Những Ngày Cuối Đời Của Thợ Săn Hạng S - Chương 25

Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.

Editor: HThanh.            

"Tất nhiên rồi."

Tôi muốn bảo vệ đứa bé. 

Đứa trẻ đầu tiên tôi cứu, tôi muốn nó được hạnh phúc. 

Dù có ích kỷ đi chăng nữa, thì điều đó cũng giống như một bằng chứng cho thấy tôi được phép sống.

Yi Han ngất đi ngay sau đó, nhưng cậu bé vẫn nắm chặt vạt áo tôi không buông.

Dáng vẻ đó trông thật khẩn thiết, khiến tôi không nỡ đặt cậu bé xuống đất. 

Vì vậy, tôi cõng cậu bé trên lưng và xử lý những con quái vật còn lại. 

Tôi cẩn thận hành động để cậu bé không tỉnh giấc, nên tốc độ di chuyển đương nhiên chậm lại.

"Thằng bé này là ai vậy?"

Seo Heon, người đã nhanh chóng hoàn thành việc giải cứu, nhìn Yi Han đang bám trên lưng tôi với ánh mắt không hài lòng. 

Đáng tiếc là Yi Han đã nghe thấy tiếng đó và mở mắt, cả hai nhìn nhau với ánh mắt cảnh giác.

Sau đó khoảng một tuần, Seo Heon đã dùng mọi cách để tách tôi và Yi Han ra, còn Yi Han thì không chịu rời khỏi tôi, như một chú chim non bám theo chim mẹ.

Thực ra, nói là "tách ra" thì hơi quá, Seo Heon chỉ gọi tôi đi làm thôi, nhưng đối với Yi Han thì cậu bé cảm thấy như vậy. 

Có lẽ vì ký ức lúc đó, mà Yi Han, khi đã trưởng thành và gia nhập Bang hội Lee Hwa, vẫn rất nghe lời tôi và ghét Seo Heon.

"Yi Han à. Thân thiết với Seo Heon một chút cũng chẳng có gì xấu đâu."

Yi Han có một vị trí khá quan trọng trong Bang hội Lee Hwa. 

Hiện tại có tôi ở đây thì không có xích mích, nhưng nếu cứ va chạm với Seo Heon trong mọi chuyện, thì sau này sẽ khá khó khăn đấy.

Yi Han có năng lực đặc biệt nên việc gia nhập bang hội khác cũng không thành vấn đề. 

Tuy nhiên, nếu không may gia nhập phải bang hội làm việc dơ bẩn, cậu ấy có thể bị lợi dụng. 

Những đứa trẻ tốt bụng có sức mạnh dễ bị những người lớn xấu xa lợi dụng.

"Nếu anh bảo thế thì em có thể cố gắng gượng ép một chút. Nhưng bên kia cũng đâu muốn thân thiết với em đâu?"

Giọng điệu cậu ấy có chút châm chọc.

"Anh sẽ rời Bang hội Lee Hwa. Vậy thì sẽ không còn ai điều hòa mối quan hệ giữa hai người nữa."

"Thế à... Không, anh nói gì cơ?"

Yi Han đang lơ đễnh bỗng thẳng người dậy và hỏi. 

Tôi đã cố gắng giấu kín với các thành viên bang hội khác, nhưng tôi nghĩ mình nên nói cho Yi Han, người đã vào bang hội vì tôi.

"Anh sẽ rời đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt hầm ngục cấp S. Nên trước đó, hãy hòa giải với Seo Heon đi."

"Không. Anh à. Sao tự nhiên anh lại như vậy?"

"Anh định nghỉ ngơi một chút thôi, đừng ngạc nhiên thế."

Tôi lại dốc cạn ly rượu đắng ngắt. 

Chai rượu đã vượt qua con số sáu lúc nào không hay.

"Không đời nào anh lại nói thế chỉ vì muốn nghỉ ngơi đâu."

Yi Han kiên trì truy hỏi lý do. 

Ngay cả khi đang nói chuyện phiếm, cậu ấy cũng bất chợt hỏi, 'Nhưng thật sự lý do anh muốn rời bang hội là gì? Anh sẽ không đi bang hội khác đâu mà.' hoặc, 'Thật sự Kang Seo Heon đã làm gì anh à?'

"Thật sự không phải đâu. Anh đã làm việc liên tục từ khi vừa tròn hai mươi tuổi nên anh muốn nghỉ ngơi thôi. Đừng lo lắng."

Dạo gần đây tôi nói "đừng lo lắng" rất nhiều. 

Dù có thể là bất lịch sự với những người ở lại, nhưng việc phải nhìn thấy những người xung quanh đau khổ vì tôi là một điều đau đớn mà tôi muốn tránh. 

Thà rằng tôi biến mất đến một nơi không ai tìm thấy, trở thành một hư vô còn hơn.

"Anh lúc nào cũng nói không sao nên em không thể tin được."

Bây giờ ranh giới giữa cách nói thân mật và kính ngữ đã trở nên mơ hồ. 

Yi Han hơi ngà ngà say, đúng là một thanh niên ở tuổi đó.

"Lẽ ra anh nên ngăn cản em và bảo em đi học đại học khi em nói muốn trở thành người trưởng thành và thợ săn."

Lee Hwa không chính thức tuyển dụng thành viên bang hội cho đến khi họ trưởng thành. 

Yi Han, người có năng lực đặc biệt, đã bày tỏ ý muốn làm việc, nhưng cả tôi và Seo Heon đều không cho phép, chỉ cho phép cậu ấy đi học và sống trong ký túc xá thợ săn của chúng tôi.

"Em không muốn học đại học. Anh phản đối em làm thợ săn khiến em tức điên lên ấy chứ."

"Dù vậy, sống một cuộc sống bình thường cũng tốt mà. Thợ săn cấp A dù sao cũng có lối thoát. Bây giờ cũng không còn ép buộc phải làm thợ săn như trước nữa."

"Làm thợ săn cũng kiếm được nhiều tiền mà. Lại hợp với sở trường của em nữa chứ. Đâu phải cứ học hành rồi vào đại học là có được cuộc sống bình thường đâu."

"Nếu vậy thì tốt rồi."

Tôi đã cảm thấy có lỗi vì đã nghĩ rằng cậu ấy chỉ đơn thuần chọn con đường đã định, nhưng Yi Han lại bất ngờ hài lòng với nghề thợ săn.

"Ước gì chúng ta đã cùng uống rượu sớm hơn một chút."

"Bây giờ bắt đầu cũng được mà."

Tay Yi Han và ngón tay tôi, định nắm lấy ly rượu rỗng, chạm vào nhau. 

Cái biểu cảm cười toe toét khi rót đầy rượu vào ly rỗng của tôi thật lạ lẫm.

"Từ giờ chúng ta hãy thường xuyên uống rượu và đi chơi nhé, anh."

"Vậy sao?"

Đó là một lời hứa khó giữ đối với một người sắp ra đi. 

Tuy nhiên, tôi vẫn đồng ý vì mong muốn mọi chuyện sẽ tốt đẹp như vậy. 

Có lẽ vì tôi đã nói dối không giỏi nên cảm thấy cồn cào trong lòng, tôi cứ uống hết ly này đến ly khác. 

Cơ thể tôi trở nên nhẹ bẫng, những gánh nặng đè nặng trên vai như rơi xuống đất.

À, hóa ra cảm giác vui vẻ khi uống rượu là thế này.

Tôi chỉ từng uống rượu trong những tình huống đòi hỏi sự căng thẳng lớn hoặc nhỏ. 

Có lẽ vì sự căng thẳng đã được giải tỏa, tôi lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác ngà ngà say sảng khoái này.

"Anh ơi."

Gọi tên người khác và hỏi chuyện có phải là tật say của Yi Han không?

Tôi bất giác bật cười khúc khích trước tật say hiền lành đúng như tính cách của cậu ấy.

"Ừ?"

"Anh thích Kang Seo Heon ở điểm nào?"

Sao lại hỏi cái đó?

"Dịu dàng?"

Lời nói và suy nghĩ của tôi lại đi ngược nhau.

Nói vậy có được không nhỉ? 

Thôi, chắc cậu ấy sẽ nghĩ tôi thích Seo Heon như một người bạn nên không sao đâu.

"Dịu dàng gì chứ, chết hết cả rồi."

Yi Han hôm nay nói năng thô lỗ hơn bình thường. 

Tôi nghĩ chắc do uống rượu nên cậu ấy nói năng cũng trở nên khó nghe hơn.

"Lúc nãy anh cũng hỏi rồi, sao em ghét Seo Heon thế?"

"Em ghét tất cả những ai làm anh khổ."

"Anh khổ không phải vì cậu ấy."

"Không phải cái gì mà không phải."

Từ nãy đến giờ, Yi Han cứ coi lời tôi nói là dối trá.

Dù không nói ra, nhưng chắc cậu ấy đã chất chứa nhiều bất mãn với tôi.

"Yi Han à."

"Sao ạ?"

"Anh có chuyện muốn thú nhận với em."

Trong phòng, một sự im lặng khó hiểu bao trùm. 

Yi Han có vẻ đang do dự trả lời, có lẽ nghĩ rằng tôi sắp nói ra một lời lẽ gây sốc mà cậu ấy không thể chịu đựng được.

"Thú nhận chuyện gì?"

"Thật ra, anh đối xử tốt với em không phải vì anh là người tốt đâu. Anh nói ra vì sợ em hiểu lầm."

Yi Han đã bị tôi cứu và được tôi giúp đỡ chút ít trước khi bắt đầu hoạt động thợ săn chính thức, nên việc cậu ấy hiểu lầm cũng phải. 

Cái miệng nhẹ nhàng vì hơi men đã không kiềm chế được những suy nghĩ đáng xấu hổ.

"Như em biết đấy, anh đã bị mắng là con trai của kẻ sát nhân rất nhiều. Sau khi trưởng thành, anh đi lính và chỉ đối phó với quái vật hoặc những thợ săn làm điều xấu."

"Vâng, đúng vậy."

"Và rồi người đầu tiên anh cứu là em. Anh không biết việc anh có thể cứu người đã an ủi anh đến mức nào đâu."

Sau đó một năm, tôi bắt đầu tham gia tích cực vào công việc cứu hộ. 

Không phải vì tôi có tinh thần trách nhiệm nghề nghiệp cao, mà hoàn toàn là để thỏa mãn bản thân.

"Nên là, anh đã giả vờ giúp đỡ em vì lợi ích của bản thân. Thật ích kỷ phải không?"

"Anh uống rượu vào là thật thà ghê nhỉ."

"Thế à?"

Yi Han mân mê ly rượu rồi mở miệng.

"Có một điều anh đang hiểu lầm, em thích anh không phải vì anh là người tốt đâu."

Lời nói "thích" đã lâu lắm rồi tôi mới nghe thấy. 

Tôi ngơ ngác nghĩ, chắc bọn trẻ bây giờ thể hiện tình cảm với bạn bè cũng tự nhiên như vậy.

"Nếu anh cảm thấy thoải mái hơn khi lợi dụng em thì cứ làm đi. Anh làm vậy cũng không sao đâu."

Yi Han, đứa bé tốt bụng đến ngốc nghếch, không hề thất vọng dù nghe được ý thật của tôi.

"Anh hành xử như trẻ con quá."

Cơ thể tôi bỗng nóng bừng. 

Tôi muốn kiểm tra xem có bao nhiêu chai rượu đã uống, nhưng các con số cứ lẫn lộn mãi.

"Không được rồi. Về nhà thôi."

"Uống thêm chút nữa rồi về."

Đã lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy vui vẻ như vậy.

"Em hơi say rồi... Em muốn ngủ ở phòng anh, được không ạ?"

Yi Han loạng choạng, cơ thể lắc lư dữ dội đến mức trông như đã say khướt.

"Lại đây."

Tôi đỡ Yi Han, người cao hơn tôi, ra khỏi phòng. 

Đến cửa, Yi Han nói sẽ vào chào chủ quán vì quen biết và bảo tôi đợi ở ngoài. 

Tôi ngoan ngoãn đứng đợi bên ngoài thì thấy mấy cô cậu sinh viên đang thì thầm, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía tôi.

Mặt mình dính gì sao?

Tôi đang mải suy nghĩ thì ba người nãy giờ cứ liếc nhìn tiến về phía tôi.

"À, đây là số điện thoại của em ạ..."

"Chào bạn. Sao bạn lại đưa cái này cho mình vậy?"

Tôi chậm rãi hỏi, ngạc nhiên trước hành động đột ngột đưa số điện thoại viết trên mẩu giấy chứ không phải danh thiếp. 

Dù nhìn thế nào thì cũng không phải thợ săn hay người liên quan đến công việc mà tôi quen biết.

"Nếu anh không có người yêu..."

"Mấy người đang làm gì đấy?"

Yi Han, ra khỏi quán chậm hơn một bước, hỏi. 

Cô gái đã ghi số điện thoại nhìn tôi và Yi Han luân phiên, rồi cẩn thận nói.

"Khoan đã, thật sự là Baek Woo Hyun sao?"

"Vâng. Chào bạn."

Họ không biết tôi là Baek Woo Hyun sao?

"Em cứ tưởng là người giống thôi. Xin lỗi anh."

"Thảo nào đẹp trai thế. Đâu phải ai cũng có ngoại hình như vậy chứ?"

Ba người mặt đỏ bừng, xôn xao tự nói chuyện với nhau rồi bước vào một nhà hàng khác. 

Cơn bão vừa đi qua, mãi một lúc sau tôi mới hiểu ra tình huống.

Nếu không uống rượu thì chắc tôi đã nhận ra nhanh hơn rồi.

"Bây giờ người ta không xin số nữa mà tự cho số à..."

Yi Han thở dài thườn thượt rồi kéo vai tôi. 

Sức nắm của cậu ấy thật mạnh đối với một người say.

"Anh bảo chưa bao giờ say mà."

"Ừ. Anh tỉnh táo mà. Em say rồi."

"À, đúng rồi."

Yi Han nói lắp bắp rồi khẽ nghiêng người dựa vào tôi.

Đúng là cậu ấy đã uống rất nhiều để hợp với tôi, nên say cũng phải thôi.

"Vậy thì đến nhà anh ngủ lại đi."

( công 2 mờ nhạt quá, đm ).

 
Bình luận
happibanana
happibananaChương 25
Cũng thấy mọt truyện Hàn bảo thụ chỉ coi công 2 như em trai nên khong có tương tác nhiều huhu :">
Trả lời·Xem 1 câu trả lời·3 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo