Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.
Editor: HThanh.
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình được phủ bởi quần áo.
Có lẽ hắn sợ tôi lạnh nên đã đắp lên người, nghĩ vậy mà bật cười.
Ngồi dậy, tiếng rên rỉ tự nhiên thoát ra, dòng tinh dịch còn sót lại giữa hai chân chảy dài.
Một cảm giác khó chịu xa lạ.
"Tỉnh rồi à?"
Seo Heon ngồi bên cạnh hỏi.
Tôi tưởng hắn đã rời đi.
Bất ngờ thấy hắn vẫn ở đây, cơ thể tôi giật mình run rẩy.
"Tôi ngất bao lâu vậy?"
"15 phút. Không lâu đâu."
Theo cảm nhận, tôi nghĩ mình đã bất tỉnh hai ba tiếng.
[Ý thức phục hồi. Kỹ năng đã được khôi phục.]
Cái giá phải trả cho việc lạm dụng cơ bắp quá mức thật đắt.
Dù kỹ năng đã trở lại bình thường, cơn đau lưng vẫn không thuyên giảm.
"Dấu ấn vẫn còn, nhưng cậu ổn chứ?"
Seo Heon chạm nhẹ vào gáy tôi khi cảm nhận được sự tỉnh táo của tôi.
Tôi vặn người thoát khỏi bàn tay đó.
Nghe lời hắn, tôi nhận ra ham muốn như thiêu đốt đã lắng xuống, não cũng không có vấn đề gì.
Chỉ có cảm giác bế tắc và tội lỗi là quá sức chịu đựng.
"Tôi xin lỗi. Vì Tôi mà anh... anh đã làm chuyện không nên..."
Tôi bối rối không hiểu mình đã khiến hắn đã có người yêu làm gì.
Dù không cố ý, nhưng một khi đã nuôi ý nghĩ đen tối với Seo Heon, tôi không thể vô tội.
"Không còn cách nào khác."
"Thế Kwon Ho Jun sẽ nghĩ sao?"
Seo Heon im lặng.
Có lẽ hắn cũng đang hối hận.
Không, tôi nghĩ chắc chắn hắn phải hối hận.
Từ đó trở đi, tôi cũng không mở miệng nổi vì không biết nói gì.
Không những không thể làm người mình yêu hạnh phúc, tôi còn khiến họ đưa ra lựa chọn tồi tệ nhất.
Càng tự trách, tôi càng thấy mình chẳng khác gì một con ký sinh trùng núp bóng danh nghĩa bạn bè.
"Tôi sẽ tự giải quyết."
"Ừ..."
Để kìm nén ham muốn đập đầu vào đá vì tự ghê tởm, tôi muốn duy trì cuộc trò chuyện bằng bất cứ giá nào.
Nhưng câu nói bật ra thật sự là tồi tệ nhất, ngay cả tôi cũng nghĩ vậy.
"Nhưng anh luôn làm thế này sao? Kwon Ho Jun yếu ớt hơn tôi nhiều."
Seo Heon đứng hình, hắn nhìn tôi với vẻ mặt đầy khó chịu.
Sau một hồi nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo, hắn chậm rãi mở miệng.
“Tôi không thể làm thế này với Ho Jun được.”
Giọng điệu còn khô khan hơn cả khúc gỗ.
Một cú sốc như bị đánh vào đầu lan khắp cơ thể tôi.
“Ha, haha. Đúng vậy. Phải rồi.”
Giống như một kẻ chỉ còn lại dục vọng.
Những chuyển động thô bạo, không chút quan tâm, đều là vì đối phương không phải Kwon Ho Jun mà là 'tôi' nên mới có thể làm được.
Cho dù cơ thể có hòa quyện vào nhau, thì việc hắn làm tình với người mình yêu và làm với tôi hẳn có một khoảng cách trời vực.
Tôi thật không biết thân phận mình.
Tôi tự trách cái miệng đã lỡ buột ra những lời không đâu.
“Đừng lo lắng vô ích nữa. Lo cho bản thân cậu đi.”
Cái giá phải trả khi đặt chân vào lĩnh vực mà tôi không thể xen vào là rất lớn.
“Ừm.”
Khi dòng nước lạnh của thực tại dội vào, tinh thần tôi đã trở lại.
“Nhanh lên, chúng ta hãy tiếp tục khám phá đi. Phải báo cáo nhanh chóng nữa.”
“Cơ thể cậu vẫn chưa ổn đâu, không cần phải vội vã thế.”
“Không. Hãy nhanh chóng kết thúc đi.”
Tôi muốn trốn khỏi nơi này.
Đến một nơi mà Seo Heon không thể nhìn thấy tôi thật nhanh.
===
Sáng hôm sau, chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ thám hiểm mà không ngủ chút nào.
Tôi đến trụ sở guild, gửi tài liệu trong văn phòng rồi ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh.
Cốc cốc.
"Xin mời vào."
Tôi đứng dậy chỉnh lại trang phục. Người bước vào là chị Mi Yeon.
"Xin lỗi đã làm phiền giờ nghỉ ngơi. Thông tin về vùng ô nhiễm bị rò rỉ, chúng tôi nhận được cuộc gọi từ khắp nơi."
Chị Mi Yeon và chị Da Jung than thở về những cuộc gọi làm phiền khiến họ đau đầu.
Ngay từ đầu, việc chỉ hai chúng tôi là tôi và Seo Heon đến vùng ô nhiễm như một hình phạt đã là chủ đề bàn tán.
Giờ lại có thêm thành tích, hẳn nhiều guild đang ghen tị, còn báo chí thì sốt sắng.
"Seo Heon đâu rồi?"
"Anh ấy xuống phòng họp trước rồi."
"Vậy tôi cũng xuống đây."
Seo Heon đã có mặt trong phòng họp, thay bộ vest sạch sẽ.
"Thông tin lan đến mức nào rồi, và phản ứng ra sao?"
Vừa ngồi xuống, tôi lập tức hỏi chị Mi Yeon.
"Tin tức về việc hầm ngục ở vùng ô nhiễm được phục hồi đã bị tiết lộ. Chúng tôi đã cảnh cáo tờ báo đăng tải trước khi hết thời hạn lệnh cấm. Các guild khác có vẻ không định gây khó dữ dội như vụ quyền thám hiểm trước đây. Họ chỉ thúc giục chúng ta sớm công bố chi tiết."
"Hiểu rồi. Hiệp hội cũng sẽ để ý. Hơn nữa, việc anh Lee Jung Han của guild Vlad vẫn nằm liệt giường dù đã nhờ đến sức mạnh của healer cũng có ảnh hưởng lớn."
Chị Mi Yeon tham dự cuộc họp, nghe tin Lee Jung Han được đưa vào bệnh viện hôm đó, hẳn đã đoán là do Seo Heon.
Không, dù không phải hắn thì chỉ cần hiểu một phần tính cách Seo Heon cũng đủ đoán ra thủ phạm.
“Nhờ thế mà đỡ được việc phiền phức.”
Seo Heon lại cho rằng đó là điều tốt, lười biếng ngả người vào ghế.
Dù Mi Yeon đã khéo léo nhắc nhở đừng gây rắc rối nữa, nhưng rõ ràng là vô ích.
“Vậy anh đã xem tài liệu chúng tôi gửi chưa?”
“Rồi. Chúng tôi đã chuẩn bị các câu hỏi và câu trả lời dự kiến của truyền thông dựa trên tài liệu mà các cô đã chuyển cho chúng tôi.”
Nhìn thấy hắn đã xem xét kỹ lưỡng và xử lý xong báo cáo khẩn cấp mà chúng tôi nộp sau khi trở về, tôi có thể hình dung ra hắn đã bỏ ra bao nhiêu công sức.
“Cảm ơn anh. Tôi sẽ đọc kỹ và ghi nhớ. Nếu tôi có lúng túng thì mong anh giúp đỡ.”
Tôi vừa kiểm tra các tài liệu được gửi đến thiết bị liên lạc của bang hội bằng mắt, vừa nói lời cảm ơn.
Buổi họp báo hôm nay chỉ đơn giản là tập hợp các phóng viên để trả lời câu hỏi, nhưng cần phải cẩn thận vì có những tờ báo đặc biệt thù ghét bang hội Lee Hwa.
Chỉ vì đã phỏng vấn với các đối thủ cạnh tranh trước vài lần mà những kẻ xấu xa đó đã ôm hận, thường xuyên đăng tải tin đồn hoặc những bài báo giật gân về các thành viên bang hội Lee Hwa lên trang chính.
Rõ ràng là tin đồn cũng có thể bắt nguồn từ một trong số đó.
Một thợ săn như tôi là con mồi ngon của những kẻ đó.
Có những thợ săn biết cách hòa hợp với truyền thông, nhưng điều đó đòi hỏi họ phải được công chúng yêu mến ở một mức độ nào đó.
Tôi chỉ là người tạo ra các vấn đề, không phải là đối tượng được yêu mến, nên những buổi xuất hiện công khai thật mệt mỏi.
Vì vậy, tôi đã học được kỹ năng đối phó nhất quán: không để lại khoảng trống cho trí tưởng tượng, và chỉ nói những điều cần thiết.
“Woo Hyun giỏi mà, tự anh sẽ làm tốt thôi. Các phóng viên sẽ đến lúc hai giờ, anh chỉ cần đọc qua là được.”
“Tôi xin lỗi vì đã yêu cầu chuẩn bị gấp gáp như vậy. Tôi nghĩ nếu kéo dài thì lại có thể bị gây sự vô cớ.”
“Hai người đã vất vả nhất rồi. Làm xong việc này là được nghỉ vài ngày, đừng lo lắng nhé.”
Seo Heon chỉ liếc qua tài liệu một cách hờ hững.
Thỉnh thoảng lại thả bom nhưng hành động như không có gì, thật đáng ghét.
Dù vậy, tôi hay các thành viên guild khác đều không nghiêm khắc với hắn.
Lý do chỉ có một: Dù hành động có nguy hiểm đến đâu, kết quả cuối cùng vẫn luôn như hắn muốn.
Đôi khi trông hắn như kẻ ngang ngược bất cần, nhưng mọi hành động đều được tính toán kỹ lưỡng đến mức ai cũng phục tài xoay sở.
Vì thế, nhiều người không thể không đi theo hắn.
Dù tôi không xử lý hậu sự, Seo Heon vẫn luôn hoàn hảo.
Nhưng tại sao hắn lại muốn ngăn tôi rời đi?
Dù tìm đối tác đáng tin khó khăn thật, nhưng với địa vị của Seo Heon, chỉ cần ra hiệu là sẽ có người trung thành xếp hàng.
Đột nhiên, câu hỏi chôn giấu từ lâu không lời đáp lại hiện lên trong tâm trí.
"Nhân tiện, sao anh lại mặc chiếc áo cổ lọ ít khi dùng đến vậy?"
Do Da Jung lên tiếng, tôi vội dẹp bỏ thắc mắc vừa hé lộ vào góc khuất.
Cố tỏ ra bình thường, tôi trả lời.
"Không còn gì khác để mặc."
Vì thuộc tính lửa, ngay cả mùa đông tôi cũng mặc đồ mỏng, nên chẳng mấy khi dùng áo cổ lọ.
Tôi còn chẳng nhớ mình có nó, phải vội về nhà lấy.
Nếu không, đã phải quấn băng kín cổ rồi.
Dấu ấn chưa biến mất, những vết cắn rõ ràng do con người gây ra vẫn còn đó.
Tưởng sẽ hết trong một ngày, nhưng chúng chẳng dễ biến mất chút nào.
"Trông khác lạ mà đẹp đấy."
"Ừ, hợp đấy. Áo cổ lọ."
Người hiểu rõ nhất lý do mặc áo lại bình thản đáp vậy, mặt tôi đỏ bừng.
May mà chỉ đỏ tai, không lộ rõ sự xấu hổ.
"Vậy chúng tôi đi kiểm tra công tác chuẩn bị nhé."
Chỉ còn tôi và Seo Heon trong phòng họp.
Sau chuyện đó chưa bao lâu, nói không ngượng ngùng là dối lòng.
"Trông ổn thật đấy."
Ngược lại, Seo Heon như đang chờ lúc chỉ có hai người, nên lên tiếng trước.
Gật đầu, tôi cố nghĩ cách hàn gắn tình cảnh đổ vỡ này.
“Cậu không cần phải để tâm đến thế đâu.”
“Hả?”
“Tôi đã nói vài lần rồi mà, đó là tình huống bất khả kháng mà. Không phải sao?”
Những từ ngữ lạnh lùng và vô cảm như những viên bi thủy tinh cứ đâm chọc vào trái tim tôi.
Có phải Seo Heon đang tự biện hộ với bản thân rằng đó là tình huống bất khả kháng không?
Điều đó không giống hắn chút nào.
Thà hắn đổ lỗi cho tôi thì tôi đã không khó chịu đến mức này.
“Xin lỗi.”
“Tôi đã bảo cậu không cần xin lỗi…”
“Seo Heon!”