Những Ngày Cuối Đời Của Thợ Săn Hạng S - Chương 29

Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.

Editor: HThanh.            

‘Giải rượu ư? Tôi chỉ nghe nói chứ chưa bao giờ tự mình trải nghiệm. Những hunter có thể lực tốt như chúng tôi dù có say cũng hiếm khi bị hành hạ bởi hậu quả sau đó. Yi Han cũng vậy thôi, chẳng lẽ uống rượu xong phải giải rượu là quy tắc bất thành văn gì đó sao?’

Ý nghĩ ấy lơ lửng trong đầu tôi.  

"Vậy thì cùng đi ăn một bữa là được rồi. Nhân tiện làm quen với Yi Han luôn. Tôi cũng tò mò lý do cậu cứ lảng vảng quanh cậu ấy mãi."  

Giọng điệu có chút gai góc, nhưng đây là lần đầu Seo Heon chủ động đề nghị cải thiện quan hệ với Yi Han khiến tôi hơi bất ngờ. 

Chỉ mới vài phút trước, hắn còn có vẻ đang kìm nén cơn giận...  

Ánh mắt Seo Heon dán chặt vào cổ tôi. 

Tôi giật mình chỉnh lại quần áo đang xộc xệch, cậu cũng như chợt nhận ra điều gì đó đưa mắt nhìn tôi chằm chằm.  

"Dù đi ăn thì cũng phải chuẩn bị đồ đã, ra ngoài đợi đi. Yi Han cũng về thay quần áo rồi quay lại. Không cần đi xa, ăn ở nhà ăn guild luôn."  

Đã lâu rồi tôi không ăn sáng nên cũng chẳng thấy đói. 

Nhưng nếu cứ để hai người ở đây, có vẻ họ sẽ định sống chung luôn trong phòng tôi mất.  

"Vâng ạ."  

Cánh cửa đóng sầm lại, tiếng ầm ầm vang lên. 

Đang cởi áo, tôi mở cửa sổ nhìn ra thì thấy một góc hành lang ký túc xá đã bị phá hủy, hai người biến mất từ lúc nào.  

"Hôm qua cũng thế này sao?"  

Hôm qua tôi chỉ tập trung vào việc được Yi Han đỡ nên tầm nhìn hẹp. 

Nhưng nếu liên hệ với tiếng động vừa rồi thì hành lang đã trống trơn từ lâu sau khi họ rời đi.

Chắc tôi phải yêu cầu sửa chữa thôi.

Không phải vấn đề lớn, nên tôi tiếp tục chuẩn bị để ra ngoài. 

Nghĩ đến những người đang đợi bên ngoài, tôi nên di chuyển nhanh hơn, nhưng càng suy nghĩ nhiều, tay tôi càng chậm lại. 

Nhìn hành động của Seo Heon vừa rồi, thái độ hắn đối với tôi vẫn như trước. 

Nếu không có gì thay đổi, tôi tự hỏi liệu cuộc đối thoại có tiến triển gì không.

Thời gian trôi chậm rãi rồi lại nhanh chóng trôi qua. 

Câu trả lời vẫn chưa có, nhưng tôi đã chuẩn bị xong. 

Khoác chiếc áo khoác thường ngày, tôi đến lối vào ký túc xá thì thấy Seo Heon và Yi Han đang đợi. 

Họ đứng cách xa nhau, dường như không có khả năng hòa giải.

Tại sao hắn cứ muốn cùng ăn bữa sáng, dù phải nói dối một lời nói dối chẳng đi đến đâu? 

Seo Heon có rất nhiều điểm mà tôi nhìn mấy năm rồi vẫn không hiểu nổi.

"Anh đến rồi à?"

"Đi thôi."

Trên đường đến nhà ăn, không ai mở lời. 

Rõ ràng cả hai đều đi cách xa nhau, nhưng tôi lại có cảm giác nặng trĩu trên vai.

Chẳng phải lần trước ở nhà ăn cũng có bầu không khí thế này sao?

Cảm giác kỳ lạ như đã từng trải qua này hóa ra là có thật. 

Các hunter hệ tấn công thường có tính cách mạnh mẽ nên va chạm là chuyện thường tình, nhưng thái độ của hắn đối với cậu quả thực có điều gì đó khác biệt.

Hắn thậm chí còn không cảnh giác đến mức này với những thợ săn hạng S khác.

Hay là, từ trước đến giờ Seo Heon có người nào mà mình cảnh giác đâu? 

Hắn là kiểu người càng gặp người mạnh thì càng trở nên mạnh mẽ hơn mà.

"Cứ ăn uống ngoan ngoãn rồi đi thôi."

Dù có vắt óc suy nghĩ, tôi vẫn không tìm ra câu trả lời rõ ràng. 

Cuối cùng, khi đến nhà ăn, tôi quyết định từ bỏ hy vọng rằng hai người họ sẽ hòa hợp.

"Hôm nay ăn suất A đi. Buổi sáng cậu ăn không ngon mà."

Seo Heon vừa đến nhà ăn đã nhanh chóng lướt qua thực đơn rồi nói. 

Suất A hôm nay là một bữa ăn đơn giản với vài món ăn kèm và canh rong biển.

"Ừ."

"Anh không ăn sáng được sao?"

Yi Han thường thể hiện nhiều biểu cảm khác nhau chỉ qua một câu nói nhỏ nhặt.

"Vì anh không có thói quen ăn uống đàng hoàng nên vậy đấy."

Khi cha mẹ còn sống, tôi luôn ăn đúng bữa, nhưng đó là chuyện của quá khứ quá xa rồi.

"Nếu em đã ép anh ăn thì em xin lỗi."

Nhìn cậu cụp đuôi như một chú chó con đang buồn bã, tôi thấy thương quá. 

Với tấm lòng yếu mềm như vậy, tôi lo lắng không biết cậu có thể huấn luyện tốt các hậu bối hay không.

"Nếu thực sự không muốn ăn thì anh đã từ chối rồi."  

"Thật ạ?"  

Trước vẻ đáng yêu của Yi Han, tôi vô thức đưa tay định xoa đầu cậu rồi lại dừng lại.

Dù thường xuyên đối xử với cậu như trẻ con, nhưng đối phương cũng có chức vụ khá cao trong guild. 

Seo Heon nhìn tôi rồi bật cười.  

"Woo Hyun à, cậu thiếu tinh tế thật đấy. Giỏi chiến đấu thế mà."  

Không phải lời nói sai, nhưng tôi không hiểu sao hắn lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.  

"Từ xưa tới giờ vẫn thế mà, có gì lạ đâu."  

Khi mẹ còn sống, mỗi lần nhìn thấy tôi bà thường thở dài não nề: ‘Không có chút tinh ý nào thì sau này làm sao sống nổi hả con?’ 

Mức độ "vô tâm" của tôi đúng là đến nỗi không hiểu tại sao mẹ lại nói vậy. 

Giờ đây, dù tự tin năm giác quan đã phát triển ngang người bình thường, nhưng giữa các hunter, tôi vẫn thường xuyên bị nhận xét như thế.  

"Em thấy thi thoảng anh thiếu tinh tế cũng tốt mà."  

Yi Han vội vàng xen vào cuộc trò chuyện. 

Cậu luôn muốn đứng về phía tôi, nhưng dường như không thể nói dối trắng trợn.  

"Cảm ơn."  

Seo Heon liếc nhìn tôi và Yi Han với ánh mắt đong đầy suy đoán. 

Bầu không khí vừa còn thân thiện bỗng chốc trở nên căng thẳng tới mức khó tin.  

Mệt mỏi hơn tưởng tượng thật.  

Im lặng thì không sao, nhưng sự gượng gạo thật khó chịu. 

Nghĩ đến cuộc trò chuyện phía sau với Seo Heon càng khiến đầu tôi đau hơn. 

May thay, tiếng "ting tong" báo hiệu đồ ăn đã tới phá tan bầu không khí ngột ngạt. 

Tôi vội đứng dậy đi lấy đồ ăn, cảm nhận ánh mắt nóng rát sau lưng.  

"Ngồi chỗ này đi."  

Seo Heon vừa mới còn đi sau tôi, giờ đã đứng sát bên, chỉ vào chỗ ngồi có vách ngăn.  

À thì ra từ nãy hắn đã để ý thấy xung quanh ồn ào.  

Khác với tôi thường xuyên tới nhà ăn, Seo Heon khá kén chọn, chỉ tới những quán hợp khẩu vị.  

Không phải hắn chỉ ăn đồ cao cấp. 

Chỉ là hắn cực kỳ kỹ tính về vệ sinh, và nếu trong thực đơn có dù chỉ một nguyên liệu mình ghét, hắn sẽ không bao giờ bước chân vào. 

Hơn nữa, hắn hoàn toàn tránh xa đồ ăn quá mặn, nên số quán lui tới càng hạn chế.  

Nghĩ lại thì khẩu vị của hắn giống mình nhỉ.

Sự khác biệt giữa hai chúng tôi là tôi có thể chịu đựng và ăn những món mình không thích ở một mức độ nhất định, còn Seo heon thì thà nhịn đói chứ nhất quyết không ăn những món mình ghét.

"Anh đang nghĩ gì vậy, anh?"

Yi Han hỏi khi tôi đặt thức ăn lên bàn mà chưa cầm đũa.

"Chỉ là buổi sáng nên hơi ngơ ngẩn chút thôi."

Tôi vội vàng cầm thìa lên, sợ rằng cậu vốn đã thấy có lỗi vì nghĩ rằng mình đã ép tôi đến, sẽ nghĩ tôi không muốn ăn sáng.

Chắc tôi chỉ cần ăn cơm với canh rong biển thôi.

Những món cần nhiều công sức như cá, nếu không phải để cho người khác, tôi sẽ không gỡ xương ra để ăn. 

Khi ở trong quân đội, tôi phải ăn thật nhanh, và vì tôi ăn chậm, tôi hoàn toàn không ăn những món mất nhiều thời gian, thói quen đó vẫn còn cho đến bây giờ.

Tất nhiên, cũng có cấp trên yêu cầu phải ăn hết suất, nhưng cấp trên phụ trách của tôi thì nếu không ăn hết trong thời gian quy định sẽ vứt bỏ hết thức ăn và cả nhóm sẽ bị phạt.

"Ăn đi."

Seo Heon đôi khi dường như không hiểu tôi bằng bất cứ ai khác, lại có lúc hiểu rõ tôi đến lạ thường, đã đổi phần cá đã gỡ xương của mình cho tôi.

"À, ừm."

Khi hắn làm thế này, tôi không biết phải làm sao. 

Tôi cảm thấy có lỗi vì tình yêu mình dành cho hắn.

Nếu hắn biết tôi lại xấu hổ và vui mừng vì sự dịu dàng của một người bạn, không biết sẽ nghĩ sao?

"Nhà ăn cũng có TV nữa này."

Yi Han có lẽ đây là lần đầu tiên đến nhà ăn dù sống trong ký túc xá, đã phá vỡ sự im lặng và nói. 

Đúng như lời cậu, trên chiếc TV khá lớn đang chiếu tin tức.

[Tin tức tiếp theo. Nghị sĩ Kwon Myung Gun đã đề xuất một dự luật nhằm chuẩn bị cho các vụ tai nạn lao động của công nhân.]

Màn hình chuyển từ cảnh phỏng vấn của nghị sĩ sang một đoạn video được quay khi đang di chuyển.

"A, kia là người yêu của Hội trưởng đấy."

Yi Han, người có thị lực tuyệt vời đã phát hiện ra Kwon Ho Jun, nói bằng giọng trầm. 

Đó không phải là giọng nói thường ngày, mà là một giọng trầm, u ám lầm bầm.

Seo Heon cũng cảm nhận được điều đó, đặt thìa xuống và đáp lại, thậm chí còn gạt bỏ cả nụ cười xã giao.

"Yi Han có vẻ rất quan tâm đến tôi và người yêu của tôi nhỉ?"

"Tôi thì không quan tâm đâu, nhưng Hội trưởng đối xử với anh ấy lạ quá nên tôi mới tò mò thôi."

Cái từ "đối xử lạ" đã chạm vào tôi.

Những hành động mà tôi cứ nghĩ là mình nhầm lẫn, có lẽ cũng trông kỳ lạ trong mắt người khác. 

Giống như tôi, Seo Heon cũng không có nhiều người có thể gọi là bạn, nên có thể đó chỉ là những hành động xuất phát từ tình bạn đơn thuần, hoặc có thể hắn vẫn đang duy trì những thói quen từ thời thơ ấu trước khi mối quan hệ của chúng tôi trở nên trục trặc.

"Tôi chưa bao giờ đối xử kỳ lạ với Woo Hyun cả."

Chính vì Yi Han mà tôi nhận ra rằng điều đó có thể trông kỳ lạ trong mắt người khác. 

Thật ngu ngốc khi tôi đã quen với việc tự nhiên đón nhận những cử chỉ dịu dàng không liên tục từ Seo Heon.

"Hả, bạn bè nào lại gỡ xương cá cho nhau? Không, ngay từ đầu, ai lại nhìn bạn bè bằng ánh mắt như thế chứ?"

"Nếu không phải vì là bạn, mà là vì đó là Woo Hyun thì sao?"

Yi Han bật dậy khỏi chỗ ngồi.

"Chính cái điểm đó của anh là vấn đề đấy!"

Trong khoảnh khắc, một sợi dây nào đó trong đầu tôi đứt phựt.

Có lẽ Yi Han...

Tôi không muốn tin, nhưng tôi linh cảm rằng mình đã đúng.

"Yi Han à, ngồi xuống ăn cơm đi."

Trước hết, tôi khẽ lẩm bẩm, không muốn thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. 

Sau đó, tôi trả lại phần cá đã được Seo Heon gỡ xương.

"Đúng vậy. Tôi cũng đã suy nghĩ nông cạn. Quán tính thật đáng sợ, phải không?"

Mối quan hệ giữa tôi và Seo Heon rõ ràng có vấn đề. 

Và nếu đối phương không có ý định cắt đứt, thì việc tôi phải dứt khoát là đúng.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo