Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.
Editor: HThanh.
Cơ sở ký túc xá mà Yi Han đang ở không quá xa, nhưng tôi vẫn lo lắng khi để cậu nhóc say xỉn một mình.
Khi về đến nhà, tôi từ từ nhập mật khẩu và đưa cậu vào trong.
"Trống trải quá nhỉ?"
Cậu nhìn căn phòng ký túc xá gần như giữ nguyên đồ đạc cơ bản mà ngỡ ngàng.
Ngay cả Seo Heon cũng đã nhiều lần khuyên tôi chuyển đến một căn nhà rộng hơn, và thậm chí đã từng kéo tôi đến một căn nhà lớn để bắt tôi ở đó.
"Anh ít khi ở nhà, nên nếu nhà rộng và có nhiều đồ đạc thì phiền lắm."
Vì thế, căn phòng mà hắn đã đưa tôi, tôi đã xử lý nó chưa đầy một tháng.
Tôi không thích ở một mình trong một căn nhà rộng lớn.
"Dù vậy thì cũng hơi quá đấy..."
Tôi không muốn nghe Yi Han cằn nhằn nữa.
Tôi vội vàng đặt cậu lên giường, rồi lục lọi tủ âm tường lấy chăn đệm trải xuống dưới giường.
"Ngủ đi nhé. Anh đi tắm đây."
Cậu vẫn nằm nghiêng, ngơ ngác nhìn tôi di chuyển.
Tôi muốn nói gì đó với cậu nhưng cơn buồn ngủ kéo đến một cách kỳ lạ, tôi đành chọn cách đi tắm nhanh.
"Anh sẽ ngủ ở dưới à?"
Sau khi tắm xong và nằm xuống chỗ trải giường, Yi Han ngạc nhiên hỏi.
"Ngủ ngon."
Tôi buồn ngủ quá rồi.
"Say xỉn mà cũng ngoan ngoãn thế này thì làm sao."
Tôi thoáng nghe thấy giọng cậu, nhưng không thể phân biệt được đó là mơ hay hiện thực.
===
Cơ thể tôi nóng ran.
Trước đây tôi từng bị nóng sau khi uống rượu, nhưng chưa bao giờ nghe nói nhiệt độ cơ thể tăng lên do nôn nao.
"Ưm...!"
Tôi định mặc kệ mà ngủ tiếp, nhưng triệu chứng ngày càng trầm trọng hơn.
Giờ thì cả người tôi ngứa ngáy khó chịu, đó là triệu chứng tôi đã trải qua ngày hôm qua.
"Hộc!"
Ngay khi nhận ra điều đó, tôi bật dậy và sờ vào gáy.
Một luồng nhiệt nóng bỏng đang bốc lên từ ấn ký.
Rõ ràng tôi đã nghĩ vấn đề đã được giải quyết sau lần trước...
Tôi vội vàng kiểm tra đồng hồ, đã gần bảy giờ.
Quả nhiên là vậy.
[Độ bền của cơ thể giảm sút, tất cả kỹ năng sẽ bị giải trừ trong một phút.]
Kỹ năng chính thức chấm dứt cùng với dòng chữ báo hiệu bình minh.
Đau đớn và khoái cảm hòa quyện, khiến tinh thần tôi mơ màng.
Không được để mất ý thức.
Tôi nghiến chặt răng đứng dậy.
Không thể để Yi Han thấy tôi trong tình trạng này được.
Nếu bị phát hiện, tôi sợ mình sẽ không bao giờ có thể nhìn mặt cậu nữa.
"Ưm... hức..."
Tôi cẩn thận để không bị Yi Han đang ngủ say phát hiện, rồi lục ngăn kéo lấy ra một con dao rọc giấy.
Không do dự, tôi đâm lưỡi dao vào lòng bàn tay.
Vì đây là một vũ khí có độ bền thấp, không thể gây thương tích cho cơ thể, tôi thậm chí còn phải sử dụng kỹ năng.
Tách tách.
Máu nhỏ giọt xuống bàn.
Tầm nhìn dần rõ ràng hơn một chút, và tôi tỉnh táo trở lại.
Nhưng điều đó cũng chỉ trong chốc lát.
Nếu không gây ra cơn đau mạnh hơn, ý thức của tôi sẽ lại trôi đi, và việc liên tục gây ra những cơn đau cường độ cao là điều không thể.
Trước tiên phải ra ngoài đã, ở đây sẽ gây ra chuyện.
Tôi vùi mình vào vết thương hở và mở cửa trước.
May mắn thay, cậu đã uống say và ngủ rất sâu.
Tôi dựa đầu vào cửa ra vào và thở hổn hển.
Tôi đã trốn được khỏi Yi Han và ra ngoài rồi...
Nhưng tôi cần tìm một nơi để ở một mình.
Vào giờ này, nơi tôi có thể đến và tránh được ánh mắt của người khác chỉ có văn phòng của tôi.
Việc phải tránh mặt các nhân viên làm thêm giờ là một điểm khó khăn, nhưng tôi không còn cách nào khác.
Tôi lê bước với cơ thể loạng choạng.
"Ư..."
Nhưng dần dần, việc cứ tự cào cấu vết thương không còn đủ sức ngăn cản ý thức đang mờ dần của tôi nữa.
Dù tôi có cắm móng tay vào vết thương, cơ thể tôi vẫn không cảm thấy đau đớn vì sự kích thích quá lớn.
Văn phòng chỉ cách có năm phút đi bộ mà giờ lại thấy xa xăm đến lạ.
Rồi ‘rắc’ một tiếng, ký ức của tôi bị cắt đứt.
"Woo Hyun à, cậu làm gì ở đây thế?"
Khi tôi tỉnh lại, Seo Heon đang nhìn tôi từ trên cao.
Tôi không thể phân biệt được đây là mơ, là ảo giác, hay là hiện thực.
Tôi chỉ ước đây không phải là hiện thực.
"Hức...! Sao anh lại..."
Seo Heon đỡ tôi dậy khi tôi đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.
Tôi gần như ngã vào vòng tay hắn, và khi nhìn xung quanh, một khung cảnh quen thuộc chào đón tôi.
Đó là căn nhà mà Seo Heon đã sống kể từ khi hắn sống tự lập.
Tôi đến đây từ lúc nào nhỉ? Tôi há hốc mồm vì sốc.
Điều khó hiểu hơn nữa là cơ thể tôi đã khá hơn rất nhiều so với lúc nãy.
Có phải vì kỹ năng đã quay trở lại không?
Suy đoán không kéo dài.
Ngay khi chạm vào hắn, cơ thể tôi vốn vừa mới ổn định lại bắt đầu bùng lên ham muốn mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Tôi cắn chặt môi, cố gắng không để tiếng rên rỉ thoát ra.
"Sao người cậu nóng thế? Đây là máu à?"
Seo Heon nhận ra tình trạng bất thường của tôi và nhanh chóng kiểm tra gáy tôi.
Hẳn là hắn đã thấy ấn ký sưng phồng như một hình xăm vừa mới làm.
"Sao độc lại lan ra nữa vậy? Kỹ năng giải độc không phải đã bắt đầu hoạt động trở lại rồi sao?"
"Hức... Tôi tưởng là thế..."
Tôi không còn hơi sức để nói thêm.
Cứ như thể, nếu không có thứ gì đó đi vào bên trong, tôi sẽ chết ngay lập tức.
Tôi cảm thấy có thứ gì đó chảy xuống đùi.
Dù không có bất kỳ kích thích nào, một chất lỏng nhớp nháp đã bắt đầu chảy ra từ phía sau.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sợ chết.
Nhưng khi linh cảm mách bảo rằng nếu cứ thế này, tôi có thể bị thiêu cháy đến chết bởi cảm giác như hỏa hoạn này, tôi bỗng nhiên sợ hãi tột độ.
Cảm xúc này có phải vì cảm giác tôi đang trải qua là một nỗi đau xa lạ không?
Hay là vì thực ra tôi đang sợ hãi cái chết?
"Cứ vào nhà trước đã."
Seo Heon một tay ôm tôi, tay kia ấn vân tay mở cửa.
"Tôi, tôi muốn ra ngoài."
Vừa bước vào nhà hắn, một mùi hương quen thuộc và đầy hoài niệm lan tỏa.
Nguy hiểm quá.
Tôi giãy giụa, cố thoát khỏi Seo Heon.
"Đưa tôi... đến văn phòng đi. Thuốc, hức, thuốc giải, thuốc giải độc có thể giúp tôi ổn hơn."
Hắn phớt lờ lời tôi nói, đi thẳng vào phòng.
Căn phòng sạch sẽ không một hạt bụi, mùi gỗ thoang thoảng, những món đồ nội thất quen thuộc và cách sắp xếp quen thuộc...
Dù không ai bóp nghẹt, tôi vẫn cảm thấy khó thở.
Cảm giác như trở lại thời học sinh cứ dày vò tôi.
"Tôi không biết là con succubus đó đặc biệt, hay kỹ năng hoặc cơ thể cậu không kháng cự được độc tố tình dục này..."
Seo Heon hiếm hoi nói lắp.
"Ấn ký trên cổ cậu có lẽ đã nhận ra tôi là thuốc giải độc. Uống thuốc khác cũng vô ích thôi."
Lời nói của hắn khiến bức tường tôi dựng lên để cố gắng chịu đựng sụp đổ hoàn toàn.
Tôi không thể nào nói ra câu ‘cứ giả vờ không biết đi’.
"Cơ thể cậu đã bản năng tìm đến tôi."
Hắn nói rõ ràng với tôi.
Không hiểu sao trong lời nói đó lại có một sự nóng bỏng kỳ lạ.
Là hắn đang tức giận sao?
Đối với người nọ, đây là tình huống đủ để hắn nổi giận.
Tôi cố gắng gồng sức cuối cùng, vặn vẹo muốn thoát khỏi giường.
"Cậu tự mò đến đây, rồi lại muốn bỏ trốn à? Cậu không nghĩ nếu mình biến mất như thế thì tôi sẽ phát điên lên sao?"
Seo Heon giữ chặt tôi đang định bỏ trốn và đặt tôi trở lại giường.
Sức lực trong cơ thể tôi dần cạn kiệt.
Đúng lúc tôi hoàn toàn thừa nhận thất bại, hắn cởi áo trên của tôi.
Chiếc áo ướt sũng cọ xát vào da, từ từ bị cởi ra.
"Để tay thành giẻ rách thế này."
Hắn ném chiếc áo xuống sàn, vuốt ve tay tôi rồi đưa miệng lại gần.
Trong cơn sốt, tôi đang nhìn xem hắn định làm gì thì người kia bắt đầu liếm máu.
"Anh, anh đang làm cái gì..."
"Thà cậu làm cái trò này thì gọi tôi sớm hơn có phải không?"
Seo Heon cắn vào vết thương của tôi bằng răng.
Tất nhiên là không đau, nhưng khi răng hắn chạm vào chỗ thịt bị rách, một cơn rùng mình chạy khắp cơ thể tôi.
Tuy nhiên, không có cơn đau nào cả.
Mọi cảm giác mà hắn mang lại đều thật dễ chịu.
"Trước tiên hãy chữa trị vết thương trên tay đã."
Seo Heon lấy một lọ thuốc từ kho đồ ra và không chút do dự đổ lên tay tôi.
Chắc chắn đó là thuốc cao cấp, nhưng hắn không hề tỏ vẻ tiếc nuối.
Một cảm giác ngứa ran lan khắp, và da thịt tôi liền đầy đặn trở lại.
Chẳng mấy chốc, hắn kiểm tra bàn tay đã lành lặn của tôi, rồi lại liếm nó.
Tôi cảm nhận được ý chí của hắn, như thể không muốn để sót lại một giọt máu nào.
"Ư... hức. Không được... Seo Heon à, tôi sai rồi. Lẽ ra tôi không nên... hức, không nên tìm đến anh."
"Vậy cậu định tìm ai ngoài tôi hả? Chuyện đó mới là không được."
Giọng điệu của Seo Heon trở nên thô bạo, như một người đang tức giận.
Thực ra, có lẽ tôi đang không tỉnh táo nên mới cảm thấy như vậy.
"Hức, ư... Đau, đau quá."
Hắn cắn núm vú của tôi mạnh hơn lần trước.
Tôi không biết hắn đang bị kích thích bởi điều gì, nhưng cử chỉ của hắn trông có vẻ vội vàng.
"Á, ư."
Rõ ràng là phải đau, nhưng cơn đau bắt đầu từ núm vú lại lan khắp cơ thể, mang đến một khoái cảm mơ hồ.
Một ham muốn mãnh liệt muốn hắn mút mạnh hơn nữa thoáng qua trong đầu tôi.
"Chỗ này cứng lên rồi. Vốn dĩ nhạy cảm thế này, hay là do độc tố vậy?"
Seo Heon vừa hỏi vừa tỏ vẻ không mong đợi câu trả lời.
Tay hắn chạm vào núm vú sưng đỏ của tôi, miệng dần di chuyển xuống dưới.
Khác với lần trước, hắn muốn nhanh chóng đưa dương vật vào trong để giải độc.
Một lời cảnh báo vang lên trong đầu tôi: điều này còn kỳ lạ hơn, còn nguy hiểm hơn.
Đây, có phải là đang trị liệu không?
Lưỡi Seo Heon lướt qua bụng tôi.
Mỗi khi lưỡi hắn di chuyển xuống, cơ thể tôi lại run rẩy bần bật.
Nơi nào lưỡi hắn đi qua, tôi đều cảm thấy như bị bỏng.
Tôi đưa tay theo dõi đường di chuyển của hắn, cảm giác như tay tôi cũng nóng bừng lên.
Miệng Seo Heon từ từ di chuyển xuống một cách đau đớn, cuối cùng chạm vào quần tôi.