Những Kẻ Đáng Chết - Chương 49

Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )

Những Kẻ Đáng Chết - Chương 49

Chương 49

Sự ghé thăm của vị khách buổi sớm khiến tầng dưới rộn rã hẳn lên. Tưởng ai xa lạ, hóa ra là Kang Yoo Jung, chị gái của Kang Il Hyun. Lễ nhậm chức chỉ còn một ngày nữa sẽ diễn ra, và cô đến để chào Jang Ian trước khi cậu đi.

“Ian à, chị sẽ nhớ em lắm. Phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé.”

Cô ôm chầm lấy Ja Kyung. Mùi hương dễ chịu vẫn luôn phảng phất từ người cô. Nếu phải ví với một loài hoa, có lẽ cô chính là đóa hoa dại hoang sơ? Ja Kyung bất giác thả lỏng nét mặt, nhoẻn miệng cười. Nhưng rồi qua bờ vai cô, hình ảnh Kang Il Hyun ngồi trên sofa lọt vào tầm mắt anh. Bắt gặp ánh nhìn sắc lẹm cùng động tác cứa cổ của hắn, Ja Kyung vội vàng đẩy nhẹ Kang Yoo Jung ra.

“Cảm, cảm ơn chị. Chị cũng... cẩn thận cổ. À không, giữ gìn sức khỏe ạ.”

Tiếng “chị” ấy khiến cô cảm động, khóe môi cong lên thành một nụ cười rạng rỡ. Có được một đứa em trai vừa điển trai vừa đáng yêu thế này thì tốt biết bao. Đằng này, cô có hai thằng em, một đứa thì lạnh lùng vô cảm như ông cụ non, đứa còn lại thì đích thị là một tên du côn.

Cô dắt tay Ja Kyung đến sofa rồi trao cho anh một món quà. Đó là một chiếc hộp nhỏ thắt nơ điệu nghệ.

“Mở ra xem đi. Mong là em sẽ thích.”

Sau khi tháo nơ và bóc lớp giấy gói, một chiếc hộp nhạc bằng gỗ hiện ra. Nó có hình vòng quay ngựa gỗ, một món quà đúng gu của Ja Kyung, người có niềm yêu thích đặc biệt với những thứ nhỏ nhắn, tinh xảo.

“Cảm ơn chị. Em thật sự rất thích nó.”

“Vậy thì may quá.”

Có lẽ vì tuổi thơ chưa từng sở hữu một món đồ chơi nào tử tế, Ja Kyung đặc biệt say mê những thứ thế này. Biết đâu, tâm lý này cũng tương tự như việc Kang Il Hyun ám ảnh với núm vú. Anh đang vui vẻ cười, bỗng ánh mắt giao với Kang Il Hyun. Và đúng như dự đoán, hắn đang nhìn anh với vẻ chế giễu.

Kang Yoo Jung quay sang hỏi Kang Il Hyun với vẻ mặt ngạc nhiên

“Em không đi làm à?”

“Hôm nay là Chủ Nhật.”

Ngay cả ngày nghỉ hắn cũng chỉ tháo cà vạt chứ gần như vẫn đóng bộ vest ở nhà, nên cũng dễ hiểu khi cô nhầm lẫn. Kang Yoo Jung ân cần giải thích cho anh cách sử dụng hộp nhạc. Khi lên dây cót rồi thả ra, một giai điệu trong trẻo, thánh thót vang lên. Là một bản nhạc quen thuộc, nhưng anh không tài nào nhớ nổi tên của nó. Thấy Kang Yoo Jung và anh cười nói rôm rả, Kang Il Hyun đang ngồi đối diện liền ném cho họ một cái nhìn khó chịu rồi đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ.

Khi Kang Yoo Jung đã đi, Ja Kyung lên tầng hai thu dọn hành lý. Anh thẳng tay vứt đi những bộ quần áo của Jang Ian mà mình sẽ chẳng bao giờ mặc đến, hành lý lập tức vơi đi một nửa. Mở ngăn kéo, anh thấy chiếc đồng hồ Kang Seok Ju tặng. Tuy ăn nói khó ưa và còn trẻ con, nhưng thực ra cậu ta cũng không phải hạng người xấu.

Anh lấy chiếc đồng hồ đặt lên tủ đầu giường rồi tiếp tục dọn dẹp. Bất chợt, tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên. Cửa mở, Kang Il Hyun bước vào. Hắn tiến lại, ngồi xuống mép giường, ánh mắt lẳng lặng quan sát Ja Kyung đang ngồi bệt dưới sàn.

“Đang dọn đồ à?”

Ja Kyung gật đầu.

“Vâng. Cũng gần xong rồi ạ.”

“Kết thúc công việc là bay ngay sao?”

“Có lẽ vậy.”

“Khoản tiền còn lại thì sao?”

“Ngài cứ gửi vào tài khoản đã nhận tiền cọc là được. Dù sao bây giờ có đưa thì tôi cũng không mang đi nổi.”

Cũng phải. Chuyện này vốn đã bàn từ trước, không hiểu sao hắn cứ nhắc lại. Kang Il Hyun đưa mắt nhìn quanh phòng rồi dừng lại ở hộp nhạc trên giường, hắn cầm nó lên.

“Cậu quên cái này này.”

“A,” Ja Kyung chìa tay ra định lấy. Thế nhưng, Kang Il Hyun lại cố tình thả nó xuống một chỗ xa hơn. Ja Kyung lao tới định chộp lấy nhưng đã chậm một nhịp. Bụp. Hộp nhạc rơi xuống sàn, Ja Kyung nhăn tít mặt mày. Il Hyun nở một nụ cười hả hê.

“Chà. Trượt tay mất rồi. Xin lỗi nhé.”

Ja Kyung nhặt hộp nhạc lên. Một con ngựa gỗ đã vỡ lìa. Anh cau mày, lườm Kang Il Hyun. Hắn vẫn cứ quá đáng cho đến tận phút cuối.

“Phải bắt cho cẩn vào chứ. Đồ quý giá mà.”

Hắn nhấn nhá từng chữ ‘đồ quý giá mà’ như thể muốn găm sâu vào tai anh. Mới được vài ngày đối xử tử tế và ra vẻ lịch thiệp, anh còn tưởng hắn thay đổi tính nết rồi chứ. Anh thử vặn dây cót, may thay vẫn còn phát ra tiếng. Chỗ bị vỡ chắc chỉ cần dán lại là ổn.

Nuốt cơn tức vào trong, anh cẩn thận cất hộp nhạc vào sâu trong túi xách. Kang Il Hyun không biết nghĩ gì, bỗng bước xuống giường, ngồi bệt xuống sàn cạnh anh. Rồi hắn cứ thế nhìn Ja Kyung chằm chằm. Ja Kyung đang sắp xếp đồ đạc liền ngẩng lên.

“Sao thế ạ?”

Il Hyun không đáp, chỉ chậm rãi săm soi từng đường nét trên mặt anh. Đôi mắt này, quả thực rất đẹp. Nhưng chết đi rồi cũng sẽ mục rữa mà tan biến. Tiếc thật. Hay là... ướp xác cậu ta nhỉ?

“Vì tôi nghĩ mình sẽ nhớ em.”

Ánh mắt lẳng lặng dõi theo anh, khác hẳn hắn mọi khi, lại ẩn chứa một thứ cảm xúc phức tạp. Ja Kyung cảm thấy vừa như hiểu, lại vừa như không hiểu tại sao hắn lại nhìn mình bằng ánh mắt ấy. Thế nên, thay vì gặng hỏi thêm, anh chỉ nở một nụ cười khó tả rồi tiếp tục thu dọn. Kang Il Hyun vẫn ngồi yên tại chỗ, không hề nhúc nhích cho đến tận khi Ja Kyung dọn xong mọi thứ.

 


 

Sáng sớm hôm sau, Ja Kyung tắm rửa xong liền đi một vòng quanh phòng ngủ, nơi anh đã tạm trú. Một phần vì muốn chắc chắn không bỏ sót thứ gì, phần khác là vì dù chỉ có hai mươi ngày, nơi này cũng đã kịp để lại trong anh một chút vương vấn. Vừa bước ra, anh đã thấy Park Tae Soo đứng sẵn ở phòng khách.

“Để tôi. Tôi sẽ xách túi giúp cậu.”

Dù thừa biết anh không phải là Jang Ian, Park Tae Soo vẫn giữ đúng mực, đối đãi với anh như thế cho đến tận phút cuối. Nhờ anh ta, anh mang hành lý xuống tầng dưới. Anh cũng cúi chào quản gia Sang Ju và các nhân viên khác. Bà quản gia quyến luyến nói rằng đã quý mến anh lắm, rồi ôm chầm lấy anh mấy lần với vẻ mặt đầy tiếc nuối. Cái ôm ấy ấm áp và thân thương theo một cách rất khác với Kang Yoo Jung. Nó bất giác khiến anh nhớ đến người bà đã khuất của Wang Han, làm sống mũi anh chợt cay xè.

“Giá mà có Giám đốc ở đây thì tốt quá, nhưng hôm nay là lễ nhậm chức nên ngài ấy đã đi từ sớm rồi ạ.”

“Không sao đâu ạ. Hôm qua tôi đã chào hỏi đủ rồi.”

Sau khi tạm biệt họ, anh bước ra ngoài. Trong lúc Park Tae Soo đặt hành lý vào cốp xe, Ja Kyung vào ngồi ở hàng ghế sau. Anh ngước nhìn căn nhà của Kang Il Hyun lần cuối. Nơi mà lúc mới đến còn xa lạ, tựa như một nhà tù, giờ đây lại mang một cảm giác thân thuộc đến lạ kỳ. Khi xe lăn bánh rời đi, anh cứ mãi nhìn ngắm khung cảnh qua ô cửa sổ, muốn khắc ghi nó vào tâm trí.

Suốt chuyến đi, Park Tae Soo không hề bắt chuyện. Nghĩ lại, trong suốt thời gian ở đây, anh cũng gần như chưa bao giờ thấy anh ta nói năng gì. Xe chạy khoảng ba mươi phút rồi dừng lại gần điểm hẹn. Park Tae Soo xuống mở cửa sau cho anh rồi lấy hành lý từ cốp ra.

Ja Kyung nhận lấy túi đồ và cúi chào anh ta.

“Thời gian qua cảm ơn anh rất nhiều.”

Park Tae Soo không đáp, chỉ khẽ gật đầu.

“Anh về trước đi ạ. Tôi hẹn bạn ở đây.”

“Tôi hiểu rồi.”

Khi chiếc xe của Park Tae Soo đã khuất dạng, Ja Kyung kéo hành lý, tiến về phía một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ trước cửa hàng tiện lợi. Anh gõ vào cửa kính ghế lái, Wang Ryun liền ló mặt ra. Cậu ta mở cốp xe, anh nhanh chóng chất hành lý vào.

Wang Ryun hất mặt về hướng chiếc xe của Park Tae Soo vừa đi.

“Người lúc nãy là Kang Il Hyun à?”

“Không. Thư ký.”

“Lễ nhậm chức mấy giờ bắt đầu?”

“Mười một giờ.”

Wang Ryun lấy ra một biển số mới từ ghế sau và thuần thục thay thế. Xong việc, cả hai lên xe, thẳng tiến về Seoul. Suốt chặng đường, Wang Ryun mở nhạc xập xình, đầu lắc lư theo điệu nhạc. Nhìn cái bộ dạng lệch nhịp hoàn toàn của cậu ta, Ja Kyung không nhịn được mà bật cười.

Anh đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, thay sang áo thun khác, rồi khoác thêm chiếc gile vàng ra ngoài. Ngực trái áo có in tên một công ty điều hòa. Đeo thêm thẻ nhân viên vào cổ để hoàn tất khâu ngụy trang, anh phóng tầm mắt ra ngoài.

Xe kẹt cứng trên cầu, Wang Ryun bực dọc làu bàu.

“Giờ cao điểm đúng là địa ngục trần gian.”

Tranh thủ lúc xe dừng lại, Ja Kyung lấy một chiếc túi nhỏ từ ba lô và đưa cho Wang Ryun.

“Trả lại này.”

Wang Ryun mở ra xem rồi nhíu mày.

“Gì đây? Sao không có cái máy nghe lén nào hết?”

“Không lấy lại được.”

“Mày có biết cái đó đáng giá bao nhiêu không?”

“Mười phần trăm.”

“Aiss, lại cái mười phần trăm chết tiệt của mày. Cứ thế này có ngày mày moi hết gan ruột của tao mất.”

Wang Ryun cằn nhằn, nhưng càng đến gần mục tiêu, vẻ mặt cậu ta càng trở nên căng thẳng. Cổ họng Ja Kyung cũng khô khốc. Anh mở một chai nước, chỉ nhấp một ngụm cho thấm giọng rồi kiểm tra đồng hồ. Còn khoảng một tiếng nữa là đến giờ ra tay. Nghe thông báo sắp tới nơi, Wang Ryun ngước nhìn tòa nhà phía trước.

Nó cao đến nỗi phải ngửa hẳn cổ ra sau mới thấy được đỉnh.

“Mày nói tầng mấy nhỉ?”

“Mười bảy.”

“Ổn không đấy? Hay mang theo cái dù cho chắc ăn?”

Trước câu đùa của cậu ta, Ja Kyung chỉ cười, bảo đừng nói nhảm.

“Đi cẩn thận nhé.”

Wang Ryun chìa nắm đấm ra. Ja Kyung cười, cụng nhẹ nắm đấm của mình vào rồi xách chiếc túi trông giống hệt hộp dụng cụ từ ghế sau xuống. Vừa bước vào sảnh, anh đã bị một nhân viên an ninh chặn lại như thể đã chờ sẵn. Sau khi Ja Kyung trình giấy tờ, người bảo vệ gọi điện đi đâu đó rồi cho anh đi qua.

Anh vào thang máy, nhấn tầng 17. Bên trong có khá nhiều người, tất cả đều đang mải mê bàn chuyện công việc. Thang máy dừng lại, Ja Kyung kéo sụp mũ che mặt rồi bước ra. Anh đi dọc hành lang, tìm đến văn phòng có biển hiệu “Công ty Xây dựng Yuhan” rồi kéo cửa.

Bên trong trống không. Sau khi vào và khóa trái cửa, anh tiến đến gần cửa sổ, đặt túi xuống. Anh tháo tấm thẻ trên cổ cất vào túi rồi phóng tầm mắt sang tòa nhà đối diện. Qua ống nhòm, anh thấy rất nhiều người đã có mặt tại hội trường.

Ja Kyung lấy sợi dây thừng từ túi ra, buộc chặt giữa hai cây cột, tạo thành một nút thắt vững chắc rồi giật mạnh để kiểm tra lần nữa. Xong xuôi, anh tựa người vào bệ cửa sổ, châm một điếu thuốc rồi xem giờ.

Bốn mươi phút nữa sẽ khai hỏa.

Dùng mũi giày di tắt điếu thuốc, anh mở một bản nhạc du dương trên điện thoại. Vừa để trấn tĩnh tâm trí, anh vừa mở túi, lấy ra khẩu súng bắn tỉa và bắt đầu lắp ráp từng bộ phận. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại truyền đến đầu ngón tay. Lách cách, lách cách... tiếng kim loại khớp vào nhau vang lên khô khốc. Thanh âm ấy, tựa như tiếng gọi của tử thần.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo