Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.
Editor: HThanh.
"Lẽ ra tôi nên thấu hiểu hơn."
Hoặc có lẽ tôi đã giả vờ không biết, trong lòng thực sự tận hưởng điều đó.
Gần gũi với Seo Heon là điều không tưởng, mà xa cách lại khiến tôi sợ hãi.
Vì vậy, tôi chỉ đứng yên tại chỗ, bất lực nhìn hắn dần rời xa.
Mình nên cư xử tốt hơn.
"Woo Hyun."
Seo Heon gọi tôi.
"Cậu thật khó hiểu."
Lâu lắm rồi chúng tôi mới đồng điệu đến thế.
Với tôi, không ai khó hiểu hơn hắn.
"Yi Han à. Chúng tôi sẽ tự giải quyết vấn đề của mình."
Suốt bữa ăn, Seo Heon không động đũa vào miếng cá tôi gắp cho.
Yi Han cũng có vẻ bồn chồn, cử động chậm chạp như một tu sĩ đang làm lễ hơn là đang dùng bữa.
Thời gian trôi qua chậm như thiên thu, rồi bữa ăn cũng kết thúc.
Cả ba đều để lại rất nhiều thức ăn, nhưng chẳng ai muốn ăn thêm.
Nhân lúc cậu ra ngoài nghe điện thoại, tôi thận trọng lên tiếng với hắn.
"Seo Heon à, tôi sẽ nói chuyện với Yi Han một chút rồi về. Chiều họp gặp lại."
"Hôm qua ở cùng nhau cả ngày rồi, còn gì để nói nữa?"
Tâm trạng Seo Heon càng lúc càng xấu đi.
Chính những chi tiết này là vấn đề.
Với tôi, hắn chỉ đang cố chấp một cách ám ảnh vì mọi thứ không như ý, nhưng với người khác, có lẽ lại giống như ghen tuông hay ám ảnh.
"Chuyện giữa anh và tôi không phải để bàn ở nơi công cộng. Tôi biết mình không ở vị trí để nói điều này, nhưng trước hết hãy chọn thời điểm và địa điểm phù hợp để nói chuyện."
"Cậu vẫn không chịu trả lời."
Seo Heon không dễ dãi.
Nhưng tôi cũng không muốn nói thẳng rằng ‘Yi Han đang hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và tôi, tôi cần giải thích với cậu ấy’.
"Tôi chỉ lo nếu đột nhiên rời guild sẽ gây rắc rối, nên muốn nói trước."
"Vậy là cậu vẫn có ý định rời guild."
Càng nói nhiều, tôi càng rơi vào thế bất lợi.
"Gần đây tôi không hiểu anh đang nghĩ gì."
"Mừng là cậu đã hiểu phần nào suy nghĩ của tôi."
Nhìn thấy ánh mắt của Seo Heon dần chìm xuống, tôi đã cố gắng xoa dịu bằng một câu nói đùa.
"Thật sự tôi phải đi đây."
Seo Heon không giữ tôi lại nữa.
Cảm giác khó chịu dinh dính mà hắn đang cảm nhận như thể đã lây sang tôi.
Tôi bước về phía Yi Han.
"Vậy là mày gọi điện bảo tao đến xử lý mớ hỗn độn mày gây ra hả?"
Tôi thận trọng lại gần vì cậu đang nói chuyện điện thoại, và những lời lẽ thô tục cứ tuôn ra từ miệng Yi Han.
Cậu muộn màng phát hiện ra tôi, mắt mở to kinh ngạc.
"Ừ. Được rồi. Dọn dẹp đi cho đến khi tao đến."
Yi Han vội vàng cúp điện thoại, gãi đầu vẻ ngượng nghịu.
"Em còn trẻ nên nếu không nói mạnh thì sẽ bị coi thường mất."
Cũng đúng.
Ở tuổi này mà đạt được vị trí đó thì thật đáng nể, nhưng làm lãnh đạo cũng có những góc khó khăn riêng.
Tôi tự mình chấp nhận điều đó và gọi cậu ra ngoài.
Cậu bước theo sau với những bước chân hơi chậm chạp, có vẻ như đang xấu hổ vì nội dung cuộc gọi vừa rồi đã bị tôi nghe thấy.
"Yi Han à."
Công viên phía sau nhà ăn không có ai. Đó là công viên mà tôi thường đi dạo khi còn hay dùng bữa tại nhà ăn của guild, vì nó vắng người.
May mắn thay, bây giờ công viên cũng không có một bóng người nào.
Tôi quay lại nhìn Yi Han.
"Dạ?"
Trán cậu hơi lấm tấm mồ hôi.
"C, cậu biết anh thích Seo Heon phải không?"
Khóe miệng cậu cứng lại.
Việc không có câu trả lời đồng nghĩa với việc đó là sự thật.
"Anh, em..."
"Khoan đã, Yi Han à. Đợi một chút."
Đầu tôi rối bời.
Tôi vẫn tự hào rằng mình đã đối xử với hắn như một người bạn bình thường, nhưng giờ thì tôi nghĩ có lẽ không phải vậy.
Gió thổi qua, vạt áo tôi lay động.
"Có lẽ lý do cậu ghét Seo Heon cũng liên quan đến câu hỏi của anh phải không?"
Với Yi Han, người rất quý tôi, thì điều đó có thể xảy ra.
Thỉnh thoảng, có những người khi thấy tình cảm của người mình yêu thương bị người khác từ chối, họ sẽ giận dữ như thể đó là chuyện của chính mình vậy.
"Em không thể nói là không liên quan. Nhưng đó không phải lý do duy nhất."
Những mảnh ghép rải rác dường như đã bắt đầu khớp lại với nhau.
"Yi Han à. Cảm xúc của anh thuộc về riêng anh. Cậu không cần phải đứng ra bảo vệ anh đâu."
"Nhưng người đó cứ hành hạ tình cảm của anh mãi."
Thì ra trong mắt Yi Han, người hiểu rõ cảm xúc của tôi, mọi chuyện lại hiện ra như vậy.
Vị đắng chát tràn ngập trong miệng.
"Nếu muốn chỉ trích, hãy hướng vào anh, kẻ thích một người đã có người yêu. Yêu đâu phải quyền lợi, không thể giận dữ chỉ vì đối phương không đáp lại."
Ánh mắt Yi Han vươn tới một nơi xa xăm rồi quay về gương mặt tôi.
Có chút ngượng ngùng khi phải thảo luận chuyện này với đứa em mà tôi quý mến.
Yi Han đang nghĩ gì nhỉ?
"Kang Seo Heon chắc nghĩ việc nhận được tình cảm của anh là đặc quyền của ảnh chứ gì?"
Khi nói điều này, Yi Han trông rất phiền muộn.
Tôi có thể cảm nhận cậu đang cân nhắc giữa điều nên nói và không nên nói.
Yi Han không hoàn toàn sai.
Seo Heon từ lúc nào đã coi sự đặc biệt của tôi là điều hiển nhiên.
Có lẽ vô thức đó cũng là lý do hắn đang cố giữ tôi lại.
Dĩ nhiên, tham vọng với guild vẫn là ưu tiên hàng đầu.
"Chúng tôi ở bên nhau quá lâu và quen với điều đó thôi."
"Anh à, đó chỉ là ngụy biện."
Giọng điệu cực kỳ nghiêm túc khiến tim tôi đập thình thịch theo.
"Anh nghĩ người không nhận ra điều mình đã phát hiện sao?"
Rồi đột nhiên dừng lại.
Trái tim như bị đóng đinh trên cao, không có ý định trở xuống.
"Hả?"
Một tiếng khàn khàn thoát ra từ cổ họng.
Tôi hiểu Yi Han đang muốn nói gì, nhưng đó là điều tôi không thể chấp nhận.
"Cái tên độc ác đó... anh nghĩ hắn không biết tình cảm của anh sao?"
"Nếu biết, sao hắn có thể làm ngơ?"
Câu hỏi phản xạ vọt ra.
Đó cũng là điều tôi luôn tự hỏi mình.
"Vì như thế anh sẽ tiếp tục thích hắn. Hắn biết rõ anh là kiểu người sẽ bỏ chạy vì áy náy nếu bị phát hiện."
Yi Han hiểu tôi hơn tôi tưởng.
Nếu biết Seo Heon đã nhận ra tình cảm của mình, có lẽ tôi đã quyết định rời đi sớm hơn.
"Đó chỉ là suy nghĩ của cậu thôi. Không cần đặt anh lên bục như vậy. Nếu anh rời guild và giữ khoảng cách phù hợp, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Việc tìm người thay thế tôi có thể mất một chút thời gian, nhưng với năng lực của Seo Heon thì điều đó cuối cùng cũng sẽ khả thi.
Nếu thuê một Hunter từ nước khác, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Và nếu tôi chết đi...
Hắn sẽ mất đi một vài người bạn hiếm hoi.
Chỉ vậy thôi.
Dù có đau khổ một chút, nhưng chỉ cần có tình yêu và công việc, sự tồn tại của tôi sẽ dần phai nhạt đi một cách dễ dàng.
Giống như từ trước đến nay vẫn vậy.
"Anh thật sự nghĩ vậy sao? Anh ấy bắt đầu theo dõi anh từ khi anh nói sẽ rời khỏi guild phải không?"
"Ừ. Chỉ một thời gian thôi."
Yi Han thở dài thườn thượt.
"Được rồi. Anh à, thà rằng anh nghĩ vậy còn hơn. Cái tên khốn đó... không, Kang Seo Heon sẽ không chịu buông tha anh đâu, nhưng hắn sẽ không thể giam giữ anh được."
"Sao lại làm cái việc vô ích đó chứ?"
Lần đầu tiên tôi bật cười thành tiếng.
Kang Seo Heon mà giam giữ tôi ư, trừ khi là để ép kẻ thù nhận tội, chứ hắn không phải là người sẽ làm những việc lãng phí như vậy mà không có lý do.
Huống chi chỉ để giữ tôi lại.
Tôi không thể nhịn được cười.
"Không, có khi lại vậy thật. Nếu vậy thì anh cứ ra hiệu, em sẽ cứu anh. Vì anh đã cứu em, nên em cũng muốn giúp anh ít nhất một lần."
Khác với tôi, Yi Han lắc đầu nói một cách nghiêm túc.
"Sẽ không có chuyện đó đâu, nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu."
Qua cuộc trò chuyện với Yi Han, tôi đã quyết định.
Hãy nói chuyện lần cuối với Seo Heon.
Và cũng hãy dọn dẹp lại trái tim mình.
Cùng với lời thổ lộ đã cũ mốc vì chưa bao giờ được nói ra.
( má cạn lời, má ko còn j để nói…. )
===
“Xin mời bắt đầu cuộc họp bàn về việc công lược hang ổ Succubus, Hầm ngục cấp S.”
Cô Mi Yeon với giọng nói hiếm hoi đầy căng thẳng đã thông báo bắt đầu cuộc họp.
Đây là một cuộc họp quy mô lớn, với sự tham gia của Seo Heon, tôi, Yi Han, và tất cả các thành viên guild từ cấp trưởng nhóm trở lên.
“Trước hết, tôi xin phép trình bày về các hang ổ đã xuất hiện ở các khu vực khác.”
Trên màn hình hiện lên ví dụ về trường hợp ở Mỹ.
Phương pháp công lược, các thợ săn tham gia, và những sản phẩm thu được đều được trình bày một cách rõ ràng.
“Trong trường hợp của Mỹ, đó là hang ổ của Succubus thuộc tính điện. So với ba con rồng duy nhất từng xuất hiện, việc công lược tương đối dễ dàng hơn, nhưng vì lợi thế của một hang ổ, một trận chiến khá dài đã diễn ra.”
Những gương mặt xuất sắc hiện lên trên màn hình.
Mặc dù một lượng lớn những người nổi tiếng mà bất kỳ thợ săn nào cũng từng nghe danh đã được huy động, nhưng việc công lược hang ổ lại mất đến trọn 2 ngày, điều này đã báo trước những khó khăn.
“Tôi nghe nói Succubus cũng có những năng lực đặc biệt riêng cho từng cá thể, giống như rồng. Tôi biết rằng việc mô hình hóa các đòn tấn công là có giới hạn.”
Yi Han giơ tay và nói.
Đúng như lời cậu, điểm khó khăn nhất của hầm ngục này là không thể mô hình hóa 100% các đòn tấn công như những quái vật khác.
Nếu một đòn tấn công bất ngờ gây sát thương chí mạng, thì các kế hoạch đã chuẩn bị sau đó rất dễ sụp đổ như quân domino.
“Vì vậy, phía Rosinante, người đã công lược hang ổ tiếp theo, đã mời một thợ săn có kỹ năng tiên tri. Đó là trường hợp họ đứng cùng hàng với các healer, đọc được đòn tấn công sớm hơn một phút và thành công công lược hầm ngục mà không có thương vong nào.”
Tôi chợt nhớ đến Seo Heon khi nói về Halo.
Có lẽ việc hắn nói không có ý định sử dụng năng lực tiên tri là có ý này chăng?