Những Ngày Cuối Đời Của Thợ Săn Hạng S - Chương 22

Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.

Editor: HThanh.        

Cánh cửa phòng họp bật mở với tiếng ầm vang trước khi Seo Heon kịp kết thúc câu. 

Không cần xác nhận cũng biết là Kwon Ho Jun. 

Đoàn tùy tùng phía sau cậu ta còn lộng lẫy hơn trước. 

Cảnh vệ chính trị và thành viên guild chúng tôi đối mặt nhau trong thế đối đầu kỳ lạ, tạo không khí căng thẳng đáng sợ với người ngoài. 

Nụ cười chế nhạo thoáng hiện trên mặt Seo Heon biến mất trong chớp mắt, thay bằng vẻ rạng rỡ.  

"Anh định gặp em sau khi xong việc."  

"Thật ư?"  

"Ho Jun à. Em không muốn gặp anh sao?"  

"Tất nhiên là có, nên em mới đến đây."  

Họ trao đổi như một cặp đôi lý tưởng rồi ôm nhau thắm thiết như những người yâu xa cách lâu ngày. 

Lương tâm tôi đau nhói ở ngực.  

"Xin chào."  

Ngay cả sau cái ôm, Kwon Ho Jun vẫn như dính lấy Seo Heon. 

Không thể làm ngơ, tôi chào muộn.  

"Chào Woo Hyun. Nhân tiện, hai người đi đâu cũng dính nhau thế này khiến em ghen đấy."  

"Em biết không phải thế mà."  

Seo Heon búng nhẹ vào mũi Ho Jun như trêu chọc. 

Nếu chỉ việc chúng tôi đi cùng nhau đã khiến cậu ta ghen nhẹ, không biết chuyện tôi gây rắc rối vì không xử lý nổi con succubus sẽ ra sao. 

Nghĩ thôi đã thấy kinh khủng. 

Dù Seo Heon hay Kwon Ho Jun muốn giết tôi, tôi cũng có thể hiểu được.  

"Anh bận lắm không? Hôm nay không thể ở cùng em sao?"  

Kwon Ho Jun giận dỗi như trẻ con. 

Thái độ không chút gợn sóng cùng nét tươi sáng đặc trưng của người được yêu chiều tỏa sáng. 

Cậu ta càng rạng rỡ, bóng tôi càng dài ra.  

Tôi cúi gằm mặt, cố lờ đi nỗi day dứt trong lòng. 

Seo Heon chần chừ giây lát rồi gật đầu.  

"Được không?"  

Người luôn kiên định với quyết định lại tạo ngoại lệ. 

Câu trả lời khiến Kwon Ho Jun bất ngờ, vui mừng lộ rõ. 

Có lẽ hắn định nói về chuyện giữa chúng tôi? 

Hoặc chỉ đơn giản muốn đáp ứng yêu cầu nhỏ vì cảm thấy có lỗi. 

Dù là tình huống bất khả kháng, với người yêu đó vẫn là hành vi phản bội.  

"Woo Hyun à, như thế có được không?"

"Vâng, tôi sẽ tự lo liệu."

Thật ra, tôi vẫn sợ phải đứng một mình trước truyền thông, nhưng tôi không muốn trơ trẽn ngăn cản hai người họ. 

Nếu có thể quay về quá khứ, tôi thà đánh cho mình ngất đi khi còn đang trúng độc để chuyện đó không xảy ra.

"Vậy tôi đi đây."

"Vâng."

Các vệ sĩ đi theo sau hai người họ. Việc ở lại một mình đã trở nên quen thuộc.

"Dù sao thì, người rời đi cuối cùng vẫn là mình."

Mạng sống còn lại chẳng bao nhiêu, tôi cảm thấy nó thật nặng nề.

Mi Yeon và Da Jung trở lại sau khi chuẩn bị xong, thấy Seo Heon đã biến mất, họ hơi hoảng hốt.

"Hội trưởng thật sự đã đi rồi sao?"

"Bình thường anh ấy không bao giờ vắng mặt trong những dịp như thế này, lạ thật."

Da Jung lo lắng nhìn về phía tôi.

"Thế thì câu hỏi sẽ dồn hết về Woo Hyun mất, làm sao đây?"

"Trả lời thêm vài câu hỏi có gì to tát đâu. Đừng lo lắng. Tôi ổn mà."

Lời "tôi ổn" mà tôi luôn thốt ra cứ dính chặt trong miệng, để lại cảm giác khó chịu như thể ăn một viên kẹo đã tan chảy và dính đầy trong khoang miệng.

"Hôm nay có phóng viên Jo Min Ho của báo Haeil và thợ săn Naeil đến đó, anh thật sự ổn chứ? Kẻ tung tin lần này cũng là Haeil mà."

Haeil và thợ săn Naeil, chỉ nghe tên các tờ báo đó thôi cũng khiến tôi rùng mình.

Thế nhưng, tôi không muốn họ lo lắng nên chỉ gật đầu.

"Bị mắng cũng không chết được, mà tôi có làm gì xấu đâu. Khi nào chuẩn bị xong thì báo tôi biết nhé."

===

"Anh Woo Hyun, các phóng viên đã đến đông đủ rồi ạ."  

"Cảm ơn em."  

Sau khi sắp xếp tài liệu, tôi đi thẳng đến phòng hội thảo trong guild mà không nói thêm gì. 

Các phóng viên đang chờ ngay lập tức chĩa ống kính về phía tôi khi tôi bước vào.  

Hồi nhỏ, những ống kính máy ảnh kia từng khiến tôi cảm thấy như đang bị chĩa súng. 

Đã từng có những phóng viên viết bài với giọng điệu như muốn giết chết tôi. 

So với ngày đó, bây giờ chỉ như muỗi đốt.  

Tôi đã học được cách né tránh những câu hỏi sắc như dao, và giờ đây đã có địa vị đủ để phớt lờ chúng.  

Hai người đi theo tôi do dự một chút trước khi ngồi xuống. 

Có lẽ họ đã nhận ra ánh mắt thù địch từ vài phóng viên hướng về phía tôi.  

"Cảm ơn quý vị đã dành thời gian quý báu đến đây. Tôi sẵn sàng trả lời các câu hỏi về sự việc tại khu vực ô nhiễm. Đây là tài liệu được chuẩn bị để truyền tải thông tin nhanh nhất, xin lượng thứ nếu có điểm nào chưa đầy đủ."  

Ngay khi tôi cầm mic lên, những cánh tay giơ lên khắp nơi. 

Da Jung khéo léo chọn những phóng viên có quan hệ tốt với Lee Hwa hoặc giữ lập trường khách quan để nhận câu hỏi.  

Nhờ vậy, phần phỏng vấn đầu tiên diễn ra khá suôn sẻ.  

"Phóng viên Kim Joo Oh từ báo Somang. Liệu sự cố tại khu vực ô nhiễm lần này có phải là điều đã được dự đoán trước, giống như tổ rồng trước đây không?"  

Vắng mặt Seo Heon, một số câu hỏi hơi mang tính công kích đã xuất hiện, nhưng mức độ chỉ như trẻ con nghịch ngợm. 

Họ chỉ hỏi để hoàn thành công việc, không có ác ý gì lớn.  

"Khu vực ô nhiễm là nơi không thể vào nếu không được cấp phép. Hơn nữa, khu vực chúng tôi đến là nơi đã lâu không được kiểm tra, nên không có cách nào để dự đoán về khả năng phục hồi. Tôi cũng muốn nhấn mạnh rằng Lee Hwa luôn sẵn sàng chia sẻ với báo chí bất kỳ thông tin nào không thuộc dạng độc quyền."  

Tiếng các phóng viên ghi chép lấp đầy căn phòng. 

Nghe những âm thanh này, tôi càng thấm thía rằng những người này không muốn nghe lời tôi nói mà chỉ muốn một điều gì đó thật giật gân.

“Anh có thể cho biết cụ thể những bằng chứng nào cho thấy hầm ngục đang phục hồi không?”

“Trước hết, hầm ngục vẫn giữ được một phần hình dạng. Ngoài ra, một quái vật cố gắng thu thập lõi bị phá hủy đã được tìm thấy. Lõi này hiện đang được nghiên cứu trong phòng thí nghiệm để có báo cáo chi tiết hơn.”

Các câu hỏi dự kiến cũng có giới hạn. 

Dần dần, số lần các phóng viên đã nhận được câu trả lời thỏa mãn giơ tay ít đi, và cuối cùng chỉ còn lại những phóng viên mà tôi muốn tránh giơ tay. 

Khi Mi Yeon có vẻ định nói rằng sẽ không nhận thêm câu hỏi nào nữa, phóng viên đó đã hỏi ngay mà không chờ được cấp quyền phát biểu.

“Kang Seo Heon tại sao không có mặt ở đây?”

Không khí căng thẳng bao trùm ngay lập tức. 

Máy ảnh và ánh mắt đổ dồn về phía tôi như thể nãy giờ chưa từng lơ là.

“Anh ấy có lịch trình gấp nên đã vắng mặt.”

“Có phải mối quan hệ giữa hai người đã rạn nứt như những lời đồn đại không? Có tin đồn rằng việc Hunter Baek Woo Hyun liên tục nhận nhiệm vụ ở nước ngoài cũng là một phần của tình huống đó.”

Tôi thậm chí còn không biết có những tin đồn như vậy. 

Từ sau 19 tuổi, tôi gần như không dùng internet trừ những lúc cần thiết, và cũng bận rộn đến mức không có thời gian để tìm kiếm thông tin về bản thân.

Thế nhưng, nghe giọng điệu của phóng viên, tôi lại nghĩ rằng chính anh ta là người đã tung tin đồn đó.

“Không phải vậy. Nếu các vị xem xét hành tung của tôi sau khi trở về Hàn Quốc thì có thể nhanh chóng tìm được câu trả lời. Cảm ơn đã cho tôi cơ hội đính chính những suy đoán vô căn cứ.”

Đôi mắt phóng viên lóe lên vẻ xảo quyệt. 

Nhìn thẻ phóng viên đeo trên cổ, đó là Hunter Naeil. 

Có vẻ như đã chuẩn bị kỹ lưỡng, anh ta không nản lòng trước bầu không khí ồn ào mà tiếp tục nói.

“Tôi muốn hỏi liệu việc hai người liên tục làm việc cùng nhau sau khi trở về Hàn Quốc có phải là một cách để dập tắt tin đồn không. Từ góc độ của Kang Seo Heon, anh không khác gì kẻ thù của cha mẹ, vậy mối quan hệ có rạn nứt bất cứ lúc nào cũng không có gì lạ, phải không?”

Kẻ thù của cha mẹ, một điệp khúc nhàm chán. 

Khi từ này xuất hiện, Seo Heon luôn trả lời một cách nhất quán: ‘Tôi không oán hận bạn tôi. Woo Hyun là đối tác tốt nhất và là một người bạn như gia đình. Ngược lại, có vẻ như anh mới là kẻ muốn trở thành kẻ thù của tôi.’

Vế sau anh ta nói với một nụ cười gượng gạo như một câu đùa, nhưng tất cả các phóng viên đều biết đó là lời nói có ý nghĩa sâu xa. 

Vì vậy, có thể nói rằng không có phóng viên nào dám hỏi câu hỏi như vậy khi Seo Heon có mặt.

“Chúng tôi đã phối hợp ăn ý với nhau trong một thời gian dài mà không gặp bất kỳ vấn đề gì. Chúng tôi sẽ không nhận thêm câu hỏi nào không liên quan đến chủ đề hôm nay nữa.”

“Tôi là phóng viên Kim Oh Gang của báo Haeil. Anh nói rằng Succubus đã xuất hiện trong hầm ngục, vậy có chuyện không hay nào xảy ra không?”

Tờ Haeil cũng không xin phép mà cứ thế hỏi một cách đơn phương. 

Mục đích của họ là khiến tôi khó chịu và nhăn mặt. 

Rõ ràng họ muốn chụp được một bức ảnh đủ để làm ảnh bìa chính.

Điều khó xử là đúng là đã có một chuyện không hay xảy ra. 

Tôi cố nén cảm giác buồn nôn và trả lời. 

Dấu ấn còn lại trên người tôi bỗng trở nên nóng ran.

“Chiến đấu với một con quái vật cấp thấp thì có chuyện không hay nào xảy ra được chứ?”

“Anh không thấy mình quá kiêu ngạo sao?”

“Phóng viên không nghĩ rằng việc anh nghi ngờ khả năng của tôi là kiêu ngạo sao? Nghi ngờ khả năng chiến đấu của tôi cũng giống như khẳng định phương pháp xếp hạng thợ săn là sai lầm.”

Tôi nói như Kang Seo Heon. 

Với những phóng viên cứ ngang ngược như vậy, tôi phải mạnh mẽ đáp trả dù là diễn kịch để áp chế khí thế của họ. 

Quả nhiên, phóng viên vừa hỏi đã im bặt. 

Sau một lúc nhìn chằm chằm như đang đấu mắt, anh ta ngồi xuống, có lẽ không còn câu hỏi nào chuẩn bị sẵn.

“Bây giờ tôi xin tóm tắt lại toàn bộ sự việc và trình bày lập trường của chúng tôi về vụ việc này.”

Tôi cố nén tiếng thở dài sắp bật ra và cuối cùng thốt ra câu nói kết thúc công việc ngột ngạt này. 

Các phóng viên trao đổi ánh mắt với nhau và tiếp tục gõ bàn phím lia lịa. 

Những bài báo sẽ được đăng tải theo thời gian thực hiện rõ trước mắt tôi.

“Hôm nay thời gian đã hết, xin phép kết thúc tại đây. Một lần nữa xin cảm ơn quý vị đã dành thời gian đến đây.”

Lời nói của Da Jung kết thúc, hội trường bắt đầu dọn dẹp. 

Tôi cũng chào tạm biệt những phóng viên quen mặt và rời khỏi phòng hội thảo.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo