Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Chương 7
Sau hai giờ đồng hồ, xe cuối cùng cũng lăn bánh đến một khu vực cách xa Seoul. Vừa bước xuống, Ja Kyung đã sững người, gần như cạn lời trước khung cảnh trước mắt. Đó không chỉ là một ngôi nhà, mà đúng hơn là cả một dinh thự. Bức tường bao quanh dài vô tận được phủ kín bởi những giàn hồng leo đang nở rộ, cùng một màu đỏ rực như bó hoa trên tay anh.
Hai người bảo vệ gác cổng tiến đến cúi chào. Bước vào bên trong, Ja Kyung mới nhận ra quy mô của nơi này còn choáng ngợp hơn nhiều so với những gì anh thấy từ bên ngoài. Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu anh là, “Toang rồi,” và suy nghĩ thứ hai, “Cái két sắt được giấu ở xó nào trong này nhỉ?”
Đi băng qua sân vào trong nhà, lại có thêm hai vệ sĩ nữa. Tổng cộng là bốn người. Có thể còn nhiều hơn, nhưng so với tầm vóc của dinh thự thì không phải là quá đông. Ngược lại, số người giúp việc dường như còn nhiều hơn. Trong lúc anh đang chào hỏi họ, một ông lão trông đứng tuổi xuất hiện từ phía sau.
“Chào cậu. Cậu đã vất vả vì phải đi đường xa rồi.”
Ông lão niềm nở đón Ja Kyung. Dựa vào trang phục tươm tất, có thể đoán ông cũng là một trong những người làm ở đây. Với vẻ ngoài đã có tuổi, rất có khả năng ông đã gắn bó với nơi này từ rất lâu. Nghĩ rằng kết thân cũng chẳng hại gì, Ja Kyung lễ phép cúi chào rồi nở một nụ cười có phần e dè.
Kang Il Hyun cởi áo khoác vắt sang một bên, tay giật mạnh chiếc cà vạt nới lỏng.
“Tae Soo sẽ dẫn cậu lên phòng. Theo cậu ấy cất hành lý rồi xuống nhé.”
Ja Kyung gật đầu. Park Tae Soo kéo vali, đi về phía một hành lang nhỏ ở cuối phòng khách. Ja Kyung vừa đi theo hắn vừa đảo mắt quan sát căn nhà. Nhìn chung, nhờ những ô cửa sổ lớn nên không gian mang lại cảm giác sáng sủa và ấm áp. Anh đã hình dung nơi này sẽ được gia cố như một pháo đài vì từng bị tấn công nhiều lần, quả là bất ngờ.
Đúng lúc đó, anh phát hiện một chiếc camera giám sát treo trên trần. Ở cổng chính, cửa ra vào và phòng khách đều có vài chiếc y hệt. Trong lúc anh đang mải dùng mắt để ước tính vị trí và số lượng camera, anh đột ngột đâm sầm vào lưng Tae Soo. Hắn đã dừng bước và bấm nút gọi thang máy.
“Xin lỗi, tôi lơ đãng quá.”
“Không sao.”
Cánh cửa nhanh chóng trượt mở, Tae Soo và Ja Kyung bước vào trong. Bên trong, bảng điều khiển không chỉ có nút tầng một và hai. Ánh mắt Ja Kyung khẽ sáng lên khi phát hiện một nút nữa nằm bên dưới tầng một. Thay vì ghi số tầng, đó lại là một máy quét vân tay. Một nơi mà không phải ai cũng có thể ra vào. Trong lúc anh đang chăm chú quan sát, cửa thang máy mở ra. Tae Soo bước ra trước, và Ja Kyung đi theo sau.
“Trong nhà… có cả thang máy ạ.”
Tae Soo vừa xách vali vừa đi, khẽ gật đầu một cái.
“Vâng. Bình thường thì cậu có thể đi bằng cầu thang chính.”
“Lúc nãy tôi thấy còn một nút bấm bên dưới nữa, đó là gì vậy ạ? Lẽ nào ở đây có cả tầng hầm sao?”
“Tầng hầm là không gian riêng của Giám đốc.”
“Ở đó có gì vậy ạ?”
Tae Soo đột ngột dừng bước, nhìn Ja Kyung chằm chằm. Ja Kyung vẫn ôm bó hoa, đôi mắt mở to ngây thơ, ra sức phát tín hiệu rằng mình chỉ đơn thuần tò mò và hoàn toàn vô hại. Nhưng Park Tae Soo không đáp. Hắn chỉ xách vali và sải những bước dài đi thẳng về phía trước.
Đi dọc theo một hành lang dài, có rất nhiều phòng. Tất cả cửa phòng đều đóng kín và trang bị khóa an ninh. Trong lúc anh đang nhẩm đếm số phòng, Tae Soo dừng lại trước căn phòng ở tít cuối hành lang. Hắn quẹt thẻ khóa, cánh cửa mở ra.
Vừa bước vào trong, Ja Kyung đã không tin vào mắt mình. Đây không phải là một căn phòng, mà là một căn hộ thu nhỏ nằm gọn trong lòng dinh thự. Có cả một phòng khách riêng, bếp, và phòng ngủ được bài trí đầy đủ. Ja Kyung ôm bó hoa, đi một vòng quan sát.
“Đẹp thật.”
“Cậu thích là tôi mừng rồi. Đúng 11 giờ sáng sẽ có nhân viên đến dọn dẹp. Nếu cần thứ gì, cậu cứ nói trực tiếp với tôi hoặc báo cho nhân viên. Bữa ăn sẽ được chuẩn bị bất cứ lúc nào cậu muốn.”
“Vâng,” Ja Kyung đang gật gù thì đột ngột khựng lại. Ở một góc phòng khách, một chiếc camera giám sát đang chĩa thẳng vào anh. Chẳng lẽ... Anh vào phòng ngủ kiểm tra, và đúng như dự đoán, ở đó cũng có một cái. Anh ném phịch bó hoa lên giường, cau mày khó chịu. Cái quái gì đây?
Với một tia hy vọng cuối cùng, anh mở cửa phòng tắm kiểm tra. May mắn là không có. Nhưng không, đó chỉ là mắt thường không thấy được, vẫn có khả năng camera siêu nhỏ đã được lắp đặt. Cảm thấy thật nực cười, anh bước ra ngoài.
“Này, xin lỗi nhưng… trong phòng,”
Vừa ra đến phòng khách, Ja Kyung cứng người. Park Tae Soo đã biến mất, thay vào đó, Kang Il Hyun đang ung dung ngồi trên sofa. Ja Kyung khẽ cắn môi dưới. Tuyệt đối không được nổi giận, không được gắt gỏng, phải thật dịu dàng. Cậu ấm yếu đuối. Cậu ấm được cưng chiều. Cậu ấm nhát gan.
Anh bước đến trước mặt hắn với vẻ mặt hơi khó xử.
“Trong phòng ngủ… có camera giám sát ạ.”
“Phòng nào cũng có cả, cậu thấy bất tiện à?”
“Vâng… Dù sao thì… cũng có cảm giác như đang bị theo dõi…”
“Cứ nghĩ đó là để bảo vệ đi. Đề phòng trường hợp xấu nhất.”
“Trường hợp xấu nhất… ạ?”
“Nếu cậu Ian đây mà đột ngột qua đời trong nhà này, tôi sẽ gặp phiền phức lắm, đúng không? Ít nhất cũng phải có video làm bằng chứng chứ.”
“…”
“Đùa thôi mà, sao không cười.”
“A ha ha…”
“Không cần phải cười gượng. Nếu cậu thấy bất tiện, tôi sẽ cho người gỡ cái trong phòng ngủ đi.”
“Vâng… làm phiền ngài.”
“Với lại, nếu cần gọi người, thấy cái kia không?”
Hắn chỉ vào chiếc điện thoại nội bộ nhỏ gắn trên tường.
“Cậu nhấn số 1 sẽ kết nối với tầng dưới. Nhân viên sẽ lên ngay. Nhấn số 0 sẽ nối máy đến phòng tôi, nhưng chắc là không cần dùng đến đâu.”
“Vâng…”
“Trong trường hợp nguy hiểm, hãy chạy vào phòng tắm. Ở đó cũng có nút báo động khẩn cấp.”
“Trường hợp nguy hiểm… ạ?”
“Ừm.” Kang Il Hyun suy nghĩ một lát rồi nói tiếp. “Ví dụ như đạn bay từ ngoài vào. Hay có kẻ từ tầng trên xuống phá vỡ cửa kính. Hoặc đang ngủ thì bị ai đó đứng cạnh giường vung rìu bổ vào đầu chẳng hạn.”
“Ha ha…”
“Sao lại cười. Lần này tôi nói thật đấy.”
“…”
“Vài năm trước, hai nhân viên đã chết ở đây. Kính đã được thay bằng loại chống đạn, nhưng từ đó đến giờ chưa có kẻ nào đột nhập nên vẫn chưa kiểm chứng được hiệu năng. Hy vọng trong thời gian cậu Ian ở đây sẽ không có dịp để kiểm chứng nó.”
Lời của Wang Han bất chợt lướt qua tâm trí anh. Đã có vài lần ám sát, và tất cả những kẻ ra tay đều đã chết. Hóa ra là thật.
“Thế… thế ạ…”
“Chuyện cần nói đến đây thôi. Cậu còn thắc mắc gì không?”
Cái két sắt bí mật của ngài ở đâu? Dưới tầng hầm à? Tôi muốn vào đó, ngài cho tôi mượn ngón tay một chút được không? Nếu không muốn cho mượn thì chặt ra đưa cũng được. Nếu ngài muốn, tôi có thể cắt nó thật đẹp cho ngài. Nếu hỏi thế này, chắc chắn hắn sẽ xông vào vặn cổ anh ngay lập tức.
Anh cố gượng cười, lắc đầu tỏ vẻ không có gì. Hắn lại nhìn anh chằm chằm, khiến cơ mặt anh sắp co giật vì phải giữ nụ cười. Không ai nỡ đánh kẻ đang cười, phải không nhỉ? Thôi bỏ đi. Bây giờ anh chỉ mong hắn cút khỏi phòng này cho khuất mắt. Sao mà ngột ngạt thế này? Biến đi. Đi xuống đi.
Không biết có phải thần giao cách cảm hay không mà Kang Il Hyun đứng bật dậy.
“Vậy tôi có hẹn nên phải đi đây. Cứ nghỉ ngơi thoải mái nhé.”
“Vâng… cảm ơn ngài.”
“Ngày mai em trai tôi sẽ đến. Nó cũng bằng tuổi cậu Ian, nên chắc sẽ dễ nói chuyện hơn tôi. Nếu muốn đi đâu, cứ nói với nó. Dù tính nó hơi khó ở một chút, nhưng nếu thân rồi sẽ giúp cậu được nhiều đấy.”
Em trai? Trong hồ sơ anh thấy hắn có hai người anh em cùng cha khác mẹ. Là một trong hai người đó sao? Mà thôi, ai cũng được, chắc chắn sẽ dễ thở hơn cái gã này. Anh gồng mình nặn ra một nụ cười rồi gật đầu, hắn liền quay người bước ra. Trong lòng, anh đang vẫy tay ra hiệu cút nhanh lên, thì hắn đột ngột quay phắt lại ngay cửa.
“À. Tôi có chuyện muốn hỏi.”
“Ngài cứ nói ạ…”
“Cậu nói mình học chuyên ngành mỹ thuật?”
Vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên, nhưng ánh mắt đã sâu hơn một chút. Ja Kyung cố gắng đáp lời một cách tự nhiên nhất có thể.
“Là mỹ thuật thuần túy ạ.”
“Mỹ thuật thuần túy.”
“Chuyên ngành điêu khắc.”
Bấy giờ, Kang Il Hyun mới gật gù như thể đã hiểu ra.
“À à, ra là vậy.”
Phía sau câu ‘ra là vậy’ không hề có thêm một lời nào. Nhưng Ja Kyung biết, kể từ lúc Kang Il Hyun sờ tay anh ở sân bay, hắn đã luôn mang trong lòng một sự ngờ vực. Một cậu ấm yếu ớt, được nuôi nấng trong nhung lụa thì lấy đâu ra những vết chai sần như thế? Hơn nữa, những vết chai đó thường chỉ xuất hiện ở những vị trí đặc trưng của người hay cầm dao và súng.
“Vậy nhé.”
Sau khi xác nhận Kang Il Hyun đã hoàn toàn rời khỏi phòng, Ja Kyung mới thở phào một hơi dài nén nhịn từ nãy đến giờ rồi đổ vật người xuống sofa. Anh vớ lấy chiếc gối, định ném về phía hắn vừa đi, nhưng lại sực nhớ ra chiếc camera trên cao và đành nén lại.
Thay vào đó, anh úp mặt vào gối, gào lên một tiếng câm lặng. Phải sắm một vai diễn chẳng hề liên quan đến mình khiến anh phát điên. Thêm vào đó, vì không được hút thuốc, các triệu chứng cai nghiện bắt đầu hành hạ, làm anh càng thêm bứt rứt, bấn loạn.
Sau một hồi bực dọc, Ja Kyung vào phòng ngủ, mở vali. Anh lấy ra điện thoại, quần áo, khéo léo kẹp một điếu thuốc lá điện tử cùng máy dò vào giữa, rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Anh đóng cửa lại, sau khi quét mắt một lượt để chắc chắn không có camera, anh bật máy dò lên. Anh rà từ gầm bồn rửa mặt đến trên tủ ngăn kéo, lùng sục từng ngóc ngách nhưng không phát hiện ra bất kỳ thiết bị nghe lén hay máy quay nào.
Tạm thời yên tâm, anh tắt máy dò rồi lôi thuốc lá điện tử ra. Dù đã uống thuốc giảm cơn thèm thuốc trước khi đến đây, dường như nó chẳng có tác dụng gì. Anh rít một hơi sâu, và tâm trí bắt đầu tìm lại được sự bình yên. Tuy không phải thuốc lá thật, nhưng ít nhất, khi nicotine thấm vào cơ thể, cảm giác ngột ngạt cũng dần tan biến.
Ja Kyung ngước nhìn trần nhà với ánh mắt lờ đờ, rít thuốc liên tục như một kẻ đang chết khát. Làn khói trắng cứ mỗi lần được phả ra lại nhanh chóng tan biến vào lỗ thông hơi. Mới đặt chân đến Hàn Quốc được nửa ngày, mà một cơn mệt mỏi rã rời đã ập đến, như thể anh đã thức trắng ba ngày ba đêm.