi trong mưa à?”
“Ngài cứ tận hưởng một mình đi… tôi xin kiếu.”
“Vậy lên phòng tôi uống trà thì sao? Tôi có loại trà hương vị rất tuyệt.”
“Cũng xin kiếu nốt.”
“Hay là xuống tầng hầm bắn súng?”
Ja Kyung định từ chối thẳng thừng thì khựng lại. Anh cũng đang thấy người ngợm trì trệ, muốn vận động một chút. Nghe đến bắn súng, mắt anh sáng lên. Có lẽ thấy được phản ứng tích cực của anh, Il Hyun lùi lại một bước.
“Đi tắm đi, thay đồ thoải mái rồi xuống.”
Hắn ngoan ngoãn lui bước rồi đi xuống dưới. Ja Kyung khẽ thở dài. Dù sao thì cũng còn quá sớm để ngủ. Xả stress một chút bằng việc bắn súng cũng không tệ.
Nhìn Il Hyun dùng vân tay để mở thang máy, Ja Kyung chợt nhớ đến chiếc găng tay vân tay Wang Ryun đã đưa cho mình. Nhờ có được USB tương đối dễ dàng nên anh không cần dùng đến nó, nhưng vẫn cất đi phòng hờ. Hai người xuống tầng dưới rồi đi đến trường bắn.
Không giống như vẻ ngoài, bên trong trường bắn rộng hơn anh tưởng. Anh vừa bước vào ngắm nghía thì Il Hyun đã nhấn một cái nút trên tường. Bức tường dịch chuyển, để lộ ra một không gian bên trong. Một cảnh tượng không thể tin nổi hiện ra. Anh đã nghĩ nhiều nhất cũng chỉ có vài khẩu súng ngắn, nhưng đã nhầm to.
Toàn bộ bức tường được lấp đầy bởi đủ loại súng ống, từ Glock, Beretta, súng lục ổ quay cho đến súng săn, súng trường bắn tỉa và cả súng trường hạng nặng. Anh đang trầm trồ trước số lượng và sự đa dạng của chúng thì hắn ra hiệu bảo anh cứ chọn khẩu nào mình thích.
Mắt Ja Kyung sáng rực lên khi đến gần kiểm tra từng khẩu súng. Thấy vậy, Il Hyun cười nhạt, buông một câu.
“Hóa ra từ trước đến nay, trong mắt em, tôi còn không bằng một khẩu súng.”
Ja Kyung vờ không nghe, lấy một khẩu súng trường ra kiểm tra, lắp băng đạn. Anh kê báng súng vào vai rồi xoay người, nhắm thẳng vào Kang Il Hyun đang đứng tựa vào tường. Gương mặt đẹp trai của Kang Il Hyun lọt vào trong tầm ngắm.
Anh giả vờ bắn một phát, hắn liền ôm tim, nhăn mặt ra vẻ đau đớn. Trước phản ứng ngớ ngẩn đó, Ja Kyung hạ súng.
“Nếu thật sự trúng vào đó thì ngài đến kêu cũng không kịp đâu.”
“Cứ thử bắn xem thì biết.”
Anh đặt khẩu súng về chỗ cũ rồi xem xét từng khẩu một, cuối cùng lấy ra một khẩu súng lục ổ quay cỡ nòng 38. Trên báng súng có khắc hình một con rắn.
“Đó là quà của cha tôi.”
“Đẹp thật. Giám đốc thích rắn sao?”
“Không. Tôi thích rồng.”
Rắn thì không bao giờ hóa rồng. Có lẽ Chủ tịch Kang tặng khẩu súng này chính là để nhắc nhở hắn điều đó.
“Bắn thử xem.”
Lời vừa dứt, Ja Kyung đã quay người về phía bia hình người. Anh nạp sáu viên đạn vào ổ quay rồi kéo búa đập ra sau. Il Hyun áp sát vào sau lưng, hông đè nhẹ lên mông anh rồi thì thầm vào tai.
“Cứ nghĩ đó là người em ghét nhất đi.”
Anh lập tức vào tư thế, nhắm bắn rồi bóp cò. Pằng, pằng, pằng, sáu viên đạn đều bay thẳng vào giữa hai chân của bia người. Mắt Il Hyun nheo lại. Dường như vẫn chưa hả giận, anh lại nhanh chóng nạp đạn rồi bắn tiếp. Giờ thì háng của bia người đã nát tươm.
Il Hyun cười cay đắng.
“Không lẽ… không phải là tôi đấy chứ?”
Ja Kyung không đáp, chỉ tiếp tục nạp đạn. Kang Il Hyun liền đến giữ lấy khẩu súng.
“Thôi đủ rồi, ra ngoài đi. Tôi cảm giác như chỗ đó của mình đang đau thật, không chịu nổi nữa rồi.”
Hắn giật lấy khẩu súng, đặt về chỗ cũ rồi nhấn nút đóng tường lại. Ja Kyung nhíu mày. Nếu được, anh thật sự muốn nghĩ đó là Kang Il Hyun rồi dùng súng máy mà nã cho tan xác. Hứa cho bắn thỏa thích mà lại thế này, không biết hắn lôi anh xuống đây làm gì nữa.
Ra ngoài, anh định đi thẳng đến thang máy thì hắn lại giữ tay, kéo anh vào một khu vực khác. Nhớ lại lần bị chuốc thuốc rồi nổi điên ở đây, Ja Kyung dùng sức kháng cự.
“Sao thế. Ngài định đi đâu?”
“Đằng nào cũng xuống đây rồi, xem phim đi.”
“Tôi mệt rồi. Cứ để tôi lên phòng.”
“Đừng thế mà, đi đi. Nằm trên giường sofa xem, buồn ngủ thì cứ ngủ.”
Hắn kéo lê anh đi. Vòng vào bên trong, quả thật là một rạp chiếu phim tại gia, với màn hình lớn, giường sofa, tủ lạnh và cả tủ rượu.
“Muốn xem gì?”
Nếu được chọn, anh muốn xem một bộ phim lãng mạn.
“Lãng mạn thì chắc chắn không rồi. Chiến tranh? Khoa học viễn tưởng? Kinh dị? Rùng rợn?”
Trí tưởng tượng nghèo nàn đến thế là cùng. Hắn nghĩ anh là kẻ giết người nên cũng chỉ xem những phim tương tự sao. Thấy Ja Kyung không trả lời, hắn chọn một bộ phim kinh dị nội địa có cái tên khá lạ. Anh chẳng muốn xem chút nào, đang đứng ngơ ra thì bị hắn kéo ngồi xuống giường.
Phim là sự kết hợp giữa kinh dị và yếu tố máu me, ngay từ đầu đã có cảnh chặt chân tay, đâm chém loạn xạ. Gã đàn ông cầm dao trong nháy mắt đã đâm thẳng vào bụng một gã khác. Ja Kyung và Il Hyun đang xem thì gần như đồng thanh lắc đầu.
“Không đúng.”
“Ai lại cầm dao như thế…”
“Sao lại phân xác kiểu đó? Ngay cả cơ bản cũng không biết.”
“Ài, không phải chỗ đó. Vướng xương sườn nên lưỡi dao sẽ bị kẹt lại.”
“Chết tiệt. Làm phim mà chẳng nghiên cứu gì cả.”
Câu này thì Ja Kyung cũng đồng tình. Quá tệ.
“Đúng thế. Đạo diễn thật vô lương tâm. Nếu là người tôi đầu tư, chắc tôi tức đến mức giết luôn rồi.”
Il Hyun quay sang nhìn chằm chằm Ja Kyung thay vì màn hình. Vẻ mặt hắn như thể có rất nhiều điều muốn nói.
“Sao thế?”
“Làm sao em biết?”
“Dạ?”
“Công ty con của tập đoàn chúng tôi cũng đào tạo ca sĩ, diễn viên và làm phim đấy. Đây là bộ phim đầu tiên tôi đầu tư, lỗ sấp mặt. Tức đến mức tôi đã định giết quách thằng cha đạo diễn đó rồi đấy chứ.”
Biết là phim dở như thế mà tại sao còn rủ anh xem cùng. Ja Kyung mấp máy môi rồi lại im bặt. Anh đã quên mất rằng tập đoàn của Kang Il Hyun kinh doanh đa ngành, từ thương mại, xây dựng, phân phối, giải trí cho đến khách sạn. Nhưng càng xem phim, anh càng hiểu rõ tại sao nó lại thất bại thảm hại. Với tính cách của Kang Il Hyun mà không giết tên đạo diễn mới là chuyện lạ.
Cuối cùng, chưa xem được một nửa, hắn đã tắt phim.