Những Kẻ Đáng Chết - Chương 67

Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )

Chương 67

Khi mở mắt, hàng lông mày rậm và cặp mi dài của Kang Il Hyun hiện ra ngay trước mặt. Ja Kyung không tài nào dứt mắt khỏi khuôn mặt tựa như tạc tượng ấy. Việc đối diện với hắn trong trạng thái tỉnh táo như thế này là một chuyện cực kỳ hiếm hoi. Anh gỡ cánh tay đang quàng qua eo mình ra rồi ngồi dậy tìm điếu thuốc. Vừa ngậm thuốc quay người lại, anh bắt gặp Kang Il Hyun đã tỉnh giấc từ lúc nào, đang nhìn mình với một nụ cười dịu dàng.

“Ngủ ngon chứ?”

Giọng nói khàn đặc của hắn dường như vẫn còn vương lại chút ưu buồn. Hắn lập tức đưa tay về phía Ja Kyung. Thấy anh cau mày lắc đầu từ chối, hắn bật cười.

“Không phải, cho tôi điếu thuốc.”

Chết tiệt, mình lại tưởng hắn muốn ôm. Cảm thấy xấu hổ vì đã tự mình suy diễn lung tung, anh vội vàng đưa thuốc và bật lửa cho hắn. Hắn ngồi dậy, ngậm điếu thuốc và châm lửa. Mái tóc rối một cách vừa phải, vạt áo choàng đang mặc hờ hững bung ra, để lộ cơ ngực săn chắc.

Góc nghiêng của hắn khi phà ra làn khói dài trông hệt như một thước phim điện ảnh. So với Ja Kyung có đường nét thanh tú, ngũ quan của Kang Il Hyun lại góc cạnh và sắc nét. Trong lòng, Ja Kyung có chút ghen tị. Vì trông nam tính và mạnh mẽ hơn hẳn.

Anh tự an ủi rằng dù sao tính cách của mình cũng khá hơn một chút, rồi cay đắng rít nốt điếu thuốc.

“Ngày mai xong việc em làm gì không?”

“Chắc không.”

“Nếu được thì ăn tối cùng tôi nhé? Chỉ hai chúng ta thôi.”

Nghe như một lời mời hẹn hò. Ja Kyung đảo lưỡi trong miệng, vắt óc tìm kiếm lời để đáp lại.

“Nếu không thích em có thể từ chối.”

Giọng điệu vô cùng lịch thiệp, và điều đó khiến Ja Kyung cảm thấy thật xa lạ. Từ tối qua đến giờ hắn bị làm sao vậy? Chẳng lẽ nhân ngày giỗ của mẹ mà quyết định tái sinh thành một con người mới? Kiểu đối thoại bình thường này làm anh không tài nào thích ứng nổi.

Hắn chờ đợi câu trả lời, và sau một hồi đắn đo, Ja Kyung gật đầu.

“Ngày mai chắc sẽ bận, để ngày kia đi. Ăn trưa.”

Khóe môi Kang Il Hyun cong lên một cách đầy cuốn hút. Cứ quyết định vậy đi.

“Vậy giờ anh xuống tầng dưới được chưa? Để anh em tôi nhìn thấy thì phiền phức lắm.”

Nghe lời đề nghị của Ja Kyung, hắn ngoan ngoãn bước xuống giường rồi tiến lại gần anh. Thấy anh cảnh giác lùi lại, hắn cứ thế đi lướt qua về phía cửa. Tay vừa đặt lên nắm đấm cửa, hắn quay đầu lại.

“Tắm rửa rồi xuống nhé. Cùng ăn sáng.”

Hắn cười rồi mở cửa biến mất. Ja Kyung nhìn cánh cửa đã đóng lại với vẻ mặt hoang mang. Thật lòng sao? Không, một người làm sao có thể thay đổi như vậy chỉ sau một đêm. Nếu nói là diễn kịch thì với cái tính khí đó của hắn, ít nhiều cũng phải để lộ sơ hở chứ...

A, chẳng thể nào đoán ra được. Cuối cùng, anh lắc đầu rồi đi vào phòng tắm.

 


 

Trên đường đến địa điểm đã định, Ja Kyung ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Cơn mưa dường như chẳng có ý định ngớt, khiến tiết trời cứ mãi ẩm ướt và dính dáp. Một kiểu thời tiết làm tâm trạng người ta cũng u ám theo. Không biết có phải Kang Il Hyun cũng bị ảnh hưởng bởi thời tiết không mà mấy ngày nay cứ hiền như một con cừu non.

“Cái tên Giám đốc Kang ấy. Mọi người không thấy hắn như biến thành người khác à?”

Trước câu hỏi của Wang Ryun, Wang Han chỉ nhún vai. Cuối cùng, Wang Ryun quay lại hỏi Ja Kyung ngồi ở ghế sau nhưng cũng không nhận được câu trả lời.

“Hay là hắn đổ nhóc Wei thật rồi?”

Nghe câu nói đùa ẩn ý, Wang Han liền huých tay cậu em, ra hiệu đừng nói nữa. Mặc cho Wang Ryun trêu chọc, Ja Kyung vẫn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không hé nửa lời. Suốt quãng đường đi, anh để ý thấy có một chiếc xe màu đen cứ bám theo sau.

Người của Kang Il Hyun. Miệng thì nói là bảo vệ, nhưng ai cũng hiểu rõ mục đích thực sự là giám sát, nên cả ba chỉ vờ như không biết. Càng đến gần địa điểm tác chiến, cả ba người càng ít nói đi hẳn.

Nơi thực hiện nhiệm vụ là một club, và vì là dạng hoạt động theo hình thức hội viên nên không dễ gì vào được. Kang Il Hyun đã chuẩn bị sẵn một thẻ thành viên, và họ quyết định sẽ dùng nó. Xe càng đi sâu vào trong, Ja Kyung càng nhận ra đây là khu phố mình đã từng đến.

Club anh từng đến cùng Kang Seok Ju cũng ở gần đây. Theo chỉ dẫn của hệ thống định vị, chiếc xe chạy xuống tầng hầm. Sau khi xe dừng lại, Ja Kyung đeo một cặp kính râm màu đen rồi bước ra. Trong lúc hai anh em nhà họ chờ đợi, Ja Kyung một mình tiến vào club.

Nhân viên đứng phía trước dẫn đường cho Ja Kyung. Lối đi bên trong được thiết kế như một mê cung. Khi đến cổng vào, những nhân viên to cao đang kiểm tra danh tính và khám xét người của khách. Anh đưa thẻ ra, một người đàn ông đeo bảng tên có ghi chức vụ “Trưởng phòng” nở một nụ cười công nghiệp.

“Xin lỗi quý khách. Để phòng tránh những sự cố đáng tiếc, chúng tôi đang kiểm tra toàn bộ khách hàng. Mong quý khách hợp tác.”

Trước lời yêu cầu lịch sự, Ja Kyung mỉm cười gật đầu. Ngay sau đó, một máy dò kim loại lướt qua người anh. Nó có kêu lên một tiếng ngắn ở chỗ đồng hồ, nhưng họ không để tâm. Sau khi xác nhận không có gì, anh được cho đi vào trong.

Tiếng nhạc uỳnh uỳnh khiến sàn nhà như rung chuyển. Đèn trên trần nhà nhấp nháy, trên sân khấu trung tâm, một DJ cởi trần đang điên cuồng điều khiển bàn nhạc theo điệu beat. Bên cạnh những người đang nhảy múa là một hồ bơi, và không khó để bắt gặp những người đang hút cần sa rải rác khắp nơi. Nơi này chẳng khác gì cái club anh từng đến với Kang Seok Ju.

Lúc anh lên tầng hai, một cô gái đang vui đùa trong hồ bơi phát hiện ra anh, bèn nâng ly champagne lên khiêu khích. Ja Kyung nhếch mép cười rồi tiếp tục đi lên. Khắp nơi là những cặp nam nữ trẻ tuổi quấn lấy nhau, vuốt ve cơ thể và thì thầm vào tai nhau một cách điên cuồng.

Theo thông tin tìm hiểu trước, tại các phòng ở tầng hai này diễn ra hoạt động buôn bán và sử dụng ma túy một cách bí mật. Và tại khách sạn phía trên club là nơi tổ chức hoạt động mua bán dâm. Anh đi dọc hành lang, thấy các vệ sĩ đứng gác ở khắp nơi. Bọn chúng trao đổi qua bộ đàm và liếc nhìn anh một lần, nhưng không có hành động gì đặc biệt.

Ja Kyung tựa người vào lan can, nhìn xuống dưới. Khoảng hai mươi phút sau, một nhóm người đi lên từ cầu thang. Đeo kính râm, Ja Kyung chỉ đảo mắt để xác nhận bọn họ. Trong số đó có Choi Man Sik.

Gã to con hơn trong ảnh rất nhiều, đầu cạo trọc, cổ chi chít hình xăm và trên mặt có một vết sẹo dao rõ rệt. Bọn chúng đi lướt qua Ja Kyung, hướng về căn phòng ở cuối hành lang có vệ sĩ đứng gác. Ánh mắt anh vừa dừng lại ở đó trong giây lát thì có người vỗ nhẹ vào vai. Ja Kyung quay lại, đôi mắt mở to. Là Kang Seok Ju.

Kang Seok Ju cũng có vẻ ngạc nhiên, há hốc miệng rồi vui mừng ôm chầm lấy anh.

“Oa! Mẹ kiếp! Bao lâu rồi không gặp! Cứ ngỡ là không phải, là Ian đúng không?”

Ja Kyung khó khăn lắm mới gỡ hắn ra được, rồi kéo kính râm xuống đầu mũi, cười gượng gạo. A, tại sao lại gặp ở đây... Từ người cậu ta nồng nặc mùi rượu. Đã một năm trôi qua nhưng cậu ta vẫn chẳng thay đổi chút nào. Cậu ta vẫy tay ra hiệu cho đám bạn đi trước, và bọn họ nhanh chóng biến mất vào trong phòng.

“Lâu thật đấy. Cậu đến khi nào thế? Đến mà sao không liên lạc gì cả? Cậu không đeo kính nên tôi còn tưởng người khác cơ đấy.”

Ja Kyung cố nặn ra một nụ cười.

“Ờ... thực ra thì tôi lén về đây, không nói cho nhà biết. Cậu cũng giữ bí mật giúp tôi nhé.”

Cậu ta huých vào tay Ja Kyung.

“Mấy chuyện đó thì đừng lo.”

“Cảm ơn.”

“À, phải rồi! Cậu chưa biết tin này đúng không?”

Tưởng sẽ đi ngay, nhưng Kang Seok Ju lại hào hứng kể lể không biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Rằng ngày Ja Kyung rời đi, Kang Il Hyun đã bị bắn tỉa ngay tại lễ nhậm chức. Hắn không biết là thằng nào nhưng cái trình bắn súng đúng là như shit, muốn bắn thì phải nhắm vào đầu chứ, lại đi bắn vào đùi nên mới để tên đó sống sót. Hắn chửi rủa một cách cay độc. Ja Kyung chỉ đành cười cay đắng. Xin lỗi nhé thằng em. Vì cái trình bắn như shit của tôi.

Anh chỉ mong hắn biến đi cho nhanh, nhưng hắn lại có quá nhiều chuyện để nói, cứ bám riết lấy không chịu buông. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi anh reo lên. Ja Kyung nhìn vào màn hình, đôi mắt mở to. Trên đó hiện hai chữ: Đồ Chó Đẻ.

“Xin lỗi. Tôi phải nghe điện thoại.”

Seok Ju nói nếu chán thì qua phòng cậu ta chơi, rồi chỉ tay về phía phòng mình. Gật đầu qua loa, Ja Kyung liền nhận cuộc gọi. Giọng nói của Kang Il Hyun vang lên từ đầu dây bên kia.

[Đang làm việc à?]

Bình thường thì anh sẽ thấy phiền, nhưng lúc này hắn lại vừa giải thoát anh khỏi Kang Seok Ju, nên ngược lại anh thấy mừng.

“Chưa.”

[Tôi gọi vì có chuyện muốn hỏi.]

“Anh nói đi.”

[Em thích hoa gì?]

Anh cứ ngỡ mình nghe nhầm. Tự dưng gọi điện hỏi thích hoa gì. Trong lúc anh còn đang băn khoăn không hiểu ý đồ của hắn là gì, thì Choi Man Sik xuất hiện, đang đi tới từ phía xa. Ja Kyung từ từ quay lưng lại. Không thấy anh trả lời, Il Hyun lại hỏi lần nữa.

“Ừm... chắc là...”

Anh dõi mắt theo Choi Man Sik. Vừa nghe điện thoại vừa bước đi, anh phát hiện gã đi vào nhà vệ sinh, liền vội vàng ngắt máy. Anh đi vào nhà vệ sinh rồi khóa trái cửa. Không thấy bóng dáng gã đâu. Anh kiểm tra từng phòng trống, rồi nghe thấy tiếng nói phát ra từ phòng cuối cùng.

Anh vào phòng vệ sinh ngay cạnh, vén áo sơ mi lên và tháo sợi dây đang quấn quanh bụng. Giống như loại dây dùng để hành quyết tử tù, nó đã được thắt nút sẵn. Anh cẩn thận bước lên bồn cầu, giọng nói của gã vang lên sang sảng.

“Mẹ kiếp. Thế thì phải trả thêm tiền chứ. Lũ Nga ngố này đúng là không có lương tâm. Tưởng được ăn chùa chắc!”

Ja Kyung lập tức vòng sợi dây qua cổ Choi Man Sik. Gã giật mình ngẩng lên, Ja Kyung liền nhảy xuống khỏi bồn cầu, hạ thấp người và siết mạnh dây. Khậc. Khậc, khậc, tiếng rên rỉ đau đớn vang lên từ phòng bên cạnh.

Anh nghiến răng, nhanh chóng quấn dây quanh tay mình để siết cổ gã chặt hơn. Vì gã to con nên sự giãy giụa cũng không hề tầm thường. Sợi dây bị kéo căng như sắp đứt, và vì gã vùng vẫy quá mạnh, vách ngăn phòng vệ sinh cũng rung lên bần bật. Rồi đột nhiên sợi dây lỏng ra, và, RẦM! một tiếng động như thể cửa bị xé toạc vang lên.

Xác nhận sợi dây đã bị cắt đứt, Ja Kyung vội vàng lao ra ngoài. Chết tiệt. Choi Man Sik, kẻ vừa nãy còn ở phòng bên, tay đang cầm một con dao, tay kia thì gỡ sợi dây quanh cổ. Chậc. Ja Kyung tặc lưỡi rồi từ từ lùi lại.

Trong tích tắc, với đôi mắt đỏ ngầu, Choi Man Sik gầm lên một tiếng giận dữ rồi lao tới.

“Thằng ranh con khốn kiếp này!”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo