Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.
Editor: HThanh.
"Hức... thôi đi... Chúng ta dừng chuyện này lại đi."
Bàn tay Seo Heon chạm vào cổ tôi.
Những ngón tay vuốt ve vết hickey khiến da tôi nổi gai ốc.
"Vẫn còn nóng quá, chưa được đâu."
"Anh định làm gì ở đây nữa đây?"
Giọng tôi va vào tường phòng tắm rồi vang vọng lại.
Muốn hỏi xem hắn thật sự định làm trong này sao, nhưng tôi chẳng còn sức để cãi lại.
"Nước ấm đã chảy, bồn tắm cũng rộng rãi, còn lo gì nữa?"
Seo Heon bấm nút cho nước bắt đầu chảy đầy bồn.
Tôi tưởng hắn sẽ bế tôi vào luôn, nhưng hắn lại đặt tôi xuống sàn.
Dù sao đứng trên đôi chân mình cũng khiến tôi an tâm phần nào.
Seo Heon quay lại như thuở ban đầu, miết ngón tay dọc theo xương đòn và núm vú.
Vừa làm vậy, hắn vừa áp miệng lên cổ tôi, nơi dấu vết hôm qua chưa phai, liếm hút một cách đều đặn.
Khác với cực khoái điên cuồng lúc nãy, lần này tôi cảm nhận được sức nặng dồn xuống bụng dưới, ngực phập phồng nhanh.
Seo Heon di chuyển chậm rãi như một con thú đang thưởng thức bữa ăn.
"Thật... thật sự anh còn định tiếp tục à?"
Dù thân nhiệt chưa hạ, tinh thần tôi đã kiệt quệ.
Ước gì có thể ngất đi ngay lúc này.
"Tôi đã bảo cậu vẫn còn nóng mà."
Seo Heon đáp lại, ghé miệng vào ấn ký.
Ngón tay hắn đã trượt xuống đến lỗ của tôi.
Chỗ vừa rồi dương vật còn nằm bên trong giờ đã mềm mại ra, tự nhiên đón nhận ngón tay.
Dù là thứ nhỏ hơn nhiều đi vào, lẽ ra tôi không nên cảm thấy gì, nhưng cảm giác tê dại bắt đầu từ lòng bàn chân đã lan khắp đỉnh đầu.
“…Aaa…! Ức.”
Hông tôi tự nhiên siết chặt lại.
Có lẽ không hài lòng về điều đó, Seo Heon dùng tay kia banh mông tôi ra và đưa thêm hai ngón tay vào cùng lúc.
Chân tôi run rẩy đến đáng sợ.
Tôi cố gắng chịu đựng không khuỵu xuống sàn ngay lập tức, nhón chân lên để tránh những ngón tay đang muốn vào sâu hơn.
“Woo Hyun à. Đứng thẳng lên nào.”
Seo Heon không hề nương tay.
Hắn liên tục rút những ngón tay ướt đẫm ra rồi lại thúc sâu vào.
Rõ ràng đó là ngón tay, nhưng tôi cảm thấy như toàn bộ thành trong đang bị khuấy đảo.
Khoái cảm tình dục vừa lắng xuống lại trỗi dậy mạnh mẽ, xuyên phá mọi giới hạn.
Ham muốn được đâm sâu hơn, mạnh hơn lại trào dâng.
Chẳng mấy chốc, bốn ngón tay rút ra cùng lúc.
Trên đường ra, chúng cào qua một điểm nhô nhỏ, mang đến một cơn cực khoái nhẹ.
Seo Heon mỉm cười khẽ khi giữ lấy tôi đang loạng choạng muốn ngã về phía trước.
“Phía dưới của cậu lại ngập lụt rồi kìa.”
Tôi đã nghĩ đùi mình ướt nhiều, nhưng khi nghe lời đó, mặt tôi nóng bừng lên, chỉ muốn vùi mũi xuống nước mà chết đi.
“Thế là tốt đấy, sao lại xấu hổ thế?”
Seo Heon nắm chặt xương chậu của tôi để tôi không ngã, rồi cọ dương vật vào lỗ của tôi và thúc vào một lần.
Nơi ban đầu tôi khó có thể chấp nhận dù chỉ một nửa, giờ đây đã đón nhận dương vật một cách tự nhiên, dù vẫn còn chật chội.
“Ha! A, ức!”
“Hừ…”
Seo Heon rên khẽ rồi đẩy dương vật vào sâu hết cỡ.
Cơ thể tôi bật nảy lên, giật giật.
Có lẽ hắn nghĩ đó là hành động muốn bỏ trốn, nên mỗi khi tôi co giật mạnh, hắn lại kéo xương chậu của tôi xuống.
"Ha... tôi vừa... làm rồi mà... cậu chặt quá..."
Tôi không ngờ dương vật của Seo Heon lại có thể vào sâu hơn nữa, cọ xát vào thành trong rồi đâm thẳng tới tận gốc.
Một tiếng rên khàn đặc bật ra.
Thành âm đạo co thắt lại, như muốn giữ chặt lấy dương vật của hắn.
Tiếng rên rỉ của Seo Heon văng vẳng bên tai khiến lỗ nhỏ càng siết chặt hơn.
Dường như hắn không muốn chờ đợi thêm nữa, cứ rút nông rồi lại đẩy vào sâu tận đáy.
"Ah... ư... hức..."
"Woo Hyun à... Ha... Bồn tắm đã đầy nước rồi."
Tôi muốn hỏi ‘thì sao?’, nhưng dương vật của hắn cứ quấy đảo bên trong khiến tôi chỉ có thể rên rỉ.
Chỉ việc bám vào bồn rửa mặt để không ngã đã là giới hạn của tôi rồi.
"Đã vào phòng tắm rồi, thì phải thử ngâm bồn chứ."
Seo Heon dùng hai tay nắm lấy đùi tôi rồi bế bổng lên.
Tư thế thay đổi đột ngột khiến hắn vào sâu hơn nữa.
Mắt tôi tối sầm lại, suýt nữa thì ngất đi.
Nhưng khi Seo Heon bắt đầu bước từng bước vững chãi, tôi có cảm giác như có thứ gì đó bên trong mình đang vỡ òa.
"Cậu ra nữa rồi."
Mỗi bước chân hắn đi, cậu nhỏ của tôi lại rỉ ra tinh dịch dù tưởng đã hết sạch từ lâu.
"Haaa... ah!"
Cảm giác mãnh liệt khiến tôi vùng vẫy, nhưng chẳng có gì để bám víu.
"Nhiệt độ nước thế này là vừa rồi."
Dù thấy tôi như vậy, Seo Heon vẫn tiếp tục việc của mình.
Cuối cùng, hắn cũng đặt tôi nằm xuống bồn tắm trong khi vẫn ôm chặt.
Áp lực có giảm so với lúc được bế, nhưng suy nghĩ đang làm chuyện này dưới nước khiến đầu tôi càng nóng bừng.
"Haa... ư...!"
Seo Heon chẳng buồn chờ đợi, cứ nâng hạ cơ thể tôi lên xuống liên tục.
Róc rách... róc rách...
Tôi sợ hãi nghĩ nước sẽ tràn vào qua chỗ giao nhau, lấp đầy bụng mình.
Dù biết là không thể, nhưng tôi có cảm giác như bên trong đã ngập tràn nước.
"A... Seo Heon... Seo Heon... Không phải thế..."
"Ha... Không phải cái gì?"
Hắn vừa nói từng chữ như đang trừng phạt tôi, vừa đâm dương vật vào sâu.
Mỗi lần rút gần hết ra rồi đẩy mạnh vào, nước thực sự tràn theo vào bên trong khiến tôi muốn chết đi được.
Tiếng rên của tôi và Seo Heon vang khắp phòng tắm.
Cuộc mây mưa cứ thế tiếp diễn, như từng lớp da thịt đang bị lột đi.
Với tâm trí mơ hồ, tôi nghĩ rằng dù có chết cũng không tắm bồn nữa.
===
Khi tôi tỉnh lại, tôi đang nằm cạnh Seo Heon trên giường của hắn.
Đã bao lâu rồi tôi mới lại được nhìn hắn ngủ thế này nhỉ.
Người nọ đang ngủ say với vẻ mặt thoải mái, điều mà đã lâu lắm rồi tôi mới thấy.
Còn tôi thì lòng rối bời, nhìn khuôn mặt bóng bẩy của hắn mà thấy khó chịu làm sao.
Không, mình đang nghĩ gì thế này khi nhìn người khác ngủ chứ.
Thực ra, nếu xét về người khó khăn hơn, chắc chắn là Seo Heon chứ không phải tôi.
Mình lại nghĩ cái gì mà trơ trẽn thế này khi đã bắt hắn phải gánh vác một gánh nặng lớn như vậy.
Tôi vỗ vào đầu mình vài cái vì cái suy nghĩ trơ trẽn đó.
Rồi đột nhiên tôi nhận ra đây không phải lúc để làm những việc này.
Tôi không đủ tự tin để ngủ lại ở đây và nhìn mặt Seo Heon vào buổi sáng, hơn nữa Yi Han đang ngủ ở nhà tôi.
Nếu cậu thức dậy mà không thấy chủ nhà thì sẽ ngạc nhiên đến mức nào chứ.
Tôi cố tình di chuyển nhẹ nhàng hơn để không đánh thức Seo Heon.
Tôi định về nhà và để lại tin nhắn.
Tuy nhiên, khác với kế hoạch, ngay khi về đến nhà, toàn bộ cơ thể tôi hoàn toàn thả lỏng.
Coi như đã vận động mạnh, cơ thể tôi mệt mỏi, và ngay khi nằm xuống chăn, tôi liền ngủ thiếp đi.
===
"Tại sao cậu lại bò ra khỏi nhà Woo Hyun thế hả?"
"Còn anh thì mặt mũi nào mà sáng sớm đã đến tìm anh ấy hả?"
"Khác với cậu giả nai giả ngơ còn đòi làm nũng, tôi với cậu ấy đủ thân để không cần giữ mặt vẫn có thể tìm đến."
Tôi choàng tỉnh dậy vì tiếng ồn ào.
Trời đã sáng rõ, chắc chắn tôi đã ngủ khá lâu, nhưng tình hình thật khó hiểu.
Chăn gối đáng lẽ phải trên giường thì lại nằm ngay ngắn dưới sàn bên cạnh tôi.
"Yi Han à?"
Tôi đi ra hành lang tìm nguồn phát tiếng ồn thì thấy hai bóng người to lớn đang đối mặt nhau.
"Chuyện gì mà ồn ào từ sáng sớm thế này?"
Cả hai dừng lại, quay đầu nhìn tôi với ánh mắt soi xét.
Vừa tỉnh giấc đã bị nhìn chằm chằm khiến tôi ngượng, liền dùng tay che mặt.
Tôi cố gượng nhớ lại ký ức mơ hồ về ngày hôm qua để hiểu chuyện.
Chết tiệt.
Rồi nhanh chóng rơi vào tuyệt vọng.
Khi cơn buồn ngủ tan biến, ý thức trở nên rõ ràng, tôi cảm thấy không chỉ xấu hổ với Seo Heon mà còn muốn quỳ xuống ngay lập tức.
Trái ngược hoàn toàn với tôi, Seo Heon lại giữ khuôn mặt vô cảm như không có chuyện gì.
Thậm chí trông hắn còn có vẻ khá vui.
"Tôi vào được chứ?"
"Hả...? Ừ. Tất nhiên rồi."
Vài năm trước, Seo Heon thường xuyên ghé phòng ký túc xá của tôi mà không báo trước.
Dù gần đây hắn ít xuất hiện hơn, nhưng việc hắn hỏi xin phép trước khi vào là điều lạ lẫm.
"Vậy tôi vào đây."
Yi Han miễn cưỡng lùi lại nhường đường.
Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi Seo Heon.
Rằng hôm qua hắn đã nói chuyện với Kwon Ho Jun tốt đẹp chưa, rằng chúng tôi sẽ phải làm gì tiếp theo, rằng cơ thể tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Những từ ngữ chưa thành hình cứ lăn lộn trong miệng.
Để hỏi cần rất nhiều dũng khí, và chẳng có lời nào có thể nói ra trước mặt Yi Han.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với Woo Hyun, cậu ra ngoài một lát được không?”
“Tôi đã hẹn trước với Woo Hyun rồi mà.”
Mặc dù tôi thực sự có chuyện cần nói với Seo Heon, nhưng việc đuổi thẳng Yi Han ra ngoài một cách vô cớ khi cậu không biết rõ tình hình thì thật bất lịch sự.
“Tôi cũng tò mò không biết hai người đã hẹn gì mà Yi Han lại ở nhà Woo Hyun đến tận giờ này.”
“Chỉ là tối qua uống say nên Yi Han ngủ lại thôi. Nếu không phải việc gấp thì chiều nay đến công ty rồi nói chuyện đi.”
Tôi cố gắng giữ thái độ khách sáo nhất có thể để cậu không cảm thấy có gì bất thường.
Seo Heon không hề nhúc nhích trước những lời lạnh nhạt của tôi, ngược lại còn nở một nụ cười tươi hơn.
Xem ra là hắn giận lắm rồi.
Dù có mười cái miệng tôi cũng không có lời nào để nói.
“Nếu hai người định đi đâu thì cho em đi cùng với.”
Nghe thấy lời sét đánh ngang tai, tôi suýt nữa thì hét lên nhưng cố kìm lại được.
“Hai đứa cứ ở gần nhau là lại cãi nhau thôi. Hơn nữa Yi Han cũng phải đi làm nữa chứ.”
“Em đã xin nghỉ phép hôm nay để ăn sáng với anh rồi. Chúng ta phải đi ăn canh giải rượu chứ.”