Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Chương 57
“Ca phẫu thuật xem ra đã thành công.”
“Lee Ja Kyung thì sao?”
“Cậu ta đã tới Hàn Quốc từ ba tiếng trước.”
Il Hyun liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Đã bảo cậu ta đến nhà, xem ra sắp được diện kiến rồi. Con tin đang nằm trong tay mình, chắc cậu ta sẽ không dám vác súng đến thật. Nhưng vì đã bị cậu ta đâm sau lưng một lần, không thể biết trước cậu ta sẽ giở trò gì, nên Il Hyun cũng đã tăng cường vệ sĩ, chuẩn bị đâu vào đấy để ứng phó.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đang trút xuống nặng hạt. Đúng lúc đó, Sung Min ngồi ở ghế lái đột ngột phanh gấp. Cùng với tiếng “Kétttttttt” chói tai, cả người Il Hyun chúi về phía trước. Tae Soo ngồi cạnh lập tức quay lại.
“Ngài Giám Đốc, ngài có sao không?”
“Tôi vô cùng xin lỗi! Đột nhiên có một chiếc mô tô tạt đầu!”
Il Hyun cau mày, ngồi thẳng người lại rồi nhướng một bên chân mày. Hắn chỉ đăm đăm nhìn về phía trước, ánh mắt của Tae Soo cũng hướng theo. Giữa màn mưa, một chiếc mô tô đang chắn ngang đường. Sung Min ở ghế lái không ngừng rối rít xin lỗi, nhưng Il Hyun chẳng buồn để vào tai.
Tae Soo cũng nhận ra tình hình chẳng lành, liền thò tay vào trong áo khoác nắm lấy khẩu súng. Và đúng như dự đoán, người đàn ông trên mô tô cởi mũ bảo hiểm ra. Mưa to khiến tầm nhìn bị cản trở, nhưng chắc chắn là Lee Ja Kyung. Ha. Il Hyun bật cười với vẻ mặt không thể tin nổi.
Thấy Tae Soo định cầm súng bước xuống, Il Hyun giơ tay ngăn lại. Rồi hắn khoác tay lên thành ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ với tư thế như đang thưởng thức một bộ phim. Lee Ja Kyung đứng giữa màn mưa, lôi súng ra, lên đạn rồi chĩa thẳng về phía này. Gương mặt Tae Soo đông cứng lại, còn Il Hyun thì ngược lại, khóe môi càng lúc càng cong lên thành một nụ cười.
“Tae Soo à.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Chẳng phải là sexy đến chết đi được sao?”
Tae Soo quay lại nhìn hắn, vẻ mặt như thể tự hỏi mình có nghe nhầm không. Khóe môi Kang Il Hyun càng lúc càng nhếch cao.
“Cậu ta cứ như thế kia, bảo sao tôi không phát điên cho được.”
Sau khi ra lệnh cho đám thuộc hạ ngồi yên, Il Hyun bước ra khỏi xe và bung ô. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mặt ô nghe thật dữ dội. Chỉ cách khoảng mười mét, Lee Ja Kyung vẫn đứng bất động, khẩu súng chĩa thẳng về đây.
Chết tiệt. Mới hôm qua còn chỉ muốn giết phăng cậu ta đi, thế mà vừa thấy mặt đã nghĩ khác rồi. Il Hyun cầm ô, sải bước về phía trước. Nước mưa làm ướt sũng gấu quần và đôi giày da, nhưng hắn chẳng mảy may bận tâm. Khi khoảng cách chỉ còn lại chừng hai, ba mét, khuôn mặt Lee Ja Kyung đã hiện ra rõ mồn một.
Làn da có hơi sạm đi một chút, ánh mắt vẫn giống hệt một con mèo hoang bị thương, và cái dáng vẻ ướt đẫm nước mưa chĩa súng vào người khác quả thực có thể khiến kẻ khác phải sục sôi ham muốn.
Il Hyun dừng bước ngay trước họng súng.
“Lâu rồi không gặp.”
Ja Kyung vẫn chĩa súng, không hề có lấy một cử động.
“Xem ra em vẫn không muốn cho tôi nghe giọng của mình nhỉ.”
Il Hyun mỉm cười, tiến thêm một bước. Vừa đến gần, họng súng đã gí chính xác vào ngực trái của hắn. Ja Kyung ngước mắt lên, trừng trừng nhìn Il Hyun.
“Wang Ryun ở đâu?”
Il Hyun dùng tay gạt họng súng sang một bên rồi định tiến tới thêm nữa. Nhưng Ja Kyung không cho phép, anh lập tức dí họng súng xuống dưới cằm hắn. Một tư thế sẵn sàng thổi bay cái đầu này bất cứ lúc nào.
Ánh mắt hai người quyện vào nhau. Kang Il Hyun của một năm sau, so với dáng vẻ như rắn độc trên màn hình, trông có vẻ thư thái hơn đôi chút. Dù khẩu súng đã lên đạn đang kề ngay dưới cằm, hắn vẫn không chớp mắt lấy một cái, ngược lại còn tỏ ra thích thú như thể vừa được tặng hoa.
“Anh của em vẫn ổn. Ngón tay cũng được nối lại rồi. Dĩ nhiên có liền được hay không thì tôi không chắc.”
“…”
“Nếu muốn, tôi có thể cho em nói chuyện với anh ta ngay bây giờ.”
Thấy Ja Kyung không đáp lời, hắn liền gọi điện đi đâu đó. Chẳng mấy chốc, hình ảnh Wang Ryun hiện lên trên màn hình. Cậu ta đang mặc quần áo bệnh nhân, bàn tay quấn băng trắng toát. So với bộ dạng sáng hôm qua thì tình hình đã khả quan hơn nhiều. Cậu ta nhìn Ja Kyung, kinh ngạc hét lên.
[Mày đến đây thật sao? Một mình à? Tao đã bảo đừng đế...]
Tút. Cuộc gọi bị ngắt. Ja Kyung rời mắt khỏi màn hình, trừng trừng nhìn Kang Il Hyun. Sự nhẹ nhõm vì biết Wang Ryun không bị hắn làm hại đã khiến khí thế hung hãn trong anh dịu đi phần nào.
Il Hyun cười hỏi.
“Giờ thì tôi che ô cho em được chưa? Tôi không muốn em bị dầm mưa.”
Il Hyun bước tới thêm một bước, nắm lấy họng súng đang kề dưới cằm mình rồi từ từ gạt nó sang một bên. Ja Kyung lọt vào dưới tán ô. Tiếng mưa rơi lấp đầy sự im lặng giữa hai người. Il Hyun nhìn Ja Kyung chăm chú, rồi đưa tay ra.
“Lâu ngày không gặp, bắt tay một cái chắc không sao chứ?”
“Đừng có giở trò.”
Bất thình lình, hắn túm lấy tay Ja Kyung. Ang định giằng ra thì hắn đột ngột dùng sức giật mạnh. Cả người anh bị kéo về phía trước, mất thăng bằng rồi ngã vào lòng Il Hyun. Ja Kyung cau mày định đẩy ra, nhưng hắn đã ghì chặt lấy anh.
Anh đang sững sờ vì hành động bất ngờ thì cổ bỗng nhói lên một cái. Mắt Ja Kyung mở to. Từ trong tay áo, Il Hyun lôi ra một ống tiêm, cắm phập vào cổ Ja Kyung rồi nhấn pít tông. Dòng thuốc được bơm vào, một cơn đau buốt lan tỏa khắp cổ.
Ja Kyung dùng hết sức đẩy Il Hyun ra, rút ống tiêm khỏi cổ mình rồi chĩa súng vào hắn lần nữa. Nhưng Kang Il Hyun đã nhanh như chớp giật lấy khẩu súng, ném văng sang một bên rồi dùng một tay siết chặt lấy cổ Ja Kyung. Hơi thở bị nghẹn lại, trước mắt tối sầm. Anh cố gỡ tay hắn ra nhưng toàn thân đã mềm nhũn, không còn chút sức lực.
Kang Il Hyun giơ ống tiêm vẫn còn non nửa thuốc lên trước mắt anh, mỉm cười dịu dàng.
“Xin lỗi nhé. Vẫn còn này.”
Anh không thể phân biệt nổi mình ngạt thở là do thuốc hay do bị hắn bóp cổ nữa. Tầm nhìn ngày một mờ đi. Có lẽ thuốc đã được tiêm hết, hắn ném ống tiêm xuống đất. Ja Kyung lảo đảo rút dao ra vung lên, Il Hyun liền lùi lại một bước.
Anh cố đổi hướng, nắm chặt lại con dao nhưng bàn tay đã vô lực. Keng, con dao rơi xuống đất. Mí mắt anh run lên bần bật, hơi thở ngày càng gấp gáp. Il Hyun sải bước đến gần, dùng chân đá văng con dao sang một bên.
Cuối cùng, Ja Kyung khuỵu xuống, gắng gượng ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Kang Il Hyun. Mẹ kiếp. Thằng khốn… Mưa xối xả trên mặt. Anh cố gắng nói nhưng chỉ có thể mấp máy môi, không tài nào phát ra âm thanh. Il Hyun hạ người xuống trước mặt anh, ghé môi sát vào tai.
“Chào mừng em đã trở lại.”
Giọng hắn nghe sao mà xa xôi, mông lung như trong một giấc mộng.
“Tôi sẽ biến em thành một tiêu bản thật đẹp, ráng chờ một chút nhé.”
Tiếng động xung quanh ù đi, ý thức dần trôi xa. Anh cố vươn tay để nắm lại khẩu súng nhưng tất cả đều vô ích. Cảm giác như cơ thể đang chìm sâu xuống lòng đất, rồi ngã ngửa ra sau và lịm đi.
Ja Kyung bừng tỉnh trong một nhà kho tồi tàn, người bê bết máu. Nhìn thấy gián và chuột bò lổm ngổm dưới chân, anh cau mày. Anh thở hổn hển, nhìn quanh nhưng chỉ có mấy cái thùng phuy, ngoài ra không còn gì khác.
Anh gắng gượng đứng dậy nhưng đôi chân không nghe lời. Anh lại ngã phịch xuống. Dù phải bò, anh cũng phải ra khỏi đây. Đúng lúc đó, từ chiếc thùng phuy trước mặt vang lên những tiếng cà dừk cà dừk rợn tóc gáy.
Đồng tử anh dịch chuyển, dán chặt vào chiếc thùng. Một bộ móng tay sơn đỏ tươi xuất hiện trên vành thùng, rồi một cái đầu từ từ nhô lên. Phát hiện ra chiếc vòng tay đá quý rẻ tiền lấp lánh trên cổ tay, mắt Ja Kyung mở to đến cực điểm.
Người đàn bà thò mặt ra khỏi thùng phuy chính là người mẹ đã chết của anh. Từ một thùng phuy khác bên cạnh, người đàn ông mà anh từng gọi là cha cũng bò ra, đầu chui ra trước. Với chính cái vẻ mặt đáng sợ mỗi khi ông ta đánh đập anh. Cái vẻ mặt như thể chỉ chực chờ nhảy ra khỏi thùng để giết chết anh.
Hoảng loạn tột độ, Ja Kyung lết người lùi lại. Họ trườn ra khỏi thùng phuy như một thứ chất lỏng, rồi bò về phía anh như những con nhện.
[Mày được sống nên vui lắm sao? Đồ con hoang phản bội!]
[Lẽ ra ngay từ đầu đã không nên sinh ra một thứ như mày!]
[Lẽ ra tao phải bẻ gãy cổ mày thay vì cái chân của mày!]
[Đi với bọn tao đi! Mày cũng phải đi cùng!]
Tiếng gào thét đầy căm hận của họ như muốn xé toạc màng nhĩ. Đ… đừng tới đây. Đừng tới đây! Ja Kyung quờ tay sang bên cạnh, tìm thứ gì đó để ném. Mặt sàn vừa nãy còn cứng ngắc giờ lại có cảm giác trơn nhẵn lạ lùng. Khoảnh khắc anh quay đầu nhìn lên, miệng anh há hốc.
Kang Il Hyun đang cầm một con dao mổ, nhìn anh cười một nụ cười của quỷ dữ.
[Tôi sẽ biến em thành một tiêu bản thật đẹp.]
Lời còn chưa dứt, hắn đã đâm con dao thẳng về phía mắt của Ja Kyung. Aaaa!
Hự! Ja Kyung giật mình ngồi bật dậy. Anh thở dốc, nhìn quanh rồi mới nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Anh đưa hai tay lên lau đi lớp mồ hôi lạnh trên mặt, rồi trấn tĩnh lại và quan sát xung quanh một lần nữa. Nơi này sao trông quen thuộc thế nhỉ.
Bên trong không chỉ có giường mà còn có cả tủ lạnh, bàn ăn, sofa, gần như đầy đủ mọi vật dụng sinh hoạt. Anh bước xuống giường, vừa đặt chân lên sàn thì đôi chân đã mềm nhũn. Cơ thể vẫn chưa hồi phục được sức lực. Nghĩ lại, hình như Kang Il Hyun đã tiêm gì đó cho anh. Anh đưa tay sờ lên cổ, rồi cảnh giác quan sát xung quanh và từ từ tiến về phía trước.
Ra khỏi cửa phòng, Ja Kyung nhìn thấy một hành lang dài. Và những căn phòng riêng biệt dọc theo nó. Mãi lúc sau anh mới nhận ra mình đang ở dưới tầng hầm của Kang Il Hyun. Anh cau mày tìm kiếm bóng người, nhưng không thấy lấy một con kiến.
Thay vào đó là những chiếc camera an ninh mới được lắp đặt khắp nơi trên trần nhà. Quần áo trên người cũng đã được thay bằng đồ ngủ, nhưng anh lại có cảm giác kỳ lạ ở vùng ngực. Anh khẽ vạch áo lên xem, đầu ngực hơi sưng lên, còn hằn rõ dấu răng.
Mông thì vẫn ổn. Lúc này anh mới nhận ra đây là trò của Kang Il Hyun, liền nghiến răng kèn kẹt. Thằng khốn biến thái nghiện đầu ngực này! Anh hùng hổ đi đến trước thang máy, nhưng dù có nhấn nút thế nào nó cũng không hoạt động. Phòng trường hợp cần đến, anh đã cất sẵn đôi găng tay làm bằng dấu vân tay của Kang Il Hyun trong túi rồi mà.
Chết tiệt, giờ thứ đó chắc chắn đang nằm trong tay Kang Il Hyun.
Anh dùng nắm đấm nện vào cửa thang máy RẦM! RẦM! nhưng nó không hề suy chuyển. Ja Kyung đi đến nơi từng là trường bắn. Nhìn vào bên trong, quả nhiên nó đã trống không. Những căn phòng lẽ ra phải có đồ đạc giờ đều trống rỗng, chỉ có không gian nơi Ja Kyung ở là được trang bị đầy đủ vật dụng.
Anh đã hoàn toàn bị giam cầm, không thể nào ra ngoài.
Ja Kyung nghiến răng kèn kẹt, ngước mắt nhìn lên tầng trên.
Thằng chó này. Rốt cuộc là nó muốn giở trò quái gì với mình đây.