Những Kẻ Đáng Chết - Chương 58

Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )

Những Kẻ Đáng Chết - Chương 58

Chương 58

Đã vài giờ trôi qua kể từ khi bị giam cầm dưới tầng hầm. Ban đầu Ja Kyung cứ ngỡ sẽ có người xuất hiện, nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy ai. Hết kiên nhẫn, anh đi vào phòng tắm để quan sát tình hình. May là ở đây không lắp camera, anh bèn trèo lên bồn tắm, dùng tay đẩy thử quạt thông gió.

Dù ra sức thế nào nó cũng không hề nhúc nhích. Anh quay ra bếp xem có thứ gì dùng làm công cụ được không, rồi cầm một con dao bít tết quay lại, cố nạy vào khe hở. Nhưng chiếc quạt đã được bắt vít kiên cố vẫn cứ trơ trơ ra đó. Cuối cùng, anh đành bỏ cuộc, ngồi phịch xuống sàn thở hồng hộc, ngửa đầu ra sau.

Chết tiệt. Đã nhốt người ta thì ít nhất cũng phải cho điếu thuốc chứ. Tủ lạnh thì chất đầy ắp thức ăn, nhưng thứ anh cần nhất là thuốc lá lại không có. Tình cảnh vốn đã ngột ngạt, lại thiếu thêm nó nữa thì đúng là phát điên. Ngay cả đồ ăn anh cũng chẳng dám động vào, vì không biết bên trong có thứ gì.

Ja Kyung bước ra ngoài, tu một chai nước suối rồi thở ra một hơi thật dài. Anh lại đi tới thang máy, dùng sức cạy cửa. Thang máy đang dừng ở tầng trên, nhưng không có cách nào leo lên được. Nếu bám vào dây cáp mà trèo, lỡ không may thang máy đi xuống thì anh sẽ bị nghiền nát ngay tức khắc.

“Này! Giám đốc Kang!”

Anh hét lớn, tiếng nói vang vọng khắp không gian. Chắc chắn ở trên phải nghe thấy, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Anh bèn gào to hơn nữa.

“Thả tôi ra! Đồ chó chết!”

“Thằng biến thái!”

“Thằng điên!”

“Trời đánh anh chết phứt đi!”

“Cho điếu thuốc cũng được! Thuốc lá!”

Anh gào thét đến khản cổ, nhưng đáp lại vẫn chỉ là sự tĩnh lặng đến rợn người. Aaa, tức điên mất. Ja Kyung ôm lấy gáy rồi đi vào phòng ngủ. Mẹ kiếp. Nó định giam cầm rồi nuôi mình như thú cưng hay sao. Hay là định biến mình thành tiêu bản thật. Với cái loại người đó thì chuyện gì cũng có thể làm được.

Biết đâu hắn sẽ biến anh thành tiêu bản, đặt trong phòng ngủ rồi ngày nào cũng ngắm mà quay tay cũng nên. Vừa đi được nửa hành lang vừa hậm hực thì một ý nghĩ ranh ma loé lên trong đầu anh. Ja Kyung ôm trán, lảo đảo như người ốm rồi ngã phịch xuống. Anh nằm bất động giữa hành lang, mắt nhắm nghiền. Nếu hắn đang theo dõi, chẳng mấy chốc sẽ có kẻ đến kiểm tra thôi, anh thầm nghĩ.

 


 

Ngồi trên giường xem camera qua TV, Il Hyun không sao giấu được nụ cười trên môi. Lee Ja Kyung đang giãy nảy như cá mắc cạn, lúc thì ngả vật ra giường, lúc thì đi vào phòng tắm, lúc lại đi đi lại lại ngoài hành lang, không một giây nào chịu ngồi yên. Vẻ bứt rứt vì bị giam cầm của anh dường như lan cả đến đây.

Cậu ta còn cạy cả cửa thang máy, đứng đó gào thét đến độ cả căn nhà rung chuyển. Il Hyun đang xem với vẻ mặt thích thú thì đột nhiên thấy Ja Kyung đi được nửa hành lang thì ngã khuỵu xuống. Hắn cau mày. Anh nằm sõng soài, không hề cử động.

Một lúc sau, Tae Soo gọi tới.

[Thưa ngài. Đội an ninh vừa báo cáo. Lee Ja Kyung có vẻ đã ngất đi, chúng ta phải làm gì ạ?]

Nhìn chăm chú vào màn hình, Il Hyun cười khẩy.

“Cứ để đó. Một lát nữa là tự dậy thôi.”

Hắn ngắt máy rồi tiếp tục nhìn vào màn hình. Khoảng mười phút, rồi hai mươi phút trôi qua, đột nhiên Lee Ja Kyung ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn thẳng vào camera. Như thể để cho hắn thấy, anh giơ thẳng ngón giữa lên. Il Hyun bật cười khe khẽ. Diễn xuất đúng là tệ không chịu nổi.

Sau đó, anh uống nước rồi leo lên giường. Ngoại trừ mấy chai nước suối, Lee Ja Kyung tuyệt đối không động đến bất kỳ món nào trong tủ lạnh. Nằm trên giường, anh lăn qua lộn lại một hồi, rồi cuộn tròn người lại và chìm vào im lặng.

Xem ra lần này đã ngủ thật rồi. Il Hyun không thể rời mắt khỏi hình ảnh đó. Hắn không ngờ việc quan sát một ai đó lại thú vị đến thế. Hay là cứ nhốt cậu ta ở đó cả đời nhỉ. Trong lúc anh ngủ mê vì thuốc, hắn đã phải vất vả kiềm nén ham muốn được tự tay thay đồ, được chạm vào cơ thể đó. Ham muốn được mút mát, được đâm vào, được hôn anh.

Vì thế nên hắn đã cắn nhẹ lên đầu ngực anh một chút. Nếu bị phát hiện, chắc anh sẽ tức điên lên. Hắn cần phải suy nghĩ một chút về việc nên làm gì với Lee Ja Kyung sắp tới. Il Hyun nhìn vào hình ảnh của Ja Kyung trên màn hình, thì thầm như đang tự nói với mình.

“Ngủ ngon.”

Tách, màn hình vụt tắt, Il Hyun cũng ngả lưng xuống giường. Hắn nhắm mắt lại, nhưng đêm nay có lẽ sẽ là một đêm rất dài.

 


 

“Vẫn chưa à?”

“Vâng. Nghe nói hôm nay cậu ta không uống cả nước.”

Vừa tan làm về, Il Hyun đã nghe báo cáo rằng Lee Ja Kyung cả ngày hôm nay không ăn một bữa nào. Đã là ngày thứ tư rồi. Ngày đầu tiên thì làm loạn, gào thét đòi ra ngoài, nhưng từ ngày thứ hai lại im lặng một cách lạ thường, chỉ nằm lỳ trên giường. Hôm qua vẫn còn uống nước, thế mà giờ ngay cả nước cũng không chịu đụng đến.

Il Hyun đang định tháo cà vạt thì cầm điều khiển bật TV lên, chuyển kênh. Màn hình hiện lên phòng ngủ nơi Lee Ja Kyung đang ở. Đúng như lời Tae Soo nói, anh vẫn đang nằm trên giường trong tư thế ngủ, không hề có chút cử động nào. Rõ ràng buổi sáng cũng là bộ dạng này.

“Bảo quản gia chuẩn bị đồ ăn đi.”

“Ngài định xuống đó sao ạ?”

“Ừ.”

“Tôi sẽ đi cùng ngài.”

“Không cần. Chuẩn bị đồ ăn là được.”

“Vâng ạ.” Tae Soo rời đi. Il Hyun nhìn chằm chằm vào Lee Ja Kyung trên màn hình một lúc rồi mới bước ra ngoài. Bữa tối đã được quản gia bày sẵn trên khay, hắn mang nó vào thang máy rồi đi xuống dưới. Tiếng bước chân sột soạt vang vọng trong hành lang trống trải.

Sau tai nạn một năm trước, mọi thứ trong nhà đều đã được chuyển đi nơi khác, khiến tầng hầm trở nên trống trải. Nếu còn để lại phòng bắn súng, không biết Lee Ja Kyung có bớt buồn chán hơn không. Nhưng nếu thế, có lẽ anh đã dùng súng bắn nát cả trần nhà rồi.

Hắn tiến vào phòng ngủ ở cuối hành lang, thấy Lee Ja Kyung đang nằm quay lưng lại với mình. Nghe tiếng bước chân mà anh vẫn không hề động đậy. Hắn đặt khay thức ăn lên chiếc bàn cạnh giường, rồi lặng lẽ ngồi xuống ngắm nhìn tấm lưng đó.

“Muốn hút thuốc không?”

Câu nói đó dường như có tác dụng, anh trở mình quay lại. Một gương mặt vẫn còn ngái ngủ. Mái tóc rối bù vì lăn lộn trên giường trông thật đáng yêu. Anh đưa tay ra, hắn định lấy bao thuốc trong túi ra đưa thì Ja Kyung lại lắc nhẹ đầu.

“Không. Ôm tôi đi. Lâu rồi không gặp mà.”

Một bên lông mày của Il Hyun nhếch lên. Với khuôn mặt mơ màng còn vương vấn giấc ngủ mà lại đòi ôm. Không biết định giở trò gì đây. Hắn nhìn anh, thấy anh vẫn không chịu hạ tay xuống. Thôi thì cứ chiều theo nó một lần xem sao. Hắn trèo lên giường, ngoan ngoãn dâng cả thân mình cho anh.

Ngay lập tức, Ja Kyung choàng tay qua cổ hắn, đôi môi hai người quyện vào nhau. Mắt Il Hyun hơi mở to. Lưỡi anh len lỏi qua kẽ môi, tiến vào khoang miệng hắn. Phần dưới của Il Hyun nóng rực lên. Hắn luồn tay vào trong áo Ja Kyung, mân mê lồng ngực anh. Đúng lúc đó, chiếc cà vạt tuột khỏi áo hắn.

Nhận ra có điều khác lạ, hắn vừa định tách ra thì Ja Kyung đã nhanh như cắt choàng chiếc cà vạt qua cổ hắn, rồi lăn người sang phía bên kia giường và giật mạnh. Cổ họng bị siết đột ngột, Il Hyun bật ra một tiếng “Khụ” đau đớn. Cảm giác nghẹt thở khiến thái dương và cổ hắn nổi đầy gân xanh.

Hắn cố luồn tay vào giữa cổ và cà vạt nhưng Ja Kyung đã dùng cả cơ thể để ghì lại, không chừa ra một khe hở nào. Hắn liền xoay người, lăn về phía Ja Kyung, cả hai cùng rơi khỏi giường. Cú va chạm mạnh khi rơi xuống khiến chiếc cà vạt đang siết cổ hắn trong giây lát nới lỏng ra, Il Hyun lập tức giật mạnh nó ra khỏi cổ.

Lee Ja Kyung bật dậy lùi lại, thong thả bẻ cổ sang hai bên. Il Hyun đưa tay xoa xoa cái cổ vừa bị siết đến hằn đỏ của mình, mỉm cười.

“Vừa rồi là mỹ nhân kế à?”

“Câm miệng.”

“Đừng dùng nó với đứa khác. Chỉ được dùng với mình tôi thôi.”

Ja Kyung lập tức lao tới. Hắn vừa né được nắm đấm bay tới thì anh đã dùng gối thốc lên. Hắn chỉ né tránh mà không phản đòn, Ja Kyung liền dùng chính chiếc cà vạt quấn lấy tay Kang Il Hyun rồi vặn ngược ra sau. Ngay lập tức, Il Hyun đá vào khoeo chân Ja Kyung, đồng thời gỡ chiếc cà vạt đang siết trên cổ tay mình ra.

Tay chân đang quấn lấy nhau được gỡ ra, khoảng cách giữa hai người dãn ra. Ja Kyung khập khiễng trên chiếc chân bị đá, quấn chiếc cà vạt quanh tay phải. Anh lại lao vào, những đòn tấn công và phòng thủ căng thẳng liên tiếp diễn ra. Rồi bất ngờ, nắm đấm của Ja Kyung găm thẳng vào quai hàm của Il Hyun.

Bốp. Cùng với âm thanh khô khốc, mặt hắn lệch sang một bên, vẻ mặt trở nên hung tợn. Hắn liếm quanh khoang miệng, cảm nhận được vị máu. Khinh bỉ nhổ nước bọt xuống sàn, quả nhiên có lẫn cả máu. Hắn trừng mắt nhìn Ja Kyung, thấy anh đang ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích, miệng cười nhếch mép.

Il Hyun nghiến răng, cũng cười theo.

“Cưng à, em thật sự định làm thế này sao?”

Ja Kyung vờ như không nghe thấy, lao tới tung một cú đá. Il Hyun nhanh chóng né được, tóm lấy chân Ja Kyung rồi kẹp vào bên hông, chỉ trong một động tác đã vác bổng anh lên vai. Cơ thể bỗng chốc lơ lửng trên không, Ja Kyung điên cuồng đấm vào lưng Kang Il Hyun.

Bốp, bốp. Dù bị tấn công, hắn vẫn không hề nao núng, cứ thế ném thẳng anh lên bàn ăn. RẦM, chiếc bàn vỡ tan, cả người anh rơi xuống sàn. Ja Kyung lảo đảo đứng dậy, rút con dao bít tết và chiếc nĩa vẫn còn cắm trong bếp, cầm trên hai tay, xoay một vòng điệu nghệ rồi vào thế tấn công.

Il Hyun thong thả cởi cúc rồi xắn tay áo sơ mi lên, thở ra một hơi dài.

“Dừng lại đi. Tôi sắp nổi điên thật đấy.”

“Người nên nổi điên là tôi mới phải. Giao dịch của chúng ta kết thúc rồi cơ mà.”

“Ai cho phép em tự ý kết thúc? Em đã phá vỡ giao kèo. Tôi có bảo em bắn vào chân tôi à?”

“Là do anh bảo giết tôi trước. Tưởng tôi không biết chắc?”

Il Hyun làm ra vẻ mặt tổn thương.

“Tôi có giết em thật đâu.”

Ja Kyung nghe mà thấy nực cười. Thế là chuyện đã xảy ra có thể coi như chưa từng có sao?

“Nên giờ anh định giết bù à?”

Nhìn thấy vẻ mặt hằn học đầy chất độc của anh, Il Hyun buông lỏng tay, thở dài một hơi.

“Nếu có ý định giết em, tôi đã giết ngay khi tìm thấy rồi. Anh em của em cũng vậy.”

Ja Kyung mím chặt môi. Điều đó đúng. Mấy ngày nằm trên giường, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, Kang Il Hyun có vẻ không phải mang anh về để giết. Càng không phải để làm tiêu bản. Vậy thì rốt cuộc là vì cái gì?

Đồng tử của Il Hyun sẫm lại đôi chút.

“Thỉnh thoảng, tôi có nhớ đến em.”

“…”

“Thực ra là thường xuyên. Dù sao thì, em cũng sẽ chẳng tin lời này.”

Bầu không khí bỗng trở nên như một lời tỏ tình, Ja Kyung cau mày với vẻ mặt chán ghét. Thấy vậy, Il Hyun lại cười một cách gian xảo.

“Thế kia là đang vui đúng không?”

Ja Kyung gắt lên.

“Câm miệng, nói lý do thật ra đi.”

Anh có ngờ ngợ một khả năng, nhưng lại không dám tin. Thế nhưng, qua lời nói của hắn, điều không dám tin đó lại trở thành sự thật. Il Hyun nhanh chóng thu lại nụ cười, đi vào vấn đề chính.

“Tôi muốn em nhận một công việc mới. Dĩ nhiên là phải có sự đồng ý của em.”

Đúng như dự đoán. Ja Kyung chỉ im lặng, nhìn hắn chằm chằm. Như thể đã chờ sẵn, điện thoại của Il Hyun reo lên. Hắn trao đổi ngắn gọn với ai đó rồi nhìn Ja Kyung.

“Đi thôi.”

“Đi đâu?”

Quên cả trận đánh vừa rồi, hắn mỉm cười rạng rỡ. Vết bầm do bị đánh hằn rõ trên mặt hắn.

“Các anh em của em tới rồi. Ở trên lầu.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo