Những Ngày Cuối Đời Của Thợ Săn Hạng S - Chương 17

Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.

Editor: HThanh.        

"Tôi xin lỗi... tôi xin lỗi vì đã nghĩ rằng có thể bố mình không làm chuyện đó…."  

Tôi chìm đắm trong nỗi đau của riêng mình và trốn tránh khỏi Seo Heon - nạn nhân thực sự. 

Không biết anh ấy có cảm thấy ghê tởm vì sự hèn nhát của tôi không? 

Liệu trong lòng Seo Heon có đang dâng lên sự chán ghét?  

Dù biết anh ấy không phải người như thế, nhưng những suy nghĩ xấu xa một khi đã xuất hiện thì chẳng thể dừng lại.  

"Woo Hyun à, tôi cũng đã thức tỉnh năng lực rồi."  

Thay vì trả lời câu xin lỗi của tôi, anh ấy đột ngột chuyển chủ đề. 

Tôi ngước nhìn anh với ánh mắt ngờ nghệch, và anh nhẹ nhàng vuốt má tôi.  

"Chúng ta hãy cùng đến Hiệp hội để kiểm tra nhé, một Hunter không cần phải để ý ánh mắt người khác."  

Bàn tay của Seo Heon ấm áp một cách không tưởng.  

"Seo Heon à..."  

"Tôi ổn, chỉ cần cậu ổn là đủ."  

Không thể nào như thế được, và cũng không nên như thế. 

Nhưng ít nhất trong khoảnh khắc này, tôi muốn tin rằng mọi chuyện sẽ ổn.  

"Ừ."  

Một tiếng cười khúc khích văng vẳng đâu đó khiến đầu tôi lại đau nhói, ai đó đang phản đối ầm ĩ.  

[Có ý nghĩa gì khi chiếu thứ này vậy?]  

[Chỉ là chuẩn bị thôi, đợi thêm chút nữa đi.]  

Một giọng nói sắc lạnh đang dỗ dành ai đó.  

Tôi quyết định ở lại bên cạnh Seo Heon đã dịu dàng với tôi dù chỉ trong chốc lát.

Dù chỉ là khoảnh khắc anh chân thành trao tôi chút hơi ấm.

===

"Cả hai bạn đều là cấp S."

Đó là câu trả lời tôi nhận được sau khi ra vào máy móc vài lần và hoàn thành bài kiểm tra sức mạnh cơ bắp và cảm giác. 

Vẻ mặt của nhà nghiên cứu nhìn tôi đầy khó xử.

"Trường hợp của học sinh Woo Hyun, dựa trên cảm giác nóng khi phát bệnh và tên của kỹ năng bạn đã sử dụng, có vẻ như bạn sẽ là một người tấn công hệ lửa chủ lực."

Con trai của một kẻ phóng hỏa lại là một thợ săn cấp S sử dụng lửa làm chủ lực, nếu nói là trò đùa của số phận thì quá tàn nhẫn, còn nếu nói là nghiệp chướng thì quá mức.

"Kỹ năng [Đôi cánh hư không] của học sinh Seo Heon, khi nhìn vào việc nó kiểm soát luồng không khí, có vẻ như có thể dùng để tấn công hoặc hỗ trợ. Còn [Con đường băng giá] thì thiên về tấn công nhiều hơn."

"Vâng."

Khác với tôi, người đang cảm thấy mọi tình huống đều gượng gạo, Seo Heon lại rất điềm tĩnh. 

Đó là phản ứng của một người đã biết trước những điều đang được thông báo.

"Khi nào thì bạn phát bệnh?"

"Là mùa thu năm ngoái."

Dù đang rất rụt rè, tôi vẫn không thể kìm nén được sự ngạc nhiên mà mở to mắt nhìn Seo Heon.

"Nếu chậm thêm ba tháng nữa thì bạn đã bị phạt rồi, may mà đã đến đây. Xin hãy đợi ở đây một lát."

Nhà nghiên cứu vội vã chạy đi đâu đó. 

Trong tình huống chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi lại đưa ra câu hỏi đã nghẹn đến cổ họng.

"Sao cậu không nói là đã phát bệnh?"

"Vì tớ không có ý định trở thành thợ săn, lúc đó cậu cũng chưa phát bệnh mà."

Seo Heon thì thầm vào tai tôi. 

Anh ấy dường như đã lờ mờ đoán được mình sẽ nhận được cấp độ cao. 

Trên toàn thế giới, những thợ săn cấp cao rất hiếm, và ngay cả khi chỉ là cấp A, áp lực trở thành thợ săn đã rất lớn, nói chi đến cấp S. 

Rất nhiều trường hợp, dù không muốn từ chối nhưng vẫn bị ép buộc và cuối cùng trở thành thợ săn.

Khi tôi cằn nhằn vì không kiểm soát được sức mạnh, Seo Heon đã nói rằng đó là do tập thể dục, nhưng thực ra đó chỉ là lời nói lấp liếm. 

Giờ đây tôi mới biết rằng sức mạnh của anh ấy đã tăng lên do phát bệnh, và ngay cả sau khi nắm được một số mẹo, việc kiểm soát tinh tế vẫn rất khó khăn.

Riêng tôi, sau khi phát bệnh, trong một tuần đã làm vỡ bao nhiêu cái tay cầm cốc.

Sau này, anh ấy đã thay đầy tủ chén bằng những vật liệu khó vỡ hơn, nói rằng như vậy sẽ an toàn hơn.

"Vậy sao cậu lại bảo tớ đến đây?"  

"Vì tớ có thứ muốn bảo vệ, mà hình như cần thêm sức mạnh để làm điều đó."  

Câu hỏi ‘có phải vì tớ không?’ cứ nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra.  

"Cảm ơn hai bạn đã hoàn thành kiểm tra! Giờ mời nghe hướng dẫn ngắn, nếu muốn đăng ký làm Hunter thì làm thủ tục rồi về nhé."  

Nhân viên giải thích nhanh: Ai muốn trở thành Hunter thì đăng ký với quốc gia, còn nếu hoàn toàn không hứng thú thì chỉ cần báo cáo thức tỉnh năng lực rồi về. 

"Đăng ký Hunter làm lúc nào cũng được nên đừng lo." 

Viên nghiên cứu nhanh miệng thêm vào.  

"Cảm ơn ạ."  

Chưa đầy một ngày sau khi hoàn thành kiểm tra, tin tức đã liên tục đưa tin về tôi. 

Cả những trang báo mạng vô thưởng vô phạt cũng đăng bài đòi ‘quản lý đặc biệt’ con trai kẻ phóng hỏa vì sở hữu năng lực lửa. 

Thậm chí có cả đơn kiến nghị ủng hộ yêu cầu này.  

"Cũng hợp lý thôi."  

Seo Heon thường nhắc ‘đừng xem điện thoại nữa’ cũng vắng nhà. 

Nhân cơ hội, tôi thoải mái đọc những bài báo công kích gia đình mình. 

Vụ án chẳng những không chìm xuống mà còn được báo chí khai thác dưới muôn hình vạn trạng: video về những đứa trẻ mồ côi sau biến cố, bài phân tích kinh tế địa phương sụp đổ, phim tài liệu điều tra ‘nguồn gốc ác quỷ ẩn giấu’ của bố tôi... 

Nguồn tư liệu vô tận, và cơn phẫn nộ của công chúng cũng chẳng thể nguôi.  

Căn nhà này dễ khiến ta quên đi thực tại, nhưng thế giới ngoài kia qua màn hình điện tử lại khác hẳn.  

"Hay là đi siêu thị nhỉ."  

Seo Heon đã hai ngày không về nhà. 

Dù chẳng muốn ra ngoài, một Hunter hạng S mới trưởng thành như anh không thể tránh khỏi ánh đèn sân khấu, cả đống người háo hức tiếp cận để biết chút thông tin. 

Những cuộc phỏng vấn tối thiểu và đàm phán với công hội lớn là bắt buộc. 

Vì thế, tủ lạnh trống không.

Tôi có thể đã đặt đồ ăn hoặc nguyên liệu thực phẩm, nhưng tôi muốn dần chấp nhận hiện thực. 

Tôi cần phải thực sự hiểu rằng mình là con trai của một kẻ giết người. 

Việc muốn đi siêu thị chỉ là một cái cớ, tôi muốn lặng lẽ chịu đựng những ánh mắt căm ghét hướng về phía mình. 

Sự bốc đồng bất ngờ đó đã vực tôi dậy khỏi trạng thái nằm lì vô lực, tôi mặc vội quần áo rồi mở cửa trước.

"Ôi, ra rồi!"

Vô số tiếng màn trập camera vang vọng khắp con hẻm. 

Có nhiều người tụ tập trước nhà hơn rất nhiều so với lần tôi đến trường vài ngày trước.

"Cậu có thực sự bộc phát hạng S không?" 

"Có phải vụ phóng hỏa của cha cậu có liên quan đến kỹ năng của cậu không?"

Tôi len lỏi qua đám đông. 

Khi tôi cúi gằm mặt và chỉ nói lời xin lỗi, một số người mất hứng thú và bỏ đi, trong khi những người khác vẫn bám riết theo.

"Tại sao cậu lại sống ở ngôi nhà này? Đây không phải là nơi gia đình giám đốc công ty Seun sống sao?"

Chính tôi cũng tò mò. 

Tại sao Seo Heon và mẹ anh ấy lại bảo vệ tôi?

Tôi cúi gằm mặt và lặng lẽ đi qua đám phóng viên. 

Điều tiếp theo ập đến với tôi là ánh mắt của những người hàng xóm. 

Nhìn những ánh mắt từng trìu mến giờ trở nên lạnh lùng còn khó chịu hơn cả đối phó với phóng viên.

"Thằng khốn! Tại sao mày không chết đi!"

Người đàn ông la hét rồi ném một hòn đá về phía tôi. 

Đám đông và các phóng viên đều cầm máy ảnh và nhìn tôi. 

Họ dường như muốn tôi nổi giận. 

Khi tôi cúi đầu và nói lời xin lỗi, người đàn ông ném đá lại do dự lùi lại. 

Hòn đá khá lớn, nhưng nhờ vào sự bộc phát nên tôi không cảm thấy ngứa ngáy gì.

Nếu là dao thì có lẽ sẽ đau hơn chăng?

Tôi chấp nhận mọi lời chỉ trích hướng về mình và tiếp tục bước đi, điều này dường như là một lẽ tất yếu.

"Tại sao... tại sao bố mày lại làm vậy? Mày biết mà, đúng không? Hả?"  

Nhưng giọng nói của người phụ nữ như thể đã kiệt quệ không thể nào bỏ qua được.  

"Rốt cuộc! Tại sao hắn ta lại giết họ?!"  

Tiếng gào thét khàn đặc siết chặt cổ tôi. 

Sức lực từ thân hình mảnh khảnh của cô ấy bỗng trở nên mạnh mẽ khủng khiếp, như thể đang vắt kiệt những giọt sức lực cuối cùng.  

"Tôi xin lỗi... Tôi thực sự không biết..."  

Dù không phải lỗi của tôi, nhưng tôi là người duy nhất còn lại. 

Tôi không thể ghét người bố đã phạm tội, nên ít nhất cũng muốn chịu một chút hình phạt.  

Hơi thở tôi nghẹn lại. 

Trong lúc tầm nhìn mờ dần, tôi cảm nhận được sự hỗn loạn phía sau đám đông vây quanh. 

Ai đó đang cố len qua đám người, tiến về phía tôi.  

"Xin hãy tránh ra một chút."  

Những người đàn ông mặc quân phục kéo người phụ nữ đang siết cổ tôi ra xa. 

Bộ quân phục khác lạ đó không thuộc về quân đội thông thường, mà là của Hunter nổi tiếng tàn bạo, từng xuất hiện trên bản tin thời sự vài tháng trước.  

"Có phải cậu là Baek Woo Hyun không?"  

Tổ chức huấn luyện Hunter dù hoạt động theo chế độ tình nguyện, nhưng đã bị tố cáo vì thường xuyên lợi dụng tính chất khép kín để bóc lột và ép buộc các Hunter trẻ tham gia vào những hành vi bạo lực.  

"Vâng... đúng ạ."  

Dù vậy, những kẻ không còn nơi nào để đi như tôi vẫn phải gia nhập.  

Khuôn mặt người đàn ông mặc quân phục đột nhiên biến dạng, biến thành một gương mặt trung tính khác.  

[Chín muồi một cách ngon lành rồi nhỉ.]  

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô danh ấy bằng đôi mắt vô hồn.  

[Ta thấy thật thú vị khi nhìn một đứa trẻ từng hạnh phúc rơi xuống đáy và khóc lóc, năng lượng tỏa ra lúc đó... ngon tuyệt.]  

Một nụ hôn truyền vào cơ thể tôi thứ gì đó kinh tởm và nóng rực. 

Bụng tôi trở nên nặng nề và bỏng rát một cách kỳ lạ.  

[Cậu cũng thấy vui chứ? Trông cậu có vẻ sống động hơn lúc nãy đấy.]

"Những ngày tháng kinh khủng này chẳng phải rất thú vị sao?" 

[Woo Hyun à, mọi chuyện sẽ ổn thôi.] 

Giọng Seo Heon mơ hồ vọng lại. 

[Tôi sẽ trả... thù...] 

Nhờ giọng nói của Seo Heon từ sâu trong tiềm thức, tôi nhớ ra rằng sinh vật trước mặt mình là một succubus. 

Ý thức vốn mắc kẹt trong quá khứ đã tìm về đúng vị trí của nó. 

Thời gian trôi đi thật nhanh, đứa trẻ năm xưa đã trở thành tôi của hiện tại.

"Chơi đùa với ý thức của con người chắc là vui lắm nhỉ?"

Tôi đẩy con succubus đang tham lam lao vào miệng tôi ra rồi nói.

Đôi mắt nó nhuốm đầy sự kinh hoàng, như thể vừa chứng kiến một điều không thể xảy ra. 

Con succubus đã lớn hơn gấp đôi nhờ ăn ký ức và tinh khí, nó không thể tưởng tượng được rằng tôi sẽ lấy lại ý thức của mình. 

Khi tôi cố gắng gượng dậy, toàn thân nóng ran như bị bỏng.

[Kỹ năng cấp S, "Ngọn lửa sinh mệnh" đã được kích hoạt cưỡng chế. Tất cả các kỹ năng sẽ tạm thời được hồi phục. Trong khi ngọn lửa bùng cháy, bạn có thể phát huy kỹ năng 200%. Hình phạt kỹ năng: Sinh lực sẽ giảm 1.]

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo