Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Chương 82
Ja Kyung ngậm điếu thuốc, im lặng tháo rời từng bộ phận của súng rồi dùng vải mềm thấm dầu lau chùi, bảo dưỡng. Ngày mai sẽ là lần ra tay thứ hai, lần này phải đu dây từ sân thượng xuống nên không chỉ súng ống mà mọi thứ đều cần được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Ngay cả lúc đó, chuyện xảy ra buổi sáng vẫn cứ hiện về khiến anh không ngừng thở dài. Wang Han ngồi bên cạnh quan sát một lúc rồi lên tiếng.
“Đừng bận tâm nữa. Giám đốc Kang cũng cho qua rồi mà.”
Không phải là cho qua. Chắc chắn gã đó sẽ dùng chuyện sáng nay để trêu chọc anh cả trăm năm. Nhìn kỹ thì hắn cũng có điểm giống Wang Ryun. Đúng lúc đó, Wang Ryun vừa cười vừa đi ra từ trong phòng. Trông cậu ta có vẻ vui lắm sau khi gọi video một lúc lâu với bạn gái.
Ja Kyung lườm cậu ta, tay vẫn đều đều nạp đạn vào băng.
“Wei. Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?”
Nhìn nụ cười gian xảo của cậu ta, Ja Kyung nghiến răng kèn kẹt.
“Là anh nói phải không?”
“Thì phải làm sao nữa. Hôm qua mà thấy mặt Giám đốc Kang thì cậu cũng sẽ khai thật thôi.”
Wang Han cũng đồng tình với câu đó. Hôm qua, cả hai đang ngồi uống thêm rượu ở phòng bên cạnh thì nghe thấy tiếng ồn ào từ phòng của Ja Kyung nên đã chạy ra. Phòng khách hỗn loạn, sống mũi Giám đốc Kang bị thương, quần áo cũng xộc xệch, nhăn nhúm.
Ánh mắt hắn thì rực lửa như một con thú dữ, trông như thể sắp lôi Ja Kyung ra giết đến nơi. Wang Ryun đã nhanh trí thú nhận hết chuyện xảy ra ban ngày. Dù không phải tự mình thừa nhận, nhưng cậu ta cũng đã lén lút nói bóng gió rằng Ja Kyung đã ghen.
Sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, cơn thịnh nộ trên mặt Kang Il Hyun biến mất, thay vào đó là một nụ cười lan rộng. Cứ ngỡ hắn là một người không thể nào đoán được, nhưng những chuyện liên quan đến Ja Kyung thì lại lộ ra rõ mồn một.
“Có vẻ hắn thật sự thích em rồi.”
Wang Ryun cũng đồng tình với câu nói vu vơ của Wang Han.
“Sáng nay cậu thấy rồi đấy. Say rượu làm loạn đến thế mà mắt hắn vẫn cứ ngọt như mật.”
“Cái đó thì anh không biết, nhưng có vẻ như mối quan hệ của hai người không phải là chuyện qua đường.”
“Tôi đã biết từ lâu rồi. Nói trắng ra, nếu có ý định giết người thì lúc bắt được tôi, hắn đã xử lý luôn rồi.”
“Cũng phải.”
“Còn nữa, Wei này. Cậu cái gì cũng tốt, nhưng đôi khi lại có xu hướng nói ra những lời quá đáng một cách dễ dàng.”
“Anh nói gì thế?”
“Ngay cả tôi nghe mà còn thấy thế. Nói người ta trông già là quá đáng rồi. Nếu là tôi chắc cũng bị tổn thương đấy.”
Nghe vậy, Wang Han nhăn mặt khi nhớ lại chuyện xưa.
“Đúng thế. Trước đây, lúc tức lên nó còn gào vào mặt anh là đồ ông chú hói đầu.”
Wang Ryun tỏ ra buồn bã như thể chính mình là người nghe thấy câu đó. Mái tóc của Wang Ryun cũng đang ngày một thưa dần nên cậu ta hiểu được nỗi đau ấy.
“Tàn nhẫn thật. Làm như tóc của mình sẽ mãi mãi rậm rạp không bằng.”
Wang Han cười.
“Thấy chưa. May mà còn có em hiểu lòng anh.”
“Thử nghĩ xem, nếu Giám đốc Kang nói cậu là đồ hồ ly tinh, cậu sẽ cảm thấy thế nào?”
Ja Kyung nghiến răng. Từ nhỏ đã bị nói là giống hồ ly nên anh ghét cay ghét đắng câu đó.
“Nhìn kìa. Mắt lại sắp xếch lên rồi đấy.”
Anh quát cả hai im đi rồi chỉ tập trung vào việc lau súng. Rốt cuộc là ai cùng phe với ai vậy. Càng ngày Wang Ryun càng tỏ ra yêu thích Kang Il Hyun. Không, phải nói là kể từ cái ngày hắn lái trực thăng đuổi theo đến tận hòn đảo đó, cậu ta đã hoàn toàn bị hắn thu phục. Cứ luôn miệng khen tính cách nam tính của hắn rất hợp gu.
Sau khi bảo dưỡng súng xong, anh dọn dẹp rồi ai về phòng nấy để nghỉ ngơi. Nằm vật ra giường một lúc, anh mở nhạc thiền định rồi ngồi xuống sàn để tĩnh tâm. Hít thở sâu, anh cố gắng xua đi những cảm xúc tồi tệ đang tích tụ trong người và thanh lọc tâm trí.
Nhưng tất cả đều vô ích. Khuôn mặt cười nham nhở của Kang Il Hyun vào buổi sáng cứ hiện về mãi không thôi. Thôi thì ra ngoài bơi lội, tắm nắng cho xong. Ánh nắng mặt trời có lẽ sẽ giúp tâm trạng tốt hơn. Anh bỏ luôn việc thiền định, đứng bật dậy, cởi phăng quần áo rồi mặc đồ bơi vào.
A, Il Hyun ngửa đầu ra sau với vẻ mặt thất vọng. Một khu mua sắm và khách sạn đang được xây dựng ở đảo Jeju, nhưng dạo gần đây thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với các nhóm bảo vệ môi trường. Cuối cùng, sáng nay đã xảy ra xô xát, cảnh sát đã can thiệp và công trình tạm thời bị đình chỉ.
Vì một cuộc gọi bất ngờ, hắn phải gấp rút xuống Jeju nên đành phải tan làm sớm. Đêm nay định hành hạ con mèo nhỏ cho đã vậy mà. Càng đến gần nhà, cảm giác tiếc nuối càng lớn. Vừa bước vào sân, hắn đã thấy ai đó đang nằm trên ghế tắm nắng ở bể bơi xa xa.
Không ai khác ngoài Ja Kyung. Anh chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi, nằm sấp tắm nắng, tai đeo tai nghe, mắt đeo kính râm, không hề nhúc nhích.
Il Hyun ra hiệu cho Tae Soo vào nhà trước rồi tiến lại gần. Nhìn từ trên xuống, cơ thể anh chi chít những vết bầm. Vậy mà cặp mông cong vút vẫn thu hút ánh mắt. Hình xăm mà hắn đã khắc lên người anh bị che đi một cách khéo léo bởi mép trên của chiếc quần bơi. Một ham muốn kéo quần anh xuống rồi liếm láp trỗi dậy.
Ngồi xuống trước mặt anh, hắn dùng đầu ngón tay lướt nhẹ từ vai xuống dọc theo xương sống. Ja Kyung cựa mình. Anh quay đầu lại, đẩy kính râm lên, nhìn hắn với ánh mắt mơ màng. Chắc là đã ngủ quên.
“Định làm thịt nướng hay gì?”
Ja Kyung ngồi dậy, tháo kính râm rồi dụi mắt. Với vẻ mặt còn ngái ngủ, anh nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay đặt bên cạnh rồi tỏ ra ngạc nhiên. Mới có 3 giờ mà Kang Il Hyun đã ở đây rồi sao? Chưa kịp thắc mắc, hắn đã lấy một chiếc khăn lớn, quấn quanh người Ja Kyung.
“Cơ thể tuyệt vời của em, chỉ mình tôi được nhìn thôi.”
Bàn tay đang cài lại khăn tắm của hắn từ từ trượt xuống, nhẹ nhàng búng vào nhũ hoa anh. Ja Kyung nhăn mặt, gạt tay hắn ra. Il Hyun liếm môi dưới, cười.
“Chúng ta vẫn còn chuyện dở dang từ sáng nay nhỉ?”
Ja Kyung giật mình, định bỏ chạy nhưng đã bị giữ lại, ấn ngồi xuống ghế tắm nắng. Il Hyun cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi. Đúng lúc đó, một nhân viên mang ra nước ép dưa hấu xay mát lạnh và cà phê đá. Sau khi người nhân viên đi, Il Hyun đưa ly nước ép cho Ja Kyung uống.
“Dù không cần phải giải thích, nhưng tôi và cô gái đó không có quan hệ gì cả.”
Ja Kyung ngậm ống hút, uống một hơi nước ép. Ánh mắt Il Hyun chăm chú nhìn vào đôi môi anh.
“Tôi không tò mò.”
“Thế mà lại nổi điên cơ đấy.”
“Hai anh ấy đoán sai thôi.”
“Thật sự không có cảm giác gì sao?”
Ja Kyung nghẹn lời. Nói thật thì lòng tự trọng bị tổn thương, nói dối thì lại sợ hậu họa của Kang Il Hyun. Anh đang đảo mắt thì Kang Il Hyun đã nắm lấy tay anh, đưa lên mặt hắn. Anh định rút lại nhưng hắn đã áp nó vào má mình rồi cười.
“Đừng làm kẻ già này sốt ruột nữa. Đẩy đưa cũng phải có chừng mực thì mới quyến rũ chứ.”
Ja Kyung giật mình, rụt tay lại. Hắn nhấn nhá từng chữ kẻ già, xem ra vẫn còn cay cú lắm. Anh mím môi, đang định xin lỗi về chuyện đó thì Tae Soo đã xách vali từ trong nhà ra. Il Hyun nhìn thẳng vào mắt Ja Kyung, cười.
“Hôm nay tôi đột ngột có chuyến công tác. Nên chuyện của chúng ta, đợi tôi về rồi nói tiếp nhé.”
Anh thầm thở phào nhẹ nhõm. Thoát rồi.
“Đừng có mừng vội. Ngày mai tôi về.”
Chết tiệt. Đi rồi thì ở luôn một tháng đi.
“Vậy thì, giờ hãy ôm tôi tạm biệt đi.”
“Tôi… tại sao chứ?”
“Em chưa bao giờ chủ động ôm tôi cả.”
“…”
“Là nguyện vọng của kẻ già này đấy.”
Ja Kyung nghiến chặt răng. Chết tiệt. Anh cá là hắn sẽ dùng chuyện này để đay nghiến đến tận lúc chết. Il Hyun vẫn chờ, Ja Kyung nhìn quanh. Chắc là đã đi xếp hành lý nên không thấy Tae Soo đâu, các vệ sĩ cũng vậy. Ja Kyung rụt rè đưa tay ra phía trước. Cũng có lỗi vì đã đánh hắn hôm qua, lại còn nói năng lung tung là già nữa.
Với một tư thế gượng gạo, anh ôm lấy cổ hắn, mùi nước hoa thoang thoảng bay tới. Il Hyun ôm chặt lấy thân thể Ja Kyung, kéo lại gần. Nhờ vậy, phần thân trên của cả hai hoàn toàn áp sát vào nhau. Một cái ôm không có tình dục thật xa lạ và ngượng ngùng. Vừa tách ra, môi hắn lại tiến đến gần.
Thay vì né tránh, Ja Kyung chỉ cúi thấp mắt xuống. Đôi môi chạm nhau, lưỡi hắn luồn vào trong miệng anh. Lướt qua một lượt rồi nhanh chóng rời đi. Il Hyun tỏ ra tiếc nuối, còn Ja Kyung, dù chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn, cũng thấy luyến tiếc nên bất giác cắn nhẹ môi.
Nhưng cảm giác đó chưa kéo dài được một phút.
“Em chỉ mới ôm tôi thôi mà nó đã cứng rồi này.”
Il Hyun dùng tay xoa nắn phần quần đang căng phồng lên của mình. Ja Kyung ghê tởm, nhìn quanh rồi quát hắn dừng lại. Hắn cười, rồi nắm lấy gáy Ja Kyung, kéo lại. Lần này, đôi môi cọ xát vào nhau một cách nhẹ nhàng hơn. Giữa hai đôi môi hé mở, hơi thở của cả hai hòa vào nhau.
Il Hyun thì thầm một cách đầy ẩn ý.
“Vẫn còn khoảng 10 phút. Ra sau nhà làm một nháy không?”
“Ngài điên rồi à?”
Lời còn chưa dứt, Il Hyun đã đứng dậy, nắm lấy tay Ja Kyung kéo đi. Anh cố rút tay lại nhưng hắn vẫn vừa nhẹ nhàng dụ dỗ, vừa lôi anh đi.
“Không bắt em làm đâu. Đừng lo.”
“Câm miệng và bỏ tay tôi ra ngay.”
Anh giằng mạnh cánh tay bị giữ lại nhưng vô ích. Vòng ra sau nhà, một khoảng sân trống không có ai hiện ra. Il Hyun đẩy Ja Kyung vào tường rồi ngấu nghiến môi anh một cách thô bạo. Ja Kyung vịn vai hắn đẩy ra, nhăn mặt rồi dùng mắt chỉ lên camera an ninh trên tường rào.
Il Hyun liền nhặt một viên đá ở bồn hoa, đưa cho Ja Kyung. Không cần hắn phải ra lệnh, Ja Kyung đã theo bản năng ném viên đá trúng camera. Khi camera quay sang hướng khác, Il Hyun mỉm cười.
“Cú ném đẹp đấy.”
A, tại sao mình lại làm thế này vậy chứ. Anh vừa tỉnh táo lại định quay đi thì Il Hyun đã quỳ xuống bãi cỏ. Ja Kyung biết hắn định làm gì, không thể ngậm miệng lại được. Nhanh như chớp, hắn đã kéo quần bơi anh xuống, ngậm lấy dương vật anh. Trước tình huống bất ngờ này, Ja Kyung nắm lấy đầu hắn định gỡ ra.
“Ngài là chó động đực đấy à?”
“Không, là thằng ngu si tình.”
“…”
“Hôm qua bị sỉ nhục đến thế mà hôm nay vẫn quỳ gối bú cặc cho em đây này.”
“…”
“Cố gắng đến thế này rồi thì, địt mẹ, chịu thua đi chứ.”
Hắn cười rồi lại ngậm lấy dương vật anh. Ja Kyung tựa gáy vào tường, cắn môi. Trước mắt anh là bức tường rào. Nơi đó vẫn chi chít những bông hồng đỏ. Chụt, chụt, nghe thấy tiếng động rõ ràng, anh cúi xuống nhìn. Đầu Kang Il Hyun di chuyển tới lui, dương vật anh ra vào trong miệng hắn.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng cái cảnh hắn bú cặc cho anh, hai má hóp lại trông quyến rũ đến mức vô lý.
Anh bất giác đưa tay xuống, nắm lấy đầu Kang Il Hyun rồi bắt đầu di chuyển hông.
Nữa, mạnh hơn, nhanh hơn.
Vì hưng phấn, toàn thân anh tê dại, trong đầu bất giác thèm muốn những thứ kích thích hơn nữa.