Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Chương 87
Đó là một lời đề nghị hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Kỳ nghỉ? Giữa lúc này ư? Ja Kyung không thể tin nổi, anh ngồi bật dậy. Il Hyun chống tay lên, vươn người đến vuốt ve má anh. Bàn tay hắn dần trượt xuống, chạm vào ngực rồi định day vặn đầu nhũ, Ja Kyung liền vội vàng gạt ra, lập tức tìm áo thun mặc vào.
“Ý ngài là sao?”
“Như em đã nghe đấy. Anh trai em cũng bị thương rồi, nhân tiện đến đó nghỉ ngơi đi.”
Mấy năm gần đây, Wang Ryun ở Hàn Quốc, trong khi Wang Han và Ja Kyung hoạt động ở nước ngoài. Thế nên, không có Ryun thì công việc vẫn có thể tiến hành trôi chảy. Nhìn vẻ mặt của Il Hyun, lý do dường như không chỉ đơn giản có vậy. Anh lẳng lặng nhìn xuống cánh tay bị thương của mình.
“Vì tôi bị thương ư? Ngài sợ tôi không làm việc được tử tế à?”
“Không.”
“Vết thương cỡ này chẳng là gì cả.”
Il Hyun không đáp, chỉ im lặng nhìn anh. Chủ tịch Kang, giờ đây chắc chắn đã biết rõ Ja Kyung có ý nghĩa như thế nào, rằng hắn giữ anh bên cạnh không phải đơn thuần vì công việc hay một trò tiêu khiển.
“Vì em có thể trở thành điểm yếu của tôi. Lỡ không may Chủ tịch Kang bắt em làm con tin để uy hiếp tôi thì sao.”
Ja Kyung nhìn hắn với vẻ mặt hoài nghi. Con tin ư? Tôi?
“Tôi là Ja Kyung đấy.”
Nhìn điệu bộ hất cằm kiêu hãnh của anh, Il Hyun bật cười. Trong mắt người khác, anh có thể là một sát thủ máu lạnh, nhưng trong mắt hắn, anh chỉ như một chú mèo con vung vẩy bộ vuốt bông trước mặt một con báo đen.
Ja Kyung dường như cũng nhận ra điều đó, anh cau mày lại.
“Đừng có cười. Giờ tôi thấy khó chịu lắm.”
“Đừng vậy mà, đi một tháng thôi rồi về.”
Ja Kyung đăm chiêu suy tính. Một tháng... Thời gian quá lý tưởng để tẩu thoát.
Anh vừa đảo mắt một cái, Kang Il Hyun như đọc được suy nghĩ, đã ra đòn phủ đầu.
“Dám bỏ trốn, lần này sẽ không phải là trực thăng đâu, mà là máy bay chiến đấu đấy.”
“…”
“Đừng nghĩ vì tôi thích em mà không nỡ giết em.”
“A, tôi có nghĩ gì đâu.”
Anh giả vờ chối, nhưng hắn đã nheo mắt cười như một tên sát nhân rồi. Ja Kyung cảm thấy sống lưng lạnh toát, lập tức dập tắt ngay ý định đào tẩu. Kinh nghiệm một lần đã đủ để anh thấu rõ hắn hoàn toàn có thể biến mình thành một món đồ trưng bày. Bỗng, Kang Il Hyun cứ nhìn chằm chằm vào chiếc áo thun của anh. Không hiểu sao, Ja Kyung cũng cúi xuống nhìn theo.
“Ngài nhìn cái gì vậy?”
“Tôi có một việc muốn nhờ.”
Điềm xấu.
“Thôi đi. Đừng có hé răng nửa lời.”
“Tôi mút vú em được không?”
Il Hyun cười một cách dâm đãng, còn anh thì ghê tởm ra mặt.
“Tâm trạng tôi đang rối bời quá.”
“Vậy thì thà ngồi thiền cùng tôi đi.”
Ja Kyung bắt đầu thao thao bất tuyệt về những lợi ích của thiền định. Nhưng Il Hyun không thèm để vào tai, còn làm ra vẻ mặt sầu não.
“Không cần. Đối với tôi, vú em chính là rượu, là ma túy.”
“…”
“Cứ mút nó là lòng tôi lại thấy yên bình kinh khủng.”
Thấy hắn vẫy tay gọi, anh vờ như không nghe thấy. Anh ôm gối định sang phòng Wang Han thì hắn níu tay lại. Anh cố chống cự, hắn liền nhảy xuống giường, ôm chặt eo anh, vạch áo thun lên rồi chui đầu vào.
Quá đỗi bất ngờ, anh cố hết sức đẩy đầu hắn ra, nhưng hắn đã kịp ngậm lấy đầu nhũ.
“A!”
Hắn dùng lưỡi day nhẹ núm vú, rồi đưa cả vào miệng mút chùn chụt. Miệng thì nói không thích, nhưng khi bị kích thích như vậy, đầu ngón chân anh vẫn không kiềm được mà tê rần. Đầu hắn ngọ nguậy trong áo một lúc rồi chui ra ngoài. Đôi mắt hắn hôm nay trông trống rỗng một cách lạ thường, khiến anh không khỏi bận tâm. Hắn ôm chặt eo anh, dụi má vào ngực anh, rồi thở ra một hơi thật sâu.
“Tôi buồn quá. Tôi muốn được an ủi.”
Lúc nào cũng tự tung tự tác rồi lại giở cái trò này, khiến người ta phải mủi lòng. Dù thầm chửi rủa hắn là đồ xảo quyệt, Ja Kyung vẫn không nỡ đẩy hắn ra. Bàn tay đang ôm eo anh của Il Hyun bỗng trượt xuống, luồn vào trong quần. Hắn nắm chặt lấy mông anh rồi xoa nắn.
“An ủi tôi bằng sex đi.”
Anh vừa rên rỉ vừa thở dài. Chớp lấy thời cơ anh mềm lòng, Il Hyun bật dậy, giật phăng chiếc áo thun của anh ra. Sau đó, hắn ấn anh nằm sấp xuống giường. Thấy anh ngoan ngoãn tuân theo, có vẻ chiêu giả vờ đáng thương đã có tác dụng.
Giữ anh trong tư thế nửa thân trên úp sấp trên giường, hắn kéo tuột quần và nội y của anh xuống tận đùi. Il Hyun vươn tay đến tủ đầu giường, mở ngăn kéo. Hắn lấy tuýp gel đã để sẵn từ trước, mở nắp rồi bóp một đường dài vào huyệt khẩu của anh. Dòng chất lỏng lạnh buốt khiến Ja Kyung nhíu mày quay lại nhìn.
Hắn dùng ngón tay gạt chỗ gel đang chảy ra, ấn ngược vào trong rồi xoa đều trước sau. Lưng anh căng cứng, cơ bắp nổi lên rõ rệt. Ánh mắt Il Hyun trượt dọc theo hình xăm con rắn xuống dưới, rồi dán chặt vào tên của mình.
Vừa dùng tay khuấy đảo bên trong, hắn vừa dùng mắt khắc sâu cái tên ấy hết lần này đến lần khác. Hắn gập ngón tay, cào nhẹ vào vách thịt khiến anh co rúm đùi, tay vò nát ga giường.
“A!”
Ja Kyung quay lại nhìn hắn với vẻ mặt khẩn khoản. Vành mắt anh đã đỏ hoe, anh cắn chặt môi dưới như đang cố nén tiếng rên. Anh có tự nhận thức được gương mặt mình lúc này gợi tình đến mức nào không? Lòng hắn trở nên sôi sục. Sau lần nếm thử chớp nhoáng trước khi đi Jeju, đầu óc hắn suốt hai ngày qua chỉ toàn là hình ảnh của anh.
Hắn dùng đầu nấm to dày cọ xát cửa huyệt rồi tách ra và xâm nhập. Cơ eo và lưng anh căng cứng. Vào được một nửa, Il Hyun ngửa đầu ra sau, thở ra một hơi trầm thấp. A, chết tiệt. Cảm giác thật sự quá tuyệt. Sau khi vào được hết, hắn dùng hai tay nắm chặt lấy mông anh, vừa tách ra hai bên vừa xoa nắn.
“Ưm…”
Dù cơ thể khẽ run lên vì đau, nhưng huyệt khẩu lại càng siết chặt, gặm nhấm côn thịt của hắn như muốn cắn đứt. Hắn chậm rãi nhún hông, mông anh cũng giật nảy theo. Hắn vuốt ve nơi có hình xăm tên mình rồi trượt tay lên trên, nắm lấy vai Ja Kyung kéo ngược lại.
“Ngồi dậy.”
Khi anh được dựng lên, tư thế thay đổi khiến bên trong càng thêm thắt chặt. Il Hyun chau mày, rủa một tiếng. Hắn vươn tay ra trước, vuốt ve dương vật của anh, đồng thời chậm rãi chuyển động hông. Chỉ nông sâu ở đầu rồi rút ra trêu ngươi, thỉnh thoảng lại bất ngờ thúc mạnh một cú tận gốc.
Trước sự điều khiển nhịp độ điêu luyện, anh không biết phải làm sao, đành ngả hẳn đầu ra sau, tựa vào vai Il Hyun.
Hắn ngấu nghiến liếm láp cổ và cằm anh, liên tục thúc hông.
“Đau không?”
Anh cắn môi không đáp.
“Nói xem nào. Ha, đau không?”
Trước giọng nói thì thầm đầy ám muội, anh chỉ lắc đầu. Có đau, nhưng so với lần trước lại sướng hơn. Càng làm càng sướng. Vì vậy mà anh sợ. Sợ rằng sau này sẽ không thể dứt ra, sẽ phải đeo bám lấy Kang Il Hyun. Như để minh chứng cho điều đó, bên trong anh ngày càng nóng lên. Bàn tay đang mơn trớn dương vật anh của hắn cũng tăng tốc.
“A a!”
Tiếng rên bật ra như một tiếng thét. Phập, phập, phập. Tốc độ và lực thúc ngày càng nhanh, mạnh hơn, trần nhà cũng rung chuyển theo. Nữa đi, nữa đi. Anh vươn tay ra sau, mò mẫm khắp cơ thể Il Hyun. Lồng ngực áp sát sau lưng anh thật săn chắc.
Ngay khoảnh khắc đó.
Cạch. Cửa mở, Wang Han bước vào. Ja Kyung phản ứng chậm một nhịp mới quay đầu lại. Không khí trong phòng ngủ như ngưng đọng. Anh sững sờ nhìn, mắt không chớp nổi. Wang Han cũng há hốc mồm, đứng hình tại chỗ.
Nhưng Kang Il Hyun vẫn điềm nhiên chuyển động, còn thản nhiên vẫy tay ra hiệu cho Wang Han ra ngoài.
[Xin lỗi!]
Wang Han có vẻ hoảng hốt, hét lên một câu xin lỗi bằng tiếng Trung rồi đóng sầm cửa lại và biến mất. Linh hồn Ja Kyung đã tan thành tro bụi, lìa khỏi xác. Anh định thần lại, cố gỡ Il Hyun ra, nhưng gã này lại ấn anh nằm sấp xuống giường rồi ra sức thúc như đã định sẵn.
“Dừng, dừng lại, anh ấy, ư, đã thấy rồi!”
Anh cố ngồi dậy liền bị hắn ấn vai xuống.
“Không thấy đâu.”
Mù chắc mà không thấy. Cãi cùn. Hắn áp sát ngực vào lưng anh, chỉ có phần hông là chuyển động như một con thú. Phập, phập, phập. Tiếng da thịt va chạm, tiếng thở dốc và những tiếng rên đứt quãng hòa vào nhau tạo nên một khung cảnh hỗn loạn.
Nhờ vậy mà anh cũng quên mất cú sốc ban nãy, cảm giác muốn bắn trào dâng. Liếm mút tai Ja Kyung, Il Hyun thì thầm một cách tàn nhẫn
“Đừng lo. Huu, anh trai em mà dám trêu em, chết tiệt, tôi sẽ giết hắn.”
Ực. Lời còn chưa dứt, một dòng tinh dịch đã phun ra tay Kang Il Hyun. Hắn ôm chặt lấy ngực anh, áp sát hạ bộ vào đến mức mông anh như bị nghiền nát. Khự. Một tiếng rên khẽ, một dòng chất lỏng nóng hổi tuôn ra từ sâu trong bụng hắn. Cảm giác như toàn bộ nội tạng bị nhuốm ướt.
Anh thả lỏng người, kiệt sức thở hổn hển. Kang Il Hyun bám dính trên lưng anh như một con đỉa, thật nặng nề.
Trong lúc đó, hình ảnh gương mặt kinh ngạc của Wang Han vẫn không thể xóa khỏi tâm trí.
Anh nhắm nghiền mắt lại. Toang rồi, toang thật rồi.
Đêm khuya, Ja Kyung và Wang Han đang trên đường đến chỗ Wang Ryun. Cậu ta không biết đã nghe được chuyện gì, liền gọi điện, không đầu không cuối gào lên hỏi có phải họ đã biết chuyện bạn gái cậu ta phản bội hay không. Cả hai sợ Wang Ryun nghĩ quẩn, vội vã đến bệnh viện.
Cả Wang Han ngồi ở ghế lái và Ja Kyung đều im lặng. Wang Han khó khăn lắm mới mở lời, vẻ mặt trông rất khó xử, cố tỏ ra tự nhiên.
“Chuyện lúc nãy… anh không thấy gì cả đâu.”
Ja Kyung liếc anh ta một cái sắc lẹm. Không thấy gì mà vừa lên xe đã dúi cho mình cái đệm ngồi. Quả nhiên, Wang Han chu đáo một cách không cần thiết. Tại sao mình lại không khóa cửa chứ? Anh hối hận, nghiền ngẫm lại cảnh tượng đó.
Anh chửi rủa Kang Il Hyun là đồ chó động dục rồi bắt Wang Han hứa tuyệt đối không được nói cho Wang Ryun biết. Wang Han cam đoan rằng cứ tin ở anh ta, và thề sẽ giữ lời.
Khi cả hai đến bệnh viện và đi về phía phòng bệnh, cửa thang máy vừa mở ra, hành lang đã ầm ĩ. Wang Ryun, người đáng lẽ phải nằm trên giường, đã ra ngoài. Cậu ta hất văng đám vệ sĩ đang can ngăn, gây náo loạn, các y tá chỉ biết đứng nhìn, lo lắng dậm chân tại chỗ.
“Buông ra! Không cần chữa trị gì hết! Tôi phải ra khỏi đây!”
Thấy cảnh đó, Wang Han thở dài một hơi. Wang Ryun một khi đã nổi điên thì không ai cản nổi. Vết khâu có lẽ đã bị rách, máu đã thấm đẫm cả bộ quần áo bệnh nhân.
Wang Han giữ nút mở thang máy, hỏi Ja Kyung
“Anh đi nhé?”
Anh chậc lưỡi.
Wang Han mềm lòng, không được. Không cần hỏi thêm, anh cứ thế lao đi.
“Ryun!”
Nghe thấy tên mình, Wang Ryun đang làm loạn như người khổng lồ xanh quay đầu lại. Ngay trước mặt, Ja Kyung đạp chân vào tường, tung người lên không trung rồi thực hiện một cú đá xoay như sấm sét. Bốp. Một tiếng chát chúa vang lên, đầu cậu ta ngoẹo sang một bên, mắt trợn ngược.
Tiếp theo là một tiếng Rầm, thân hình to lớn của Wang Ryun ngã vật ra giữa hành lang.