Những Ngày Cuối Đời Của Thợ Săn Hạng S - Chương 16

Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.

Editor: HThanh.         

[Anh A, trưởng nhóm an ninh, bình thường là người như thế nào?]  

[Anh ấy rất chăm chỉ và nghiêm túc. Không nghĩ là người như vậy lại làm chuyện này... Gần đây tôi thấy anh ấy thường xuyên cãi nhau với giám đốc. Không biết chuyện gì nhưng có lẽ anh ấy đã ôm hận trong lòng.]  

Cuộc phỏng vấn tiếp tục diễn ra trước nhà máy, nơi ngọn lửa vẫn chưa được dập tắt. 

Họ bảo là tin nóng, nhưng tôi không hiểu sao họ có thể nhanh chóng tìm được người để phỏng vấn đến thế.  

"Chà chà, đúng là một kẻ giết người."  

"Chết một mình còn đỡ, sao lại phải châm lửa làm vậy?"  

Ai đó trong bệnh viện buông lời khi xem TV. 

Tôi ước tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng tiếng tim đập thình thịch như nhắc nhở rằng đây là hiện thực, vang lên quá lớn.  

"Seo Heon, chuyện này có thật không?"  

Tôi nắm lấy tay Seo Heon, người đang che tai cho tôi, và hỏi. 

Chỉ cần nhìn biểu cảm cứng đờ của anh là đã biết câu trả lời, nhưng tôi vẫn cầu mong anh ấy nói không. 

Nếu Seo Heon phủ nhận, mọi thứ sẽ trở lại như cũ.  

Xin hãy nói không, làm ơn.  

"Ừm."  

Nhưng tàn nhẫn thay, lời cầu nguyện không thành hiện thực.  

"Ba mẹ cậu, cả ba tôi nữa, tất cả đều không qua khỏi."  

"Ba tớ là người giết họ? Những gì họ nói trên kia có thật không?"  

Tôi cảm thấy nghẹt thở, hơi thở trở nên gấp gáp. 

Mọi thứ trong tầm mắt, trừ Seo Heon, đều mờ đi như làn khói mỏng.  

"Woo Hyun, nhìn tớ này."  

"Hự, Seo... Seo Heon. Seo Heon à."  

"Thở chậm lại."  

Tôi muốn nghe lời anh ấy, nhưng không thể nhớ nổi cách thở thế nào.  

Cuối cùng, Seo Heon dùng tay bịt miệng tôi lại. 

Hơi thở gấp gáp bỗng chốc bị chặn đứng. 

Dù cố lắc đầu mạnh mẽ, tôi vẫn không thể thoát khỏi bàn tay cứng rắn đó. 

Chỉ khi nhịp thở hỗn loạn bị ép trở lại bình thường, bàn tay ấy mới buông ra.  

"Đừng bận tâm đến lời người khác nói."  

Seo Heon ôm lấy tôi và vỗ về. 

Cảm giác như được an ủi trong vòng tay anh giữa tận cùng địa ngục. 

Tôi tạm quên đi hiện thực và khóc trong vòng tay ấy.

===

Việc xuất viện diễn ra nhanh chóng. 

Thông thường, người ta nói rằng bệnh nhân sẽ nhập viện khoảng ba ngày vì cơn đau sau khi phát bệnh, nhưng lần này lại không có giường trống ở các bệnh viện xung quanh do vụ tai nạn.

Tôi cũng không có can đảm ở lại bệnh viện nữa.

Mỗi khi nhìn thấy bệnh nhân được đưa đến, đầu tôi lại tự động chiếu lại cảnh CCTV, khiến tôi nghẹt thở. 

Tôi đã thuyết phục Seo Heon để được ra viện sớm vì tôi cảm thấy mình sẽ chết ngạt nếu ở lại đây.

"Đi thôi."

"Cậu thực sự sẽ đến trường à?"

Seo Heon đã sẵn sàng để đi nhưng vẫn hỏi lại. 

Ánh mắt anh ấy khoanh tay nhìn xuống tôi đầy vẻ không hài lòng.

Nhưng đã hai tuần rồi tôi không đến trường.

Trong suốt thời gian đó, tôi đã ở nhà Seo Heon theo lời khuyên của anh ấy. 

Khi tôi hỏi một cách ngơ ngác 'có được không?', Seo Heon cười khẩy và nói đó là điều đương nhiên. 

Và sau bốn ngày uống thuốc cầm cự, cơn sốt đè nặng lên tôi đã hạ xuống. 

Lúc đó, tôi vẫn không có đủ can đảm để ra ngoài.

Mẹ của Seo Heon dường như chỉ về nhà ngủ để giải quyết tình hình.

Dù bận rộn như vậy, mỗi khi gặp tôi, cô ấy đều nói: 'Đừng quá tin vào những gì TV hay Internet nói, cứ ở nhà thôi.' 

Ngay từ đầu, Seo Heon đã không cho phép tôi đến gần TV hay máy tính, nên lời khuyên của cô ấy đã được chấp nhận một cách bắt buộc. 

Dù điện thoại cũng bị lấy đi, tôi vẫn không có gì phàn nàn.

'Ngay cả mẹ của Seo Heon cũng nói như vậy, liệu có phải bố tôi thực sự bị oan không?'

Khi tránh xa các phương tiện truyền thông, suy nghĩ ban đầu chỉ là một ước muốn nhỏ bé, dần dần trở nên cụ thể hơn. 

Tôi cảm thấy như thể chỉ cần thời gian trôi qua, ai đó sẽ đính chính rằng video đó có lỗi và bố tôi bị oan. 

Lòng dũng cảm để nghĩ rằng mình có thể đến trường cũng bắt nguồn từ đó.

Có lẽ bạn bè và giáo viên sẽ hiểu cho tôi, giống như Seo Heon vậy.

"Ba ngày nữa là lễ tốt nghiệp, dù bỏ học hay tốt nghiệp thì cũng phải chào hỏi mọi người chứ."  

Câu nói nghe thật bình thường, nhưng tôi nghĩ mình nên tự mình kết thúc chuyện học hành.  

Nhưng chưa đầy mười phút sau, tôi nhận ra điều này gần như là một ảo tưởng trộn lẫn hy vọng.  

"Con trai nhà đó kìa."  

"Dạo này bật TV lên là chỉ thấy tin tức về họ, không biết mặt mũi nào mà dám ra đường nhỉ?"  

Những ánh nhìn bên ngoài không chỉ chói chang mà còn như dao cứa. 

Chưa đủ với việc nhìn chằm chằm, thi thoảng còn vang lên tiếng tách từ máy ảnh.  

"Có phải là người nhà của trưởng phòng an ninh không?"  

"Có thật là cậu thân với con trai giám đốc đã qua đời không?"  

Những người có vẻ là phóng viên cũng xông tới. 

Khuôn mặt mọi người méo mó, trông như những con quái vật.  

"Tránh ra."  

Seo Heon đứng chắn trước mặt tôi, đẩy đám đông ra xa và thỉnh thoảng lên tiếng. 

Tình huống này tiếp diễn ngay cả trong lớp học. 

Chỉ khác là lúc này không ai dám lại gần nói chuyện với tôi. 

Tuy nhiên, những ánh mắt liếc ngang liếc dọc từ đám bạn cùng lớp vẫn không ngừng.  

"Ngồi chỗ tớ đi."  

Seo Heon đặt tôi ngồi cạnh cửa sổ và che chắn tầm nhìn của mọi người. 

Ngay cả những người bạn thân trước đây cũng e dè, đứng xa lánh.  

Trong số đó, có đứa bạn đang nhìn tôi với ánh mắt đỏ ngầu.  

Ba nó cũng từng làm việc ở công ty của bố mình mà.  

À, thì ra tôi đang được Seo Heon bảo vệ.  

Từ từ, tôi nhận ra tình cảnh của mình lúc này. 

Mọi thứ xung quanh chẳng hề tốt lên, chỉ là Seo Heon khiến tôi cảm thấy như vậy thôi. 

Đầu óc tôi tự tạo ra ảo tưởng như một cơ chế phòng vệ.  

Cảm giác như một gáo nước lạnh dội lên đầu.  

Trong mắt mọi người, bố tôi vẫn là kẻ sát nhân đã giết nhiều người. 

Suy nghĩ của tôi rằng có thể bố bị oan, đối với những nạn nhân, có lẽ chỉ là sự trốn tránh ích kỷ và hèn nhát.  

"Tớ đi phòng giám hiệu một chút."  

"Đi cùng nhau đi."  

Seo Heon nắm lấy cổ tay tôi, định đứng dậy cùng. 

Tôi gỡ tay anh ra và lắc đầu. 

Nếu cứ thế này, tôi sẽ chỉ biết dựa vào Seo Heon mà thôi. 

Tôi phải đối mặt với hiện thực.

"Mình tớ đi là được rồi."

Seo Heon không nói thêm lời nào. 

Anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn đọc được suy nghĩ của tôi.

"Tớ ổn."

Thực ra thì tôi không ổn chút nào, nhưng tôi vẫn quay lưng lại với Seo Heon và bước ra khỏi lớp học. 

Giống như một cảnh trong phim kinh dị, tất cả học sinh trong hành lang đồng loạt nhìn về phía tôi.

"Con trai kẻ sát nhân."

Lời nói đó là khởi đầu.

"Sao lại trơ trẽn đến trường vậy?"

Khi lớp bảo vệ bị gỡ bỏ, những lời tấn công ập đến ngay lập tức. 

Không phải vì thính giác của tôi trở nên tốt hơn sau khi phát bệnh mà tôi nghe được chúng. 

Đó là những lời nói mà những kẻ mang rõ sự thù địch muốn tôi nghe thấy.

À, mình đã nhầm lẫn khi nghĩ rằng mình đã chấp nhận thực tế. 

Mình đã nhắm mắt lại trong vòng tay của Seo Heon.

Mỗi bước chân vội vã về phía phòng giáo viên đều in đậm những ánh nhìn. 

Cơn sốt đã lắng xuống bỗng chốc lại bùng lên.

"Hộc... hộc..."

Dù không chạy nhưng khi đến trước phòng giáo viên, tôi đã thở dốc. 

Tôi đứng yên hít thở sâu một lúc, rồi ngay khoảnh khắc định mở cửa, cuộc nói chuyện bên trong vọng ra.

"Nghe nói Baek Woo Hyun hôm nay đến trường à?"

"Nghe nói đi cùng Kang Seo Heon?"

"Chà, không ngờ lại trơ trẽn đến thế. Chẳng phải bố của Seo Heon cũng chết vì bố của cậu ta sao? Nếu là tôi thì tôi sẽ không thể làm như vậy vì cảm thấy có lỗi."

"Hôm qua cả ngày cũng chỉ có tin tức đó thôi. Sao cậu ta lại nghĩ đến việc đến trường được nhỉ?"

[Cảm xúc dao động dữ dội. Kỹ năng cấp A, Ca khúc của ngọn lửa, mất kiểm soát. Thiêu cháy mọi thứ chạm vào.]

Một bảng trạng thái trong suốt hiện ra trước mắt tôi. 

Đó là thông báo mà tôi chưa từng thấy kể từ khi phát bệnh.

"Không được."

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng một dự cảm chẳng lành chạy dọc các đầu ngón tay, mách bảo rằng đây chắc chắn không phải là một dấu hiệu tốt.

BÙNG!

Thật không may, linh cảm của tôi đã không sai. 

Một ngọn lửa đỏ đột nhiên bắn ra từ tay tôi và thiêu rụi cánh cửa.

"Hộc!"

Tôi vội vàng rụt tay lại, ngọn lửa nhanh chóng lụi tàn như chưa từng bùng cháy.

Tuy nhiên, những vết cháy sém và dấu vết của lửa vẫn còn rõ ràng, đủ để khiến các giáo viên trong phòng giáo viên căng thẳng. 

Ai đó vội vàng mở cửa phòng giáo viên, và mọi ánh mắt ngay lập tức đổ dồn về phía tôi.

"Woo Hyun?"

"Vừa nãy đó là lửa phải không?"

Em không cố ý làm vậy. 

Em cũng không định nghe lén.

Tôi biết mọi lời biện minh đều vô ích, nên lời bào chữa không thể thoát ra khỏi miệng. 

Các giáo viên, rõ ràng là hoảng hốt khi thấy tôi do dự bước vào, vội vàng xua tay như thể họ vừa nhìn thấy một con quái vật.

"Khoan... nói ở đó đi."

Các học sinh ở hành lang cũng nhận ra sự ồn ào và bắt đầu xì xào. 

Không có nơi nào trong ngôi trường này để tôi trốn.

"À... em..."

Cuộc đối đầu giữa tôi ở ngoài cửa và các giáo viên ở bên trong kéo dài. 

Sự ghê tởm và sợ hãi đối với tôi lơ lửng trong sự im lặng.

"Sao không vào phòng giáo viên đi?"

"Seo Heon à."

Cuối cùng, người kéo tôi ra khỏi nỗi đau đó lại là Seo Heon. 

Ngay khi nghe thấy giọng nói của anh ấy, cơ thể cứng đờ của tôi bừng tỉnh.

Tôi đã tự bước ra ngoài vì không muốn được anh ấy bảo vệ, nhưng giờ lại đang muốn dựa dẫm vào anh ấy một lần nữa.

'Con trai kẻ sát nhân.'

'Thật trơ trẽn khi giết bố của bạn bè.'

'Thằng vô liêm sỉ.'

Cảm giác tội lỗi mà tôi cố gắng giả vờ quên đi trút xuống như một trận mưa.

Những từ ngữ theo sau tôi đè nặng lên tôi. 

Tôi khuỵu xuống tại chỗ.

Seo Heon hạ thấp người xuống như thể muốn đỡ tôi dậy khi tôi đang quỳ, và tôi nắm lấy tay anh ấy, lẩm bẩm.

"Xin lỗi. Xin lỗi."

Vào ngày lễ tốt nghiệp, tôi đã định mang một món quà ý nghĩa đến để tỏ tình.

Nhưng bây giờ, chỉ còn ba ngày nữa là đến lễ tốt nghiệp, tất cả những gì tôi có thể nói với Seo Heon chỉ là lời xin lỗi.

Tôi thực sự muốn tin rằng không phải thế.

Nhưng dù sao đi nữa, trốn sau lưng anh là điều không nên làm. 

Anh ấy chắc chắn còn khó khăn hơn tôi nhiều.

Tôi xin lỗi.

Những lời định nói đã rối rắm vào nhau, trở thành một mớ hỗn độn xấu xí. 

Tôi cứ lặp đi lặp lại lời xin lỗi như một chiếc radio hỏng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo