Những Ngày Cuối Đời Của Thợ Săn Hạng S - Chương 24

Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.

Editor: HThanh.            

"Anh, anh ổn không?"

Một người không tiếng động đến gần chiếc ghế dài, vuốt ve trán tôi. 

Bàn tay mềm mại, giọng nói dịu dàng. 

Đó là Shin Yi Han. 

Bình thường cậu cứ như một đứa trẻ con, nhưng thật kỳ lạ là cậu ấy có tài năng tìm thấy tôi một cách thần kỳ mỗi khi tôi gặp khó khăn. 

Đã từng có lúc tôi đóng vai trò là người bảo hộ, và tôi cảm thấy xấu hổ khi cứ thể hiện mình yếu đuối, nhưng hôm nay tôi không có thời gian để chìm đắm trong những cảm xúc đó.

"Gì vậy?"

Mở mắt ra, Yi Han đang đứng nhìn tôi từ trên cao. 

Có lẽ vì tôi phải ngước nhìn lên. Khuôn mặt cậu ấy tràn đầy vẻ lo lắng.

"Mỗi khi anh gặp khó khăn, anh đều nhắm mắt lại và chắp tay, như đang cầu nguyện vậy."

Tôi đã làm thế sao?

Đó là một hành động vô thức mà tôi không tự nhận thức được.

"Có chuyện gì xảy ra ở khu vực ô nhiễm không?"

Tôi đã nghĩ cậu ấy sẽ hỏi liệu các phóng viên có đặt câu hỏi vô cớ không, nhưng thật bất ngờ. 

Và vì nó khá trúng tim đen, tôi đã hơi do dự khi mở miệng.

"Không có gì. Có chuyện gì mà xảy ra được chứ."

"Anh..."

Yi Han nhìn thẳng vào mắt tôi. 

Đôi mắt cậu ấy không hề dao động, khác hẳn với tôi.

"Việc anh gặp khó khăn chỉ liên quan đến Kang Seo Heon thôi mà."

Hôm nay Yi Han đặc biệt sắc sảo. 

Đứa trẻ hiền lành, tròn trịa ấy lại đang tỏ vẻ gai góc, và đối tượng chính là Seo Heon.

"Chỉ là dạo này có nhiều việc quá nên hơi bận rộn thôi. Chắc tại mệt mỏi."

Một khoảng lặng nhẹ trôi qua. 

Một làn gió thổi đến từ đâu đó. 

Những cành cây mảnh mai đung đưa theo gió. 

Chiếc lá cuối cùng còn sót lại rơi xuống đất.

"Anh bận à?"

Hôm nay Yi Han cũng có nhiều câu hỏi.

"Hôm nay thì được nghỉ rồi. Vì anh đã làm việc quá sức mà."

"Vậy hôm nay anh có muốn đi uống rượu với em không?"

"Rượu? Giờ này sao?"

Vẫn còn hơi muộn để ăn trưa, và quá sớm để uống rượu.

"Em muốn uống rượu với anh."

Hóa ra tôi chưa bao giờ uống rượu với Yi Han. 

Tôi không phải tuýp người tìm đến rượu hay những người xung quanh khi buồn phiền, với lại có lẽ vì tôi đã quen nhìn Yi Han từ khi cậu ấy còn là học sinh trung học nên việc nghĩ đến chuyện cùng nhau uống rượu khiến tôi cảm thấy gượng gạo.

Cũng có người nói rằng cậu ấy đã trưởng thành rồi thì hãy cùng uống đi, nhưng dường như tôi vẫn coi Yi Han như một đứa trẻ. 

Chính vì thế mà tôi chợt nhìn kỹ lại Yi Han. 

Đột nhiên tôi nhận ra cậu cao hơn tôi nghĩ.

"Với anh à?"

"Vâng. Em muốn uống với anh."

Uống với tôi chắc cũng chẳng vui vẻ gì đâu. 

Tôi cảm kích cậu ấy đã tinh ý nhận ra tôi đang gặp khó khăn và quan tâm tôi một cách chu đáo.

"Được thôi. Em có biết chỗ nào gần đây không?"

Bây giờ về nhà thì kiểu gì cũng sẽ lại sầu não vô cớ. 

Lâu rồi mới uống rượu cũng không tệ.

"Vâng. Đi cùng em nhé."

Yi Han đưa tay ra. Tôi từ từ nắm lấy tay cậu ấy.

Quán rượu mà Yi Han đưa tôi đến thoạt nhìn trông giống một nhà hàng Hàn Quốc, nhưng lại là nơi có phòng riêng. 

Thật đáng khen khi cậu ấy đã lớn đến mức có thể đến những quán rượu cao cấp như thế này.

"Anh, anh uống rượu giỏi thật đấy?"

Uống một hồi, chai soju cao cấp đã là chai thứ năm rồi. 

Yi Han hình như đã ngà ngà say, mặt cậu ấy ửng hồng nhẹ.

"Ừ. Hồi hai mươi tuổi, anh được huấn luyện rất nghiêm khắc trong quân đội."

Quân đội thông thường không được phép uống rượu, nhưng nơi tôi ở thì khác.

Thực ra đó cũng không phải là nơi được nhà nước quản lý chặt chẽ, và giám đốc đội của chúng tôi nếu không vui sẽ bắt bất cứ ai cũng uống rượu điên cuồng rồi phạt. 

Những đứa yếu rượu không đứng vững được và nôn hết ra, nên tôi đành uống thay chúng. 

Có lẽ vì kinh nghiệm đó mà đến giờ tôi vẫn chưa từng say rượu.

"Không ngờ tới."

Thoáng nghe như có tiếng chửi thề, nhưng nhìn khuôn mặt hiền lành đến lạ của Yi Han, tôi nghĩ mình đã nghe nhầm.

"Em muốn thấy anh say à?"

Dù sao thì tôi cũng đâu thể say xỉn trước mặt một đứa trẻ con được.

Tôi vươn tay vuốt lại mái tóc rối của cậu ấy, Yi Han dụi mặt vào lòng bàn tay tôi như một chú cún con. 

Có lẽ vì rượu mà mặt cậu ấy nóng bừng, đến mức bàn tay tôi vốn đã hơi ấm hơn người bình thường lại càng cảm nhận rõ hơi ấm đó.

"Đừng coi em như trẻ con nữa."

"Lần đầu gặp em, em bé xíu ấy mà."

Yi Han có vẻ đã bỏ cuộc không uống nữa, chỉ rót rượu vào ly trống của tôi. 

Cái miệng hơi chu ra vẻ bất mãn của cậu ấy thật đáng yêu, tôi tự hỏi nếu có em trai ruột thì cảm giác sẽ thế nào nhỉ. 

Nếu có em trai thì cuộc sống của tôi có đỡ khó khăn hơn không? 

Không, có khi nỗi đau còn nhân đôi ấy chứ.

"Bây giờ em cao hơn anh rồi."

"Đúng vậy đó. Em ăn gì mà lớn nhanh thế?"

Tôi gõ gõ vào má cậu ấy và định rút tay lại, nhưng bất ngờ, Yi Han nắm chặt tay tôi với một lực mạnh đến không ngờ.

"Em đã cố gắng rất nhiều để cao hơn anh đấy. Nếu anh biết em đã uống bao nhiêu sữa thì anh sẽ ngạc nhiên đấy."

Câu nói "Uống nhiều sữa cũng không cao lên được đâu" đã chực trào lên đến cổ họng tôi rồi lại nuốt ngược xuống. 

Không khí của Yi Han quá nghiêm túc để tôi có thể đùa cợt được.

"Cao hơn anh rồi thì em định làm gì?"

"Bây giờ em cao gần bằng Kang Seo Heon rồi đấy."

Cậu ấy gọi tôi là "anh" nhưng lại gọi Seo Heon là "Kang Seo Heon" một cách rành mạch, điều đó khiến tôi nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người họ chắc chắn không mấy tốt đẹp. 

Mà đúng là ngay từ đầu hai người đã không hợp nhau rồi.

===

Lần đầu tiên tôi gặp Yi Han là 5 năm trước. 

Khi đó tôi vừa mới gia nhập Bang hội Lee Hwa nên thường xuyên lập nhóm với Seo Heon.

"Rốt cuộc là bang hội nào đã thất bại trong việc tấn công hầm ngục cấp B mà gây ra chuyện này vậy?"

Seo Heon vuốt tóc lên, nghiến răng ken két. 

Dù là cuộc gọi gấp đến vào ngày nghỉ, nhưng với tư cách là một bang hội đang mở rộng thế lực, chúng tôi không có lựa chọn nào khác.

"Tình trạng ô nhiễm đang diễn ra nhanh chóng, hơn nữa quái vật còn tràn ngập cả làng của thường dân nữa, chúng ta đi nhanh thôi."

Bang hội gây ra sự cố là một bang hội mới thành lập năm ngoái, gần đây có vẻ quá tham vọng và cuối cùng đã gây chuyện. 

Nó nổi tiếng vì tuyển mộ thợ săn một cách bừa bãi mà không đảm bảo thực lực, rồi mua ồ ạt quyền tấn công các hầm ngục cấp thấp để bóc lột các thành viên bang hội.

"Từ đây trở đi đã hỗn loạn rồi."

Seo Heon sử dụng kỹ năng của mình để quan sát địa hình và tình hình từ trên cao.

Tình hình khá tồi tệ. 

Sức mạnh của hầm ngục không lớn, nhưng vì ngôi làng bị ảnh hưởng có dân số ít và thiếu thốn cơ sở hạ tầng nên đã không thể ứng phó kịp thời. 

Hơn nữa, việc sơ tán còn chậm hơn so với tốc độ lây nhiễm.

"Tôi sẽ đi khu vực phía trên để giải cứu mọi người, còn cậu đi xuống dưới."

Seo Heon vẫn miễn cưỡng làm việc tách rời với tôi, nhưng lần này thì không thể khác được.

Tôi chủ yếu sử dụng các kỹ năng tấn công toàn diện, còn Seo Heon thì có thể sử dụng năng lực một cách tinh tế ngoài các đòn tấn công diện rộng, nên mỗi người cần đến những địa điểm khác nhau. 

Seo Heon hướng về khu chung cư nơi mọi người tập trung đông đúc, còn tôi di chuyển đến khu vực có các biệt thự rải rác.

Hầu hết các tòa nhà đã đổ nát do sự tấn công của quái vật, nhưng may mắn thay, hai căn vẫn còn nguyên vẹn. 

Các thợ săn được cử đi trước đã thông báo thông tin rằng dân thường đã sơ tán qua bãi đậu xe ngầm đến tòa nhà còn tương đối nguyên vẹn.

[Kỹ năng A cấp, Hỏa Vũ đang được sử dụng. Phước lành của ngọn lửa ngự trị trong cơn mưa bạn tạo ra.] 

[Tiêu hao ma lực để tăng cường kỹ năng Hỏa Vũ.]

Ngọn lửa nóng bỏng rơi xuống một phạm vi rộng hơn bình thường. 

Những con quái vật bị cháy vùng vẫy trong đau đớn nhưng cơn mưa lửa vẫn không tắt. 

Trừ khi tôi muốn, hoặc trừ khi đó là một con quái vật có sức mạnh ngang ngửa với tôi, việc dập tắt là không thể. 

Những con quái vật xung quanh khu chung cư nhanh chóng ngã gục.

[Kỹ năng A cấp, Hỏa Phong đang được sử dụng. Gió trở thành sứ giả thông tin theo yêu cầu của bạn.]

Gió di chuyển theo ý muốn của tôi. 

Tôi cố tình giảm uy lực để nó đóng vai trò hỗ trợ. 

Ngọn gió lướt qua để lại ánh sáng đỏ cũng truyền thông tin về các sinh vật xung quanh, rất hữu ích cho việc cứu người. 

Tuy nhiên, kỹ năng sử dụng lửa có thể gây hại cho con người, vì vậy khi tìm kiếm, tôi phải sử dụng nó cực kỳ tinh tế và nhẹ nhàng.

"À."

Và trên con đường mà gió lướt qua, một âm thanh đập thình thịch vang lên. 

Đó là hơi thở của một đứa trẻ. 

Tôi đã tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy người bảo hộ, và tiếng tim đập quá nhanh. 

Tôi vận dụng tối đa sự nhanh nhẹn của mình và chạy về phía âm thanh đó.

Trong lúc đó, một con quái vật đã tìm đến, liếm môi và nhấc những mảnh vỡ đổ nát của tòa nhà nơi đứa trẻ đang ẩn nấp.

"Biến đi!"

[Kỹ năng A cấp, Hỏa Ca đang được sử dụng. Mọi thứ chạm vào tay bạn sẽ bị thiêu rụi chừng nào bài hát còn tiếp tục.]

Tôi vội vàng sử dụng kỹ năng, thổi bay con quái vật. 

Đứa trẻ đang ở giữa những khe đá đổ nát nghiêm trọng đến mức nếu không có Hỏa Phong thì tôi đã không thể nhận ra.

"Em có sao không? Nếu nghe thấy thì trả lời anh một tiếng nhé?"

Đối phương vẫn không có câu trả lời. 

Tôi lo lắng đến mức không nghĩ đến việc sử dụng kỹ năng mà dùng nắm đấm đập vỡ những tảng đá.

Bên trong, một đứa trẻ mặc đồng phục đang cuộn tròn. 

Dáng người khá nhỏ, tôi tự hỏi liệu có phải là học sinh cấp hai không. 

Nhưng điều kỳ lạ nhất là dù có một sự sụp đổ lớn, xung quanh đứa trẻ lại không hề có một hạt bụi nào.

"Em không sao chứ?"

Đứa trẻ từ từ ngẩng đầu lên, nhìn mặt tôi rồi nước mắt không ngừng tuôn rơi. 

Đôi mắt long lanh pha lẫn sự nhẹ nhõm và đau đớn run rẩy yếu ớt.

"Mọi thứ sẽ ổn thôi. Tên em là gì?"

"....Yi Han."

Tiếng nức nở như đánh vào ngực tôi. 

Đây không phải lần đầu tiên tôi tham gia cứu hộ, nhưng hầu hết các lần đều là đối phó với quái vật. 

Đây là lần đầu tiên tôi tự tay cứu một đứa trẻ. 

Khi bế đứa bé ra và ôm vào lòng, nước mắt ấm áp lan ra quanh ngực tôi.

"Yi Han à. Đi với anh nhé. Anh sẽ đưa em đến nơi an toàn."

Đứa bé, có lẽ chỉ cao khoảng 1m6, gầy gò đến mức tôi bế bổng lên mà vẫn thấy nhẹ tênh.

"Em... em thực sự có thể đi với anh không ạ?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo