Những Kẻ Đáng Chết - Chương 81

Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )

Chương 81

Bụng dạ cồn cào, đầu đau như búa bổ. Anh gắng gượng mở mắt, nhưng ngay cả việc cử động cơ thể cũng trở nên phiền toái. Cả đêm chắc đã vật vã thế nào mà ga giường nhăn nhúm, lộn xộn, bản thân thì đang nằm ngược đầu. Vừa cố gượng dậy, Ja Kyung đã tròn mắt kinh ngạc.

Trước cửa phòng, một chiếc sofa đang chắn ngang.

“Ơ…?”

Anh dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm. Anh chỉ nhớ được rằng đêm qua đã cùng Wang Han và Wang Ryun uống rượu ở phòng khách, sau đó thì hoàn toàn không nhớ gì nữa. Bước xuống giường, anh nhìn quanh nhưng không thấy có gì khác lạ.

Sao lại ra nông nỗi này?

Trước hết, để tỉnh táo lại, anh vào phòng tắm. Đứng trước bồn rửa mặt, anh nhìn mình trong gương rồi vạch tóc mái lên. Một vết bầm hiện rõ ngay giữa trán. Cái gì đây. Bị ngã à? Đầu gối và cánh tay cũng xuất hiện những vết bầm chưa từng có.

Rốt cuộc là mình đã gây ra chuyện gì? Để lấy lại tinh thần, anh tắm rửa qua, dán chi chít những miếng cao dán lên các dấu hôn mà Kang Il Hyun để lại rồi thay quần áo. Sau khi di chuyển chiếc sofa về đúng vị trí, anh mở cửa với một tâm trạng hơi sợ sệt.

Trái với lo lắng, phòng khách vẫn ngăn nắp như mọi khi. Sofa và bàn nơi ba người họ đã nhậu nhẹt đêm qua cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Anh thở phào nhẹ nhõm, đi xuống tầng một. Vừa đi qua phòng khách, anh đã nghe thấy tiếng của Wang Han và Wang Ryun từ phía bếp vọng ra.

Trước khi anh kịp đi đến chỗ họ, quản gia Sang Ju đã tiến lại gần, hỏi với vẻ mặt dịu dàng.

“Trong người cậu không sao chứ?”

Ja Kyung ngượng ngùng gật đầu. Vâng.

“Tôi nấu canh giải rượu cho cậu nhé?”

“Không cần đâu ạ. Cứ cho cháu như bình thường là được rồi.”

Vào trong, anh thấy Wang Ryun và Wang Han đang ngồi ăn ở bàn. Vẻ mặt của họ có gì đó rất kỳ lạ. Ja Kyung dùng khẩu hình miệng hỏi “sao thế?” nhưng họ chỉ lắc đầu không đáp.

Quản gia Sang Ju tiến lại, đưa cho anh một cốc nước mật ong thay vì nước trái cây.

“Trước bữa ăn, uống cái này cho dịu ruột đi. Bữa sáng tôi sẽ chuẩn bị ngay cho cậu.”

Anh nhận lấy cốc, ngồi xuống ghế. Wang Ryun đang chấm bánh mì vào súp, cứ phải mím môi để nén cười, trông đến là khó coi. Một dự cảm chẳng lành len lỏi sau lưng anh. Chưa kịp hỏi cho ra nhẽ, từ phía phòng khách đã có tiếng người nói.

Đã quá giờ đi làm mà Kang Il Hyun lại bước vào. Định quay lại chào hỏi, Ja Kyung hơi mở to mắt. Trên sống mũi hắn có dán một miếng băng cá nhân. Anh lẳng lặng nhìn, Il Hyun liền bắt gặp ánh mắt anh rồi mỉm cười tươi tắn.

“Chào buổi sáng.”

Hắn kéo chiếc ghế bên cạnh Ja Kyung ra ngồi xuống. Wang Ryun và Wang Han như đã hẹn trước, đồng loạt đứng bật dậy, cầm theo miếng bánh mì.

“Chúng cháu ăn xong rồi ạ. Thưa bà.”

Nhìn hai anh em họ Wang, Il Hyun ra hiệu bảo họ ngồi xuống.

“Các nhân chứng không được trốn đi đâu cả.”

Nhân chứng?

Il Hyun đổi tư thế, quay hẳn sang nhìn vào mặt bên của Ja Kyung, rồi gác tay lên thành ghế. Thấy hắn áp sát lại, Ja Kyung dần ngả người ra sau để né.

“Sao, sao vậy ạ?”

“Không có gì muốn nói với tôi sao?”

Muốn nói? Chuyện gì?

“Mũi của ngài... sao vậy ạ?”

Nghe Ja Kyung hỏi, Il Hyun nhăn mặt như thể bị đau.

“Đêm qua tôi bị một con mèo điên tấn công.”

Ja Kyung tỏ ra không hiểu. Mèo điên là sao. Chẳng lẽ… Anh liếc mắt nhìn hai anh em họ Wang đang ngồi đối diện, cả hai đều đứng ngồi không yên. Nhìn cái không khí này, có vẻ như chính anh là người đã gây ra lỗi. Chẳng lẽ mình say rượu rồi đánh nhau? Dù cố gắng thế nào cũng không thể nhớ ra được gì.

Anh dè dặt quan sát rồi cẩn thận hỏi.

“Là... tôi làm sao ạ?”

Hắn không trả lời. Vì không nhớ gì nên anh cũng không biết phải nói sao. Ngay sau đó, Il Hyun nới lỏng cà vạt, cởi cúc áo sơ mi. Vùng cổ hắn đỏ ửng lên.

“Cả cái này cũng không nhớ à?”

Ja Kyung há hốc miệng, nghiêng đầu.

“Chẳng lẽ, tôi...?”

Lời còn chưa dứt, hắn đã gọi Park Tae Soo rồi vẫy tay ra hiệu. Park Tae Soo đang đứng gần sofa liền mang một thứ gì đó đến. Là một chiếc máy tính bảng, anh ta bật màn hình lên rồi mở một đoạn video. Ngay khi nút phát được nhấn, hình ảnh hai người họ liền xuất hiện trên màn hình CCTV.

Là đoạn video đã được ghi lại, thời gian hiển thị bên dưới là đêm qua. Ở phòng khách tầng hai, hai người họ túm lấy nhau, xô đẩy qua lại, rồi Ja Kyung là người ra tay trước. Il Hyun nhẹ nhàng né được, nhưng vấn đề là sau đó. Cả hai quấn lấy nhau, lăn lộn dưới sàn, rồi Ja Kyung vắt chân lên vai Il Hyun, bắt chéo lại và siết cổ hắn.

Dùng chân chứ không phải tay để siết cổ nên Il Hyun cũng không thể nào chống cự được, đành lăn lộn dưới sàn một hồi lâu. Ngay khi hắn vừa gỡ được chân anh ra, Ja Kyung đã vội vàng chạy thẳng vào phòng ngủ. Il Hyun đứng dậy, chống một tay lên hông, vuốt ngược mái tóc rũ xuống.

Chỉ nhìn qua màn hình thôi cũng cảm nhận được sự tức giận của hắn. Ja Kyung không còn gì để nói, chỉ biết ngậm miếng bánh mì, mắt dán chặt vào màn hình. Bên cạnh, Kang Il Hyun mỉm cười dịu dàng.

“Muốn nghe cả giọng không? Sẽ còn nóng bỏng hơn đấy.”

Hắn mở một tệp khác, giọng nói của hai người họ lần lượt vang lên.

[Đừng có tỏ thái độ như thế nữa, nói rõ lý do em tức giận ra xem nào.]

Giọng nói trầm ấm đó là của Kang Il Hyun.

[Cút đi! Đồ khốn! Dám lại gần đây thử xem. Tôi không tha cho anh đâu!]

Ja Kyung thì đã hoàn toàn nổi điên.

[Cứ chiều chuộng một chút là lại được nước lấn tới đúng không?]

[Tôi nhờ anh chiều chuộng tôi bao giờ!]

[Nói nhẹ không nghe thì đừng trách.]

[Không thích! Đồ biến thái già khọm!]

Mắt và miệng Ja Kyung đồng thời há hốc. Trong tệp âm thanh đang nghe cũng đột ngột im bặt. Một lúc sau, giọng nói đầy ngạc nhiên của Kang Il Hyun vang lên.

[Già… Gì cơ?]

[Đồ già!]

Il Hyun đang cầm máy tính bảng, nghiến răng kèn kẹt. Ja Kyung e lệ đặt miếng bánh mì xuống đĩa, hai tay đặt ngay ngắn lên đùi. Địt mẹ. Mình phạm tội tày đình rồi.

Il Hyun quay lại, gọi Tae Soo.

Tae Soo à, trông tôi già đến thế sao?

Park Tae Soo lập tức đáp không. Ja Kyung liếc mắt. Xử lý công việc thì giỏi đấy, nhưng lại không thành thật. Hắn hỏi y như vậy với cả quản gia Sang Ju và hai anh em họ Wang, và câu trả lời vẫn là không. Toàn một lũ dối trá. Thật không thể tin nổi lúc mới gặp hắn mới có hai mươi chín tuổi. May mà bước sang tuổi ba mươi trông hắn có đỡ già hơn một chút. Chắc phải đến năm ba mươi lăm tuổi hắn mới trông đúng tuổi thật.

Nhưng bây giờ đó không phải là vấn đề quan trọng. Ngay lúc anh định xin lỗi, hắn lại nhấn nút phát. Tiếng hắn bị siết cổ, sặc sụa, hổn hển như sắp tắt thở vang lên. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau gáy Ja Kyung. May mà đã thoát ra được, giọng nói lạnh như băng của Il Hyun truyền đến tận đây.

[Cưng thật sự muốn thế này sao?]

Ja Kyung cũng không vừa, gào lên một cách tức tối.

[Thế nào? Anh cũng bị siết cổ, thấy khó chịu chưa! Dám siết cổ tôi thêm một lần nữa thử xem! Tôi cũng sẽ đâm vào mông anh rồi dẫm lên cổ anh như thế đấy!]

A, không thể nghe thêm được nữa. Anh nhắm nghiền mắt lại, Il Hyun liền dừng lại, đặt máy tính bảng xuống. Rồi hắn chống cằm, mỉm cười hiền hòa với Ja Kyung.

“Giờ thì nhớ ra chưa?”

“Xin lỗi...”

“Hôm qua tôi suýt chết vì em đấy.”

“Thật sự xin lỗi ạ…”

“Không cần xin lỗi đâu. Nhờ em mà tôi còn được gặp lại người mẹ đã khuất của mình đấy.”

“…”

“Trông bà còn khỏe mạnh hơn cả lúc còn sống. May thật.”

Il Hyun cười buồn, Ja Kyung không còn gì để nói. Với cái tính của hắn mà hôm qua không giết chết Ja Kyung đã là kỳ tích rồi. Như thể một tội nhân đại nghịch, đầu anh càng lúc càng cúi thấp xuống. Xung quanh bàn ăn im lặng như tờ. Ngay cả tiếng thở của hai anh em họ Wang ngồi đối diện cũng không nghe thấy.

Il Hyun nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. Rồi hắn vươn tay ra, vén lọn tóc bên thái dương Ja Kyung ra sau tai. Một cử chỉ dịu dàng.

“Bỏ qua chuyện xin lỗi đi, em tự mình nói xem tại sao hôm qua lại làm thế?”

Ja Kyung mím chặt môi, cố gắng chịu đựng.

“Nói thật đi, tôi sẽ tha thứ cho.”

“...Xin lỗi. Tôi không nhớ gì cả...”

“Nghĩ kỹ lại đi. Chắc chắn phải có lý do.”

“…”

“Tôi không nghĩ em là loại điên khùng uống say rồi đi gây sự với bất cứ ai đâu.”

Lạ thật. Rõ ràng là đang vạch tội anh, nhưng trông hắn lại có vẻ vui. Hắn cứ cười tủm tỉm, mà nụ cười đó lại càng đáng sợ hơn. Ja Kyung len lén dời chiếc nĩa và con dao trước mặt ra xa.

“Tôi... không nhớ...”

Ánh mắt hắn ánh lên vẻ trêu chọc cùng một luồng khí kỳ lạ. Ja Kyung vội vàng viện cớ.

“Vốn dĩ... tôi uống say vào là thế đấy ạ. Hai anh ấy cũng biết mà.”

Để thoát khỏi tình thế nguy hiểm, anh đã bịa ra một câu chuyện không có thật. Ja Kyung uống say đến mất trí nhớ chỉ có đúng một lần trong đời. Mà đó là hồi mười tám tuổi. Anh cảm thấy như miếng bánh mì vừa ăn lúc nãy đang mắc nghẹn ở ngực, liền vội vàng vơ lấy cốc nước lạnh.

Anh vừa nuốt ực một ngụm,

“Tôi vào khách sạn với một cô gái khiến em buồn lòng đến thế sao?”

Phụt! Anh phun thẳng ngụm nước đang ngậm trong miệng vào mặt Kang Il Hyun. Park Tae Soo mang khăn tay đến, Il Hyun vừa lau mặt ướt vừa cười vui vẻ. Ja Kyung há hốc miệng không nói nên lời, nhìn một lúc rồi quay sang nhìn Wang Han và Wang Ryun đang ngồi đối diện.

Cả hai như đã bàn bạc trước, đồng loạt né tránh ánh mắt anh. Lau mặt qua loa xong, Il Hyun nghiêng người lại gần Ja Kyung hơn nữa.

“Nói đi. Chuyện đó khiến em tức giận đến mức phải siết cổ tôi sao?”

Nụ cười trên mặt hắn càng lúc càng lan rộng. Đôi môi của Ja Kyung đang hoảng loạn khẽ run lên. Thú thật, anh tức giận là thật. Nhưng không phải vì Kang Il Hyun đi cùng một cô gái, mà là vì anh đã tức giận với chính bản thân mình khi nhìn thấy cảnh đó. Cho nên, tuyệt đối không phải là ghen tuông.

“Tôi hiểu mà. Ngược lại, nếu là em, tôi đã xé xác cô ta ngay tại chỗ rồi.”

Ánh mắt Kang Il Hyun lóe lên sát khí rồi lại biến mất.

“Tôi không hiểu ngài đang nói gì cả...”

Il Hyun lại cầm máy tính bảng lên.

“Không được rồi. Cứ chối bay chối biến thế này thì phải cho nghe bằng chứng thôi.”

Ja Kyung mặt trắng bệch, lẩm bẩm. Dù say đến mấy anh cũng không thể nào nói ra những lời như thế được.

“Nói dối…”

“Nghe thì sẽ biết thôi.”

Thấy Il Hyun định nhấn nút, Ja Kyung bật dậy khỏi ghế. Rồi anh nhanh như chớp giật lấy máy tính bảng, vội vàng chạy lên tầng hai. Anh đóng sập cửa, khóa trái lại, rồi thở hổn hển, ngồi phịch xuống sàn. Bật màn hình lên kiểm tra, ngoài những tệp video và âm thanh lúc nãy thì không có gì khác.

Vẫn không yên tâm, anh nghe nốt tệp âm thanh, nhưng không hề có nội dung nào nói về việc ghen tuông. Ja Kyung nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính bảng với vẻ mặt như bị sét đánh ngang tai, toàn thân run lên bần bật. Một lúc sau, điện thoại trong túi anh nhận được một tin nhắn từ Kang Il Hyun.

[Chắc em đang ngại lắm nhỉ, bữa sáng tôi sẽ cho người mang lên nhé.]

Gương mặt vui sướng của hắn hiện rõ mồn một trước mắt anh. Tức điên, anh nghiến chặt răng thì một tin nhắn khác lại đến.

[Đêm nay ở trên giường, hãy cho tôi biết em đã ghen đến mức nào nhé ♥]

 
Bình luận
joongdokcanon
joongdokcanonChương 81
=)))))) thương nhau lắm cắn nhau đau à đm cx một 9 một 10 à đâu ai vừa ai
Trả lời·06/07/2025
carrot
carrotChương 81
Lúc đầu thấy hơi nặng đô chứ giờ thấy hài th (((=
Trả lời·30/06/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo