Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Chương 5
Qua ô cửa sổ, khung cảnh đêm của Bangkok lấp lánh rực rỡ. Ban đầu khi mới đến, cảnh vật này thật xa lạ, nhưng bây giờ lại quen thuộc như thể nhà của mình. Vốn dĩ anh chẳng có nơi nào để gọi là nhà, nên cứ ở đâu lâu một chút, nơi đó lại trở thành nhà. Ja Kyung thả mình theo dòng ký ức, rút một điếu thuốc ra ngậm.
Đúng lúc đó, Wang Han lấy ra hai chai bia từ tủ lạnh, đưa cho anh một chai.
“Em đang nghĩ gì mà đăm chiêu thế?”
“Nghĩ xem liệu mình còn có thể quay lại đây được nữa không.”
Wang Han cau mày.
“Nói năng xui xẻo.”
Ja Kyung cười, uống một ngụm bia. Ngày mai phải ra ngoài một chuyến. Cắt tóc cho gọn gàng, mua thêm một cặp kính, rồi chọn vài bộ quần áo trông có vẻ hiền lành. Và phải ghé qua quán ăn quen thuộc làm một bữa nữa.
“Đã năm năm rồi em mới về lại Hàn Quốc à?”
“Ừ.”
“Cảm giác thế nào?”
“Chắc là…”
Wang Han không hỏi thêm. Hắn đã nghe quá nhiều về tuổi thơ kinh hoàng của Ja Kyung ở Hàn Quốc. Bố mẹ anh đều là tội phạm, dính líu đến ma túy. Khi những đứa trẻ cùng trang lứa được đến trường, Ja Kyung lại bị dùng làm công cụ để giao hàng. Bị bỏ đói và đánh đập là chuyện như cơm bữa, còn những thứ như ước mơ, anh thậm chí còn không có cơ hội để mơ tới.
Sau đó bố mẹ anh chết, Ja Kyung mười tuổi bơ vơ một mình, được cha của Wang Han nhận nuôi. Wang Han, hơn Ja Kyung mười hai tuổi, đã chăm sóc anh như em ruột của mình, nhưng gần mực thì đen, cả hai cuối cùng cũng trở thành tội phạm.
“Nếu nhận được tiền rồi thì định làm gì?”
“Anh đang định nhân dịp này đi cấy tóc, em thấy sao?”
Ja Kyung bật cười khó tin. Trước đây, Wang Han cũng từng kiếm được đâu đó một loại thuốc mọc tóc về bôi, nhưng lại dùng sai cách khiến lông mọc cả ở lòng bàn tay, phải dùng dao cạo để cạo lòng bàn tay suốt một thời gian. Mãi sau này đọc lại hướng dẫn sử dụng mới thấy dòng chữ: sau khi bôi xong phải rửa tay kỹ với nước.
“Bỏ cuộc đi. Nếu thực sự có cách, thì trong số những người nổi tiếng đã chẳng có ai bị hói đầu đâu.”
Wang Han cũng biết đó là sự thật nên không thể phản bác.
“Thế còn em, em định làm gì? Thực sự định mua một hòn đảo à?”
“Vẫn chưa biết.”
Ja Kyung dùng miệng chai bia ấn lên môi, suy nghĩ một lát.
“Hay là đi từ thiện?”
“Từ thiện?”
“Giống như Warren Buffett.”
“Ngầu đấy. Ông ta là số một trong lĩnh vực đầu tư, còn em là số một trong ngành ám sát thuê. Xét theo một khía cạnh nào đó thì hai người cũng có điểm chung.”
Wang Han nói rất nghiêm túc, nhưng Ja Kyung chỉ cười cay đắng. Nếu Warren Buffett mà biết mình bị so sánh với một tên đồ tể chuyên giết người, chắc ông ta sẽ tức giận lắm. Người ta thì luôn nhận được sự kính trọng từ biết bao người, còn anh, khoảnh khắc duy nhất nhận được lời cảm ơn, lại là khi vừa giết một ai đó.
Wang Han nâng chai bia lên.
“Vì em, người sẽ còn vĩ đại hơn cả Warren Buffett.”
Ja Kyung cười, cụng chai bia của mình vào.
“Vì năm triệu đô la và mái tóc mới của anh.”
Tiếng chuông báo thức inh ỏi vang lên, Il Hyeon vẫn nhắm mắt, vươn tay lên tắt đi. Đồng hồ chỉ bảy giờ sáng. Hắn ngồi dậy, vò mặt cho tỉnh ngủ. Tối qua phải đi uống rượu với đám chính trị gia đến tận khuya, thành ra dù đã ngủ một giấc, cơn đau đầu vẫn chưa hề thuyên giảm.
Thâm tâm chỉ muốn nằm xuống ngủ tiếp, nhưng vì có cuộc hẹn vào buổi sáng, hắn không thể trì hoãn thêm. Hắn khoác vội chiếc áo choàng tắm lên cơ thể trần trụi rồi bước ra phòng khách. Thấy hắn, Tae Soo liền đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Ngài dậy rồi ạ.”
“Cậu đến sớm nhỉ.”
Hắn hắng giọng cho đỡ khàn rồi đi đến quầy bar mini ở một góc phòng, mở tủ lạnh. Bên trong chứa đầy nước suối và bia. Hắn lấy một chai nước, vặn nắp rồi tu ừng ực cho đã khát.
“Mấy giờ bay vậy?”
“Mười giờ ba mươi phút ạ.”
Nếu bây giờ đi tắm rồi xuất phát là vừa kịp. Hắn ném chai nước rỗng vào thùng rác, cởi áo choàng rồi bước vào phòng tắm, xả nước lạnh lên người. Hắn đứng yên dưới vòi sen một lúc lâu, nhắm mắt lại để lấy lại tinh thần. Sau đó, hắn lau khô người, sấy tóc, thoa nước hoa hồng rồi lựa áo sơ mi.
Hắn chọn một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, phối cùng đồng hồ và cà vạt hợp tông rồi đứng trước gương. Hắn cài khuy măng sét, nở một nụ cười quyến rũ như thể đối phương đang đứng ngay trước mặt.
“Chào mừng đến với Hàn Quốc.”
Rồi hắn nghiêng đầu qua lại, ngắm nghía khuôn mặt mình. Hừm, đẹp trai thật. Với vẻ mặt hài lòng, hắn cầm lấy áo khoác rồi bước ra ngoài. Tae Soo đã đợi sẵn ở đó.
“Đi thôi.”
Hai người đi dọc hành lang dài của tầng hai, hướng về phía cầu thang trung tâm. Mỗi cử động của họ đều được ghi lại rõ nét trên những chiếc CCTV gắn khắp nhà. Chúng được lắp đặt sau vụ tấn công bốn năm trước, có cả chức năng nhìn đêm, có thể phát hiện chuyển động cả trong bóng tối.
Khi đó, đã có năm người chết ngay tại nhà của Kang Il Hyeon. Hai người là vệ sĩ, ba người là kẻ đột nhập. Hắn đã để lại một tên sống sót, và đã tra tấn kẻ đó đến mức không thể tưởng tượng nổi để moi ra kẻ chủ mưu. Và năm sau đó, một vị dân biểu được phát hiện đã tự sát trong xe ô tô.
“Chào buổi sáng, thưa Giám đốc.”
Khi hắn bước xuống tầng dưới, các nhân viên thường trực trong nhà đồng loạt cúi đầu chào.
“Chào buổi sáng.”
Từ trong bếp, một người phụ nữ lớn tuổi đeo tạp dề nghe tiếng liền bước ra chào. Bà là người giúp việc ở lại nhà, đã chăm sóc Kang Il Hyeon từ khi hắn còn chập chững biết đi.
“Giám đốc, ngài dậy rồi.”
“Thưa cô, đừng chuẩn bị bữa sáng ạ. Cháu sẽ ra sân bay ngay.”
“Vậy để tôi làm chút gì đó đơn giản cho cậu mang đi.”
“Không cần đâu ạ. Cô đừng bận tâm.”
“Nghe nói hôm nay có khách đến…”
“Vâng, sẽ ở lại đây một thời gian. Cô chăm sóc giúp cháu nhé.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Sau khi nở một nụ cười hiền hậu với bà, Il Hyeon cùng Tae Soo bước ra ngoài. Đi qua bãi cỏ rộng, chiếc xe đã đỗ sẵn trước cổng. Ngồi vào ghế sau, Il Hyeon ngả người vào nệm ghế. Cơn say chưa tan hết lại hành hạ dạ dày hắn. Hắn cau mày, Tae Soo ngồi phía trước liền nhạy bén nhận ra, quay lại nhìn.
“Ngài có ổn không ạ?”
Hắn gật đầu một cái. Xe lăn bánh, và khi ra khỏi khu dân cư, một công viên hiện ra trước mắt. Dù còn sớm, cũng đã có khá nhiều người ra ngoài đi dạo. Họ trong những bộ quần áo mỏng nhẹ, đang tận hưởng những buổi hẹn hò, hay cùng gia đình tắm nắng xuân. Vừa qua khỏi công viên, hắn trông thấy một cửa hàng hoa, liền bảo dừng xe.
Tae Soo quay lại, không hiểu chuyện gì.
“Đi mua một bó hoa đi.”
“Hoa ạ?”
“Phải chuẩn bị một bó hoa để chào đón vị khách từ xa đến chứ.”
Không hỏi thêm lời nào, Tae Soo lập tức xuống xe đi về phía cửa hàng hoa. Anh ta nói vài câu với chủ cửa hàng rồi quay lại với một bó hoa hồng. Tay cầm bó hoa, Tae Soo trông chẳng khác gì một người đàn ông bình thường đang đi gặp người yêu.
Trong lúc xe tiếp tục lăn bánh, Il Hyeon ngả lưng vào ghế, nhắm mắt lại. Cơn mệt mỏi và dư vị của rượu khiến hắn buồn ngủ rũ rượi. Hắn nghĩ mình chỉ chợp mắt một lúc, nhưng khi mở mắt ra, xe đã vào đến đường dẫn ra sân bay. À… Hắn xoay cổ qua lại cho đỡ mỏi, rồi xem giờ. Đến vừa kịp lúc.
Xe chạy thêm khoảng mười phút nữa rồi dừng lại trước sân bay. Xuống xe, Il Hyeon nhận lấy bó hoa từ Tae-soo. Mùi hoa hồng khá nồng. Hắn chỉ chạm vào hoa khi có ai đó chết, hoặc khi có chuyện gì đó đáng để chúc mừng.
Bên trong sân bay vắng người hơn hắn nghĩ. Hắn đứng trước cổng đến, một tay cầm bó hoa, một tay cầm tờ giấy ghi dòng chữ ‘Jang Ian’ bằng tiếng Quảng Đông, chờ đợi. Bảng hiệu chuyến bay từ Hồng Kông đã đến hiện lên, và không lâu sau, mọi người bắt đầu ùa ra.
Trong lúc quan sát kỹ những người đang kéo vali ra, hắn để ý thấy một người cao lớn ở phía xa. Anh ta mặc áo sơ mi kẻ caro màu xanh lá cây, đeo kính gọng bạc tròn, vai hơi khom xuống, ánh mắt ngơ ngác đảo quanh, có vẻ ngây thơ vô hại. Bên cạnh là một người đàn ông lực lưỡng có vẻ là vệ sĩ, đang xách hành lý giúp anh ta.
“Là nó phải không?”
Tae Soo đứng cạnh quan sát, lấy ra một tấm ảnh từ trong túi để xác nhận.
“Vâng, đúng rồi ạ.”
Không chút do dự, Il Hyeon cầm bó hoa sải bước tiến lại, đứng trước mặt anh ta. Nhìn gần thì cũng không cao lắm. Chắc chỉ hơn 1m80 một chút. Hắn đang nhìn xuống người thấp hơn mình thì đối phương ngẩng đầu lên, chạm mắt hắn. Qua cặp kính tròn, hắn có thể thấy rõ đôi mắt to ra vì ngạc nhiên. Vùng da dưới mắt đặc biệt đỏ, trông ươn ướt như vừa mới khóc.
“Tôi là Kang Il Hyeon. Chào mừng đến với Hàn Quốc.”
Hắn chìa bó hoa ra, người kia liền nhìn sang vệ sĩ bên cạnh. Vệ sĩ gật đầu. Jang Ian, hay đúng hơn là Ja Kyung đang giả dạng Jang Ian, nhận lấy bó hoa.
Ngay sau đó, Il Hyeon chìa tay ra.
“Rất vui được gặp cậu.”
Sau một thoáng ngập ngừng, Ja Kyung cẩn trọng nắm lấy tay hắn. “Rất vui được gặp anh.” Anh chào bằng tiếng Quảng Đông rồi cười gượng gạo. Bàn tay của Kang Il Hyeon lạnh ngắt, cảm giác như đang chạm vào một con rắn. Cảm thấy mình đã nắm tay quá lâu, anh định rút ra, nhưng không hiểu sao hắn lại không chịu buông. Vẻ mặt Ja Kyung cứng lại, người vệ sĩ đi cùng từ Hồng Kông nhận ra có điều bất thường, liền bước lên phía trước.
[Đừng có vô lễ.]
Tae Soo đứng sau lưng Il Hyeon, phóng một ánh nhìn cảnh cáo về phía vệ sĩ Hồng Kông, ra hiệu đừng xen vào. Il Hyeon nhếch mép cười, thả lỏng tay rồi buông ra. Nhưng tay hắn không chỉ đơn giản là rời đi. Hắn còn dùng đầu ngón tay miết nhẹ lên lòng bàn tay Ja Kyung như đang ve vuốt, để kiểm tra điều gì đó.
“Vì vui quá nên tôi đã nắm tay hơi lâu. Mời đi theo tôi. Xe đã đợi ở phía trước rồi.”
Kang Il Hyeon và Park Tae Soo quay người đi trước. Ja Kyung ở lại, bất giác thở hắt ra một hơi mà mình đã nín lại từ lúc nào. Chết tiệt. Lưng anh ướt đẫm mồ hôi lạnh. Dù không biết vì sao, nhưng anh có cảm giác vừa rồi, Kang Il Hyeon đã miết lên lòng bàn tay anh... để kiểm tra những vết chai.
…Không lẽ nào.
Căng thẳng, anh siết chặt bó hoa trong tay. Người đồng đội của Wang Han, người sẽ giúp đỡ anh, khẽ vỗ vào lưng. Thấy anh ta hỏi có ổn không, Ja Kyung liền gật đầu. Đúng lúc đó, Kang Il Hyeon đi phía trước quay lại, ra hiệu cho anh mau theo sau.