Những Kẻ Đáng Chết - Chương 86

Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )

Chương 86

Vừa bước vào nhà, những ánh mắt chiếu thẳng vào hắn đều không mấy thiện cảm. Tại phòng khách, Kim Sun Young trợn trừng đôi mắt, lườm hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Mẹ vẫn khỏe chứ ạ?”

“Không một cú điện thoại, con về đây có việc gì?”

Giữa không khí không một ai chào đón, Il Hyun vẫn thản nhiên mỉm cười.

“Con đến thăm cha. Cha đang ở trên lầu phải không ạ?”

“Ông ấy đang bận. Lần sau rồi quay lại.”

Il Hyun vờ như không nghe thấy, cứ thế đi thẳng lên tầng. Dù hành động của hắn khiến Kim Sun Young chướng mắt, nhưng bà ta cũng chẳng tìm được lý do gì chính đáng để ngăn cản. Lên lầu, Il Hyun hướng thẳng đến thư phòng của Chủ tịch Kang. Cốc, cốc. Gõ cửa xong, hắn chẳng buồn chờ câu trả lời mà tự tiện mở cửa bước vào.

Ánh mắt Chủ tịch Kang, người đang trao đổi công việc với Trưởng phòng Kim, lập tức phóng về phía hắn. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn vẫn đọc được sự khó chịu trong đôi mắt ấy. Il Hyun cởi cúc áo vest rồi ngồi xuống ghế đối diện cha mình.

“Không báo trước, có chuyện gì sao?”

“Mẹ cũng nói y hệt cha đấy. Con trai đến thăm cha mình mà cũng cần có lý do à?”

“Hôm nay ta không có tâm trạng nói chuyện với con. Về đi.”

Il Hyun không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn Chủ tịch Kang. Hai luồng ánh mắt giao nhau đầy căng thẳng. Cuối cùng, Chủ tịch Kang không thể kiềm chế được nữa, bèn ra hiệu bằng mắt cho Trưởng phòng Kim tiễn hắn đi. Trưởng phòng Kim tiến lại, cúi đầu nói

“Giám đốc Kang, hôm nay ngài nên về thì hơn ạ.”

Thấy hắn vẫn ngả người trên sofa không hề nhúc nhích, ông ta bèn nắm lấy cánh tay hắn. “Giám đốc?” Trong chớp mắt, Il Hyun rút khẩu súng giấu trong người ra, chĩa thẳng vào mu bàn chân Trưởng phòng Kim. Đoàng! Tiếng nổ chói tai xé toạc không gian, viên đạn găm thẳng vào bàn chân khiến ông ta rú lên một tiếng “Á!” rồi ngã dúi dụi về phía trước.

Chủ tịch Kang kinh ngạc đứng phắt dậy. Vài giây sau, nghe tiếng súng, ba gã đàn ông vạm vỡ vội vàng chạy đến, đạp cửa xông vào. Il Hyun giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, ném khẩu súng lên bàn rồi phủi phủi cánh tay vừa bị Trưởng phòng Kim chạm vào.

Một trong số các vệ sĩ vội dìu Trưởng phòng Kim ra ngoài. Hai người còn lại đứng sau lưng Il Hyun, im lặng chờ lệnh từ Chủ tịch Kang. Hắn vắt tay lên thành sofa, cười một cách nhàn nhã.

“Đừng có động vào. Đứa nào dám chạm vào người tao, tao chặt hết chúng mày ra thành từng khúc ngay tại đây.”

Lời nói thì nhắm vào đám vệ sĩ, nhưng đôi mắt sắc như dao găm lại nhìn thẳng vào Chủ tịch Kang. Cơn giận bốc lên ngùn ngụt, Chủ tịch Kang chộp lấy khẩu súng hắn vừa ném, chĩa thẳng vào mặt con trai mình.

Il Hyun không thèm chớp mắt, chỉ cười khẩy.

“Bắn đi.”

Mi mắt Chủ tịch Kang run lên bần bật vì phẫn nộ.

“Mày! Thằng khốn này. Mày điên thật rồi!”

“Cha sợ tôi à?”

Như thể bị nói trúng tim đen, quai hàm Chủ tịch Kang cứng lại. Môi ông ta giật giật, đồng tử xám tro ánh lên sát khí. Il Hyun vẫn giữ nụ cười trên môi, lặp lại câu hỏi.

“Nói xem nào. Cha thấy đứa con trai này của cha giống một con quái vật, đáng sợ lắm sao?”

Ngón tay Chủ tịch Kang đặt trên cò súng khẽ giật. Il Hyun cười, đứng dậy khỏi ghế.

“Con đã cho cha cơ hội rồi đấy.”

Hắn kéo vạt áo trước, chỉnh lại trang phục rồi thong thả đi vòng qua sofa, hướng về phía cửa. Ngay khoảnh khắc tay hắn chạm vào nắm cửa, tiếng lách cách của cò súng vang lên từ sau lưng. Il Hyun chậm rãi quay người lại. Chủ tịch Kang, người vừa bóp cò, đang đứng đó chĩa súng vào hắn với vẻ mặt sững sờ. Má ông ta co giật. Thấy vậy, Il Hyun bật ra một tiếng cười khinh bỉ.

“Cha của chúng ta già nên lẩm cẩm rồi.”

Viên đạn trong ổ chỉ có duy nhất một viên, là viên đã dùng cho Trưởng phòng Kim. Dù vậy, Chủ tịch Kang vẫn tiếp tục điên cuồng bóp cò thêm nhiều lần nữa. Lách cách, lách cách… Chỉ có ổ đạn rỗng xoay vòng, chẳng có viên đạn nào bay ra. Nhận ra mình bị đùa bỡn, cơn thịnh nộ của Chủ tịch Kang bùng nổ. Mặt ông ta đỏ rực, không chút do dự ném thẳng khẩu súng về phía hắn.

Choang! Khẩu súng đập vào cửa rồi rơi xuống sàn. Il Hyun nhìn nó với vẻ mặt hoàn toàn vô cảm.

“Người một nhà tuyệt đối không được làm tổn thương nhau.”

“……”

“Nhưng, nếu một bên ra tay trước, bên đó phải chấp nhận mọi hình phạt.”

Hắn ngân nga những quy tắc của gia tộc như đang đọc một bản tuyên án. Sau đó, hắn quay sang cha mình, nở một nụ cười rợn người.

“Hôm nay cha đã bắn con, vậy lần tới sẽ đến lượt con đấy.”

Lần này, Chủ tịch Kang vớ lấy cái gạt tàn ném tới. Il Hyun nhẹ nhàng né được rồi chỉ cử động cổ, cúi đầu chào một cách thách thức trước khi mở cửa bước ra. Tiếng la hét như sấm cùng âm thanh đồ đạc bị đập phá vang vọng từ phía sau. Khi bước dọc hành lang, nụ cười dần tắt trên gương mặt hắn, thay vào đó là đôi mắt ngùn ngụt lửa giận, lòng căm hờn và vô vàn cảm xúc hỗn loạn.

 


 

Ja Kyung đứng bên cửa sổ với vẻ mặt trầm trọng, hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Wang Ryun vẫn hoàn toàn không hay biết về sự phản bội của bạn gái. Anh đã hỏi hết những người quen có thể liên lạc, nhưng câu trả lời nhận được chỉ là không biết.

Yêu nhau suốt mấy năm trời, sao cô ta có thể lừa dối một cách trót lọt đến thế. Vừa về nhà, anh và Wang Han đã vò đầu bứt tai mà chẳng nghĩ ra được cách nào. Cuối cùng, họ đành oẳn tù tì xem ai sẽ là người nói cho Wang Ryun biết, và may mắn thay, Wang Han đã trúng số.

Dập điếu thuốc, Ja Kyung mở cửa sổ cho thoáng rồi trở lại giường. Thức trắng cả đêm, vừa ngả lưng là cơn buồn ngủ đã ập đến. Trong mơ, cảnh tượng đêm qua tái hiện đến sống động. Hình ảnh gã trai trẻ đeo mặt nạ bỗng chốc biến thành chính anh, ho ra máu rồi ngã gục. Anh giật mình tỉnh giấc bởi tiếng bước chân và tiếng mở cửa văng vẳng bên tai. Vẫn còn lơ mơ, anh ngẩng đầu lên thì thấy Kang Il Hyun.

Hắn kéo một chiếc ghế, ngồi xuống cạnh giường. Trông hắn vô cùng mệt mỏi và rã rời.

“Thấy bảo em không ăn uống gì đã ngủ nên tôi lên xem thử.”

Ja Kyung kiểm tra thời gian, đã hơn tám giờ tối. Mình ngủ lâu thật. Anh vô thức đưa tay lên dụi mắt cho tỉnh, rồi nhăn mặt vì cơn đau nhói từ cánh tay bị thương. Il Hyun liền nắm lấy tay anh, xem xét vết thương. Mu bàn tay bị rách nên phải khâu lại, may mắn là không quá nghiêm trọng.

“Lúc tắm có bất tiện không?”

Hắn hỏi với giọng dịu dàng lạ thường.

“Anh Han đã tắm qua cho tôi rồi.”

Lời vừa dứt, một bên mày của Il Hyun nhếch lên. Ja Kyung định vớ lấy áo thun mặc vào thì bị hắn giữ vai lại. Ánh mắt hắn dần trở nên độc địa, xem ra anh lại vừa động trúng dây thần kinh của hắn.

“Anh em ruột cũng thường tắm cho nhau à?”

“Lúc bị thương thì thỉnh thoảng ạ. Hồi nhỏ anh ấy cũng toàn tắm cho tôi.”

Ngồi đó với vẻ mặt khó chịu, hắn đứng dậy, đi đến bàn lấy giấy bút. Ja Kyung không hiểu hắn định giở trò gì. Il Hyun đưa chúng cho anh rồi thốt ra một câu chẳng thể ngờ tới.

“Viết ra đi, theo thứ tự những người quan trọng với em.”

“Gì ạ?”

“Wang Han, Wang Ryun, và tôi. Viết theo thứ tự quan trọng.”

Ja Kyung nhăn mặt. Đang ngủ say thì bị dựng dậy, đúng là tai bay vạ gió. Đây là cái thứ nhảm nhí gì vậy. Anh cầm bút, nhìn hắn với vẻ mặt không thể tin nổi, nhưng hắn lại dùng ánh mắt gây áp lực, thúc giục anh viết mau lên. Thấy anh cố lì ra, hắn liền nắm lấy tay anh, bắt anh phải viết bằng được.

A, thật tình. Lại lên cơn gì thế này. Ja Kyung viết tên Wang Han ở đầu tiên. Dưới đó là Wang Ryun. Cuối cùng, anh nguệch ngoạc tên Kang Il Hyun ở dưới cùng. Anh chìa tờ giấy ra, hắn lập tức nghiến răng kèn kẹt.

Hắn giật lấy cây bút, gạch một đường mạnh vào tên của Wang Han và Wang Ryun, rồi cười tươi rói.

“Giết cả hai người họ đi thì tôi là số một rồi nhỉ. Phải không?”

Ja Kyung ghê tởm vò nát tờ giấy, giật lại cây bút. Mới sáng nay còn ra vẻ người bình thường làm anh có chút rung động… Chết tiệt, đúng là không nên ảo tưởng. Hắn lại trở về thành một tên điên rồi. Lười cả đôi co, anh mặc kệ hắn, nằm xuống giường trùm chăn kín đầu.

“Cút ra ngoài. Tôi muốn ngủ tiếp.”

“Nói đi. Em cần gì?”

Thấy anh trùm chăn lỳ lợm, hắn liền ma mãnh luồn tay vào trong.

“Cho em tiền nhé? Hửm? Em thích tiền mà.”

“…”

“Tôi thì tiền nhiều không đếm xuể.”

“…”

“Cho em hết tài sản của tôi, em sẽ đặt tôi ở vị trí đầu tiên chứ?”

Ja Kyung bật dậy, đẩy mạnh vào vai Il Hyun rồi nhảy xuống giường. Anh mở chiếc két bí mật bên dưới, lấy ra ba cọc đô la rồi túm lấy áo sơ mi của hắn. Cúc áo đứt phăng, cổ áo bị kéo toạc ra, anh nhét cả ba cọc tiền vào đó.

Mặc kệ vẻ mặt nhăn nhó của hắn.

“Tiền thì để tôi cho ngài. Làm ơn ra ngoài giùm.”

Rút những cọc tiền từ trong áo, ánh mắt Il Hyun trở nên sắc như dao.

“Sao lại thành thạo thế này? Cái điệu bộ này trông quen tay lắm nhỉ?”

Ném tiền xuống đất, Il Hyun đè lên người Ja Kyung. Bất ngờ bị hắn giữ chặt cánh tay đang đau, anh hét lên một tiếng. Hắn liền buông ra ngay, lí nhí xin lỗi. Sau đó, hắn cứ bám riết lấy anh đang cố đẩy ra, làm nũng như một đứa trẻ. Ja Kyung đã định túm tóc hắn, nhưng rồi lại thôi.

“Đừng thế nữa, ôm tôi đi. Hôm nay tôi gặp chuyện buồn lắm.”

Một người đàn ông cao gần mét chín, to lớn là thế mà cứ bám riết vào lòng người khác, thật là một cảnh tượng nực cười. Tưởng hắn sẽ sớm buông ra, ai ngờ hắn cứ dính lấy không rời. Hỏi hắn gặp chuyện gì, hắn cũng chẳng đáp. Ja Kyung cẩn thận cử động cánh tay đau nhức, khoác nhẹ lên vai hắn.

Mười phút, rồi hai mươi phút trôi qua trong im lặng.

“Ja Kyung.”

Sau một khoảng lặng thật dài, hắn cuối cùng cũng lên tiếng.

“Nói đi. Tôi đang nghe.”

Lần này mà còn lôi chuyện tiền nong ra, anh sẽ cho hắn một trận.

“Tôi có một biệt thự ở Hawaii.”

Tiếp nối màn khoe tiền, giờ là đến khoe biệt thự.

“Tạm thời đến đó ở một thời gian nhé?”

Một lời đề nghị bất ngờ khiến Ja Kyung mở to mắt. Hắn đang rủ anh đi du lịch sao? Anh vừa cúi nhìn xuống thì Kang Il Hyun cũng ngẩng mặt lên. Miệng hắn cười, nhưng đôi mắt lại tĩnh lặng như trước một cơn bão, phủ một lớp bóng tối sâu thẳm.

“Khoảng một tháng là được. Cứ coi như đi nghỉ mát đi.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo