Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Chương 50
“Em không ngủ được sao?”
Kang Yoo Jung quan sát sắc mặt của Il Hyun, cất giọng đầy lo lắng.
“Không phải. Chỉ là từ sáng đến giờ cứ phải nặn ra nụ cười với mấy kẻ chướng mắt, buồn nôn đến chết đi được.”
Trước giọng điệu gay gắt của em trai, Kang Yoo Jung chỉ đành gượng cười rồi kín đáo đưa mắt nhìn quanh. Hôm nay là lễ nhậm chức, một ngày trọng đại, thế mà vẻ mặt Kang Il Hyun lại đằng đằng sát khí, ai không biết lại tưởng hắn đến dự tang lễ. Sau khi phải tiếp chuyện đám người lũ lượt kéo đến, cuối cùng hắn cũng không chịu nổi mà hỏi xin thuốc đau đầu từ chị gái. Cô liền lấy từ túi xách ra đưa cho hắn.
Il Hyun lén uống thuốc, khuất khỏi tầm mắt mọi người, rồi vào nhà vệ sinh vốc nước lạnh lên mặt. Cơn đau đầu dai dẳng không dứt khiến hắn phải day mạnh hai bên thái dương. Hắn liếc nhìn đồng hồ. Còn khoảng bốn mươi phút nữa là đến giờ hành động. Lau vội những vệt nước, hắn nhìn chằm chằm vào hình ảnh của chính mình trong gương. Chẳng rõ là do đêm qua mất ngủ hay vì một lý do nào khác, ánh mắt hắn hôm nay còn sắc lạnh hơn cả thường ngày.
Sau một thoáng đắn đo, hắn kiểm tra lại chiếc áo chống đạn đang mặc bên trong sơ mi, rồi thò tay vào túi áo vest rút điện thoại, bấm số gọi đi.
“Là tôi đây.”
[Vâng thưa Giám đốc, xin ngài cứ nói.]
“Đang chờ lệnh rồi à?”
[Chúng tôi đang ở ngay tầng dưới ạ.]
Il Hyun im lặng một lúc. Bên kia đầu dây, Park Tae Soo vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
“Tạm thời cứ để cậu ta sống. Nếu phải giết, cũng phải do chính tay tôi.”
[Tôi đã rõ.]
Cúp máy, hắn bật cười một cách trống rỗng. Điên thật rồi. Cứ giết phắt đi cho xong có phải nhẹ nhàng hơn không. Có gì đáng yêu ở cậu ta đâu mà còn nấn ná muốn nhìn thêm lần nữa rồi mới xuống tay chứ. Đúng là một thằng khùng. Tự giễu cợt chính mình, hắn rút khăn giấy lau khô mặt rồi ném vào thùng rác, sau đó rời khỏi nhà vệ sinh.
Vừa bước ra, hắn đã thấy Chủ tịch Kang từ xa dẫn theo Kim Seon Young và Kang Seok Ju đang tiến đến. Il Hyun thản nhiên lại gần, mỉm cười với ông ta.
“Bố đến rồi ạ.”
“Ừ, xem ra con đã chuẩn bị rất chu toàn.”
“Nghị sĩ Yoon và Bộ trưởng Park đã đợi ở trong từ lúc nãy rồi ạ.”
Chủ tịch Kang hiền từ gật đầu rồi cùng Kim Seon Young vào trong. Kang Seok Ju liếc nhìn hắn một cái rồi cũng vội vàng theo sau. Dõi theo bóng lưng của Chủ tịch Kang, ánh mắt Il Hyun trở nên băng giá. Cứ tận hưởng đi khi còn có thể. Thưa bố.
Ja Kyung xoay cổ sang hai bên để giãn cơ. Sau khi vận động nhẹ cho tay chân, anh tiến đến trước cửa sổ. Kính được dán phim cách nhiệt nên bên ngoài khó lòng nhìn thấu vào trong. Anh đặt súng lên giá đỡ hai chân, nòng súng chĩa thẳng ra ngoài. Giọng Wang Ryun vang lên từ tai nghe.
[Chuẩn bị ổn cả chứ?]
“Ừ. Còn mày?”
[Đang đợi sẵn ở dưới. Thấy chiếc xe van màu xanh dương không?]
Ja Kyung di chuyển sang phải, quan sát mặt đường. Một chiếc xe van màu xanh dương đang đỗ trước quán cà phê, bên cạnh là chiếc xe của Wang Ryun.
“Thấy rồi.”
Hai mươi phút nữa. Anh lấy một thanh kẹo cao su cho vào miệng, chậm rãi nhai để ổn định tâm trí. Tựa lưng vào tường dưới ô cửa sổ, anh chờ đợi thời gian trôi qua. Nhắm mắt lại, thật trớ trêu, gương mặt Kang Il Hyun lại hiện lên trong đầu. Anh lắc mạnh đầu, cố xóa sạch hình ảnh đó. Thay vào đó, anh mường tượng đến những thứ khác. Hòn đảo nơi anh sẽ sống, người vợ xinh đẹp sẽ bầu bạn cùng anh, những đứa con kháu khỉnh, và… Kang Il Hyun…?
Anh ở đâu chui ra vậy? Ja Kyung nhíu mày, vung tay vào không trung. Biến đi. Biến ngay cho tôi. Nhưng nụ cười gian xảo đến phát bực của hắn cứ lởn vởn mãi không tan.
“Chết tiệt.”
Ja Kyung rủa thầm rồi đứng dậy. Đến lúc hành động rồi. Anh áp mắt vào ống ngắm, hướng về tòa nhà nơi Kang Il Hyun đang có mặt. Những bóng người lướt qua cửa sổ. Và rồi, Kang Il Hyun xuất hiện trong tầm ngắm.
Lát nữa thôi, hắn sẽ lên phát biểu nhậm chức. Ja Kyung từ từ điều hòa, làm chậm lại nhịp thở. Trong số khách mời có cả Kang Yoo Jung, Chủ tịch Kang, và Kang Seok Ju, toàn những gương mặt quen thuộc.
Sau lời phát biểu của Chủ tịch Kang, Il Hyun đứng dậy. Hắn bước lên bục, đứng trước micro và bắt đầu nói. Dù không cố tình chải chuốt hơn ngày thường, nhưng hôm nay trông hắn lại tỏa sáng một cách lạ lùng.
Kết thúc bài diễn văn, Kang Il Hyun bước ra khỏi micrô. Nòng súng đang nhắm vào đầu hắn từ từ hạ xuống. Ja Kyung nín thở. Hắn lịch sự cúi gập người chào quan khách. Nòng súng lướt qua tim, tiếp tục dịch xuống dưới. Và ngay khoảnh khắc Kang Il Hyun ngẩng đầu lên, ngón tay anh siết cò.
Đoàng! Viên đạn xé gió, xuyên qua lớp kính và găm thẳng vào đùi trái hắn.
Kang Il Hyun loạng choạng, mọi người trong khán phòng đồng loạt đứng bật dậy. Vệ sĩ ùa đến, rèm cửa lập tức được kéo xuống. Không bỏ lỡ khoảnh khắc ngắn ngủi, Ja Kyung giật chốt, đẩy vỏ đạn ra và bắn viên thứ hai.
Viên đạn này găm chính xác vào đùi phải. Máu tuôn xối xả, hắn mất thăng bằng rồi đổ gục. Cửa sổ đã bị che kín hoàn toàn, anh không thể quan sát thêm. Ja Kyung rời mắt khỏi ống ngắm, thở hắt ra một hơi nén tự lúc nào.
RẦM RẦM! Cánh cửa ra vào rung lên bần bật như thể đã bị phục sẵn. Tiếng gào thét của đám đàn ông xuyên qua cửa vọng vào. RẦM! RẦM! RẦM! Tiếng một vật nặng đang điên cuồng đập phá cửa.
Ja Kyung rút hai quả lựu đạn khói từ thắt lưng, nhấn nút rồi lăn về phía cửa. Lập tức, khói trắng dày đặc bốc lên, che mờ mọi thứ. Ngay khi anh móc dây thừng vào chốt an toàn ở hông thì RẦM! cánh cửa bị phá tung.
Tiếng chân người rầm rập lao tới. Ja Kyung liền phóng thẳng về phía cửa sổ và phi thân ra ngoài. Xoảng! Kính vỡ tan tành, cơ thể anh bay bổng giữa không trung. Lực quán tính đưa anh văng về phía cửa sổ tầng dưới. Ja Kyung đâm sầm vào, phá nát lớp kính và lăn người tiếp đất.
Những nhân viên văn phòng la hét thất thanh.
Dùng dao cắt đứt dây thừng, Ja Kyung nhanh chóng lao ra ngoài, chạy về phía lối thoát hiểm. Vừa lao xuống cầu thang, anh đã nghe thấy tiếng gào thét và tiếng bước chân dồn dập từ trên vọng xuống. Đoàng! Đoàng! Tiếng đạn găm vào lan can tóe lửa, âm thanh chói tai như muốn xé rách màng nhĩ.
Nhìn xuống dưới, nhiều tên khác cũng đang ùa lên. Ja Kyung vịn vào lan can, bật người lên đá bay một tên, sau đó rút dao và đâm lia lịa vào chân tay chúng. Một kẻ ở dưới nổ súng. Ja Kyung liền tóm lấy một tên vừa trúng dao ngã gục làm lá chắn, đồng thời phóng dao trúng cổ gã cầm súng.
Quân số của chúng đông hơn dự tính. Nhận thấy có thể kẹt lại, Ja Kyung liền lao ra khỏi cầu thang bộ, đạp cửa xông vào một văn phòng khác. Mọi người bên trong hét lên kinh hãi khi thấy bộ dạng đẫm máu của anh.
Anh vớ lấy một chiếc ghế ném vỡ cửa sổ, rồi nhảy lên bệ cửa và lao mình xuống. Đám người được vũ trang cũng đã đuổi kịp, chúng tràn vào văn phòng. Khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn. Ja Kyung thì đã bay người xuống dưới.
Anh rơi trúng nóc một chiếc ô tô, làm kính xe vỡ nát. Tức thì, đạn từ trên xối xuống. Ja Kyung lăn người chui vào gầm xe. Anh thấy rõ những viên đạn đang cày nát mặt đường nhựa.
Đúng lúc đó, giọng Wang Ryun vang lên từ tai nghe.
[Mày đâu rồi?]
“Cửa sau, bãi đỗ xe. Nhanh lên!”
Lời vừa dứt, tiếng động cơ gầm lên, một chiếc xe trờ tới dừng ngay bên cạnh. Wang Ryun mở cửa, Ja Kyung liền lăn người vào trong. Đám thuộc hạ của Kang Il Hyun từ trên cao xả đạn không thương tiếc, làm kính chắn gió phía trước vỡ tan.
Nhưng Wang Ryun không hề nao núng, nhấn ga phóng vọt đi. Ja Kyung thở hổn hển, ngả người ra ghế. Lúc này anh mới thấy tay áo đau nhói, nhìn xuống thì máu đã loang ra ướt đẫm.
Ngồi cạnh, Wang Ryun lo lắng hỏi:
“Bị trúng đạn à?”
“Không sao. Sượt qua thôi.”
Wang Ryun liếc kính chiếu hậu rồi buông một câu chửi thề. Hàng loạt xe đen đang bám theo với tốc độ điên cuồng. May mà không phải giờ cao điểm. Cậu ta lạng lách qua các làn xe, nhưng đám bám đuôi cũng quyết liệt tăng tốc, không hề có ý định buông tha.
“Chết tiệt, bọn chúng điên tiết lên rồi.”
Gương mặt Wang Ryun ánh lên vẻ hưng phấn lạ thường. Ja Kyung với tay ra ghế sau, vơ lấy một khẩu súng trường tự động. Phía trước hiện ra một cửa hầm. Lắp băng đạn, Ja Kyung giữ một vẻ mặt lạnh đến vô cảm. Wang Ryun giảm tốc trước cửa hầm, đám xe kia tưởng có cơ hội, lập tức áp sát.
Đoàng! Đoàng! Đạn bay qua kính sau, găm vào ghế ngồi, tình hình hỗn loạn cực điểm. Wang Ryun cúi đầu tránh đạn, thầm hối hận vì đã không lắp kính chống đạn. Ja Kyung dùng chân đạp bay tấm kính chắn gió đã nát vụn, đến giữa hầm thì ra hiệu cho Wang Ryun.
“Bắt đầu!”
Wang Ryun bẻ lái gấp. Kítttttttt! Âm thanh ma sát xé tai vang lên, chiếc xe xoay 180 độ trong nháy mắt, bắt đầu chạy giật lùi. Qua khoảng kính chắn gió trống hoác, Ja Kyung xả đạn không nương tay.
Loạt đạn bắn ra liên tục găm vào kính và lốp của những chiếc xe đang đuổi theo. Chúng mất lái, chao đảo rồi đâm vào nhau, cuối cùng lật nhào. Khói bốc lên, những chiếc xe phía sau không kịp phản ứng cũng đâm sầm vào tạo thành một đống hỗn độn.
Wang Ryun nhanh chóng đánh lái, đưa xe về vị trí cũ rồi cười sảng khoái.
“Quả là Lee Ja Kyung.”
Cậu ta đưa tay ra, nhưng Ja Kyung đã kiệt sức. Anh ném khẩu súng ra sau, tựa đầu vào ghế. Làn gió nóng hầm hập thổi qua khoảng kính vỡ, mang theo mùi máu tanh nồng. Vẫn là mùi hương quen thuộc, nhưng hôm nay lại khiến anh buồn nôn hơn bao giờ hết. Ngậm một điếu thuốc, anh nhắm nghiền mắt.
Chán ngấy rồi. Cả cái mùi này.
Hình ảnh cuối cùng của Kang Il Hyun hiện lên rõ mồn một, khiến anh nở một nụ cười cay đắng.
Là anh tự chuốc lấy. Dù sao thì anh cũng định giết tôi thôi, phải không?