Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.
Editor: HThanh.
Seo Heon ôm chặt lấy tôi đang lim dim trên bờ mê mang, và không ngừng đẩy sâu hơn.
"Ký túc xá dù cách âm tốt đến đâu, cậu khóc to thế này cũng không ổn đâu?"
Vừa nói câu đó, hắn vừa không ngừng hành hạ tôi, từ bệ cửa sổ đến sàn nhà tắm.
Tôi ngất đi trong khoảnh khắc cảm nhận được sự ấm nóng của hắn phóng thích vào bên trong.
===
Khi tôi tỉnh dậy, thời gian không trôi qua nhiều như tôi nghĩ.
Theo cảm nhận của tôi thì đáng lẽ phải là buổi sáng rồi, nhưng hóa ra vẫn còn tờ mờ sáng.
Hơn nữa, cơ thể tôi sạch sẽ một cách kỳ lạ.
Hắn đã đưa tôi vào phòng tắm và tắm rửa cho tôi chăng.
Thấy quần áo khô ráo, có lẽ hắn còn mặc quần áo cho tôi nữa.
Còn người đã làm tất cả những việc này, ngay cả khi nhận ra tôi đã tỉnh, cũng không hé răng nửa lời.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Tôi đang kiểm tra xem dấu ấn đã biến mất chưa."
Thảo nào hắn cứ chạm vào gáy tôi, chắc là đang kiểm tra xem hành động của mình có hiệu quả không.
"Sao rồi?"
"Gần như không còn dấu vết gì cả. Tình trạng này thì ngày mai sẽ biến mất hoàn toàn."
Đó là một tin tốt cho cả hai chúng tôi.
"Seo Heon à. Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát không?"
Có lẽ hắn cũng nhớ rằng chúng tôi đã đồng ý nói chuyện với nhau, liền ngoan ngoãn gật đầu.
Vào lúc tờ mờ sáng, khi mặt trời còn chưa mọc, chúng tôi đi bộ một lúc lâu mà không nói lời nào.
Chúng tôi không có điểm đến, cứ đi theo bước chân mách bảo.
Thật kỳ lạ, dù đang đi cùng nhau, nhưng cảm giác không hề giống như chúng tôi đang cùng nhau đi.
Giống như mối quan hệ của chúng tôi từ trước đến nay.
"Sao cậu lại ngập ngừng như vậy? Cậu muốn nói gì à?"
"Ngày mai anh có thể dành thời gian không? Chúng ta có chuyện cần nói mà. Về mối quan hệ của chúng ta trong tương lai, và chúng ta nên làm gì từ bây giờ."
Seo Heon có thể không biết, nhưng đây là lần đầu tiên tôi chủ động đề nghị đi đâu đó kể từ khi Kwon Ho Jun xuất hiện.
"Nếu cậu bảo tôi dành thời gian, thì tôi sẽ dành thời gian."
Một câu trả lời ngọt ngào như thường lệ đã quay trở lại.
Tôi gật đầu.
"Vậy ngày mai hai giờ, gặp nhau ở công viên mà chúng ta thường đến hồi cấp ba nhé."
Seo Heon đứng gần đến mức tôi có cảm giác như hắn sẽ chạm vào tôi.
Tôi sợ hắn sẽ nghe thấy tiếng tim tôi đập.
"Tôi hy vọng cậu không có ý định xấu."
"Đó sẽ không phải là một điều tồi tệ đối với anh đâu."
Từ giờ trở đi, tôi không muốn bước đi vô nghĩa bên ai nữa, mà chỉ muốn một mình thôi.
Con đường dẫn đến cái chết của tôi, nếu có người đồng hành, sẽ chỉ thêm đau đớn.
Một mình có lẽ sẽ nhẹ nhàng và tự do hơn.
Nhưng trước khi buông bỏ, tôi muốn ích kỷ một lần cuối.
Ngày mai, thứ Bảy này, là ngày giỗ của cả ba tôi và cha Seo Heon.
"Tôi hiểu rồi. Hai giờ chiều mai, công viên chúng ta hay lui tới hồi cấp ba."
Seo Heon nhắc lại thời gian và địa điểm.
Tôi gật đầu, rồi bất chợt buông một câu hỏi.
"Anh sẽ đến chứ?"
Một dự cảm lạnh lẽo thoáng qua.
Dù vừa mới xác nhận kế hoạch, tôi vẫn không kìm được lòng nghi ngờ.
Hắn bật cười khẽ, ngạc nhiên trước sự hoài nghi của tôi.
"Tôi từng thất hứa với cậu bao giờ chưa? Sao lại lo lắng thế?"
"Không…."
Hồi đi học, đôi khi tôi là kẻ trễ hẹn với Seo Heon.
Ngược lại, hắn chưa từng phá vỡ lời hứa nào với tôi.
Vì thế, sự nghi ngờ của tôi thật vô căn cứ.
"Ngày mai tôi rảnh. Sẽ đúng giờ, nên đừng lo."
Đành chịu, tôi gật đầu.
===
Thứ Bảy, nhiệm vụ đầu tiên vào cuối tuần sau một thời gian dài khá đơn giản.
Chỉ là đi một vòng quanh ngoại ô thành phố để xem có dấu hiệu nào của hầm ngục hay không.
Sự xuất hiện của hầm ngục giống như một trận động đất, không thể dự đoán 100%, nhưng có một số khu vực được phân loại là khu vực rủi ro.
Kiểm tra trực tiếp những khu vực đó có thể giúp chúng tôi nhanh chóng xác định sự xuất hiện của hầm ngục thông qua dấu vết của quái vật hoặc những thay đổi nhỏ trên địa hình.
Các hầm ngục cấp B trở xuống sẽ thuộc về bang hội phát hiện ra đầu tiên, vì vậy có những bang hội rất khao khát được thăm dò.
Hội Lee Hwa thường xuyên đi thăm dò để giành quyền ưu tiên nếu có hầm ngục cấp A trở lên xuất hiện, và hôm nay là một ngày như vậy.
"Lâu rồi mới làm việc cùng nhau nhỉ."
Đội của Yi Han được chọn lần này.
Tôi tham gia thăm dò với tư cách là người bổ sung vào đội.
"Anh không cần phải ra làm những việc nhỏ nhặt như thế này đâu."
"Anh vừa mới trở lại, không thể cứ nhàn rỗi được."
Ngay từ đầu, tôi đã ghét công việc bàn giấy hay giết thời gian một cách vô nghĩa.
Hơn nữa, ngoài công việc ra, tôi cũng chẳng có sở thích nào khác ngoài đọc sách, nên không có lý do gì để nhàn rỗi cả.
Hôm nay, thời gian đau đớn và thời gian tắt kỹ năng bắt buộc vẫn còn xa, nên tham gia tìm kiếm còn thoải mái hơn.
"Còn mấy đứa nữa, khu vực chúng ta sắp đi không phải là khu vực nguy hiểm, sao đội 1 lại phải ra? Đáng lẽ có thể gọi đội khác mà."
"Em là người đăng ký. Dù sao thì các thành viên trong đội cũng cảm thấy ngứa ngáy rồi nên em nghĩ đã đến lúc phải ra ngoài một lần rồi."
Đội 1 có rất nhiều thành viên trẻ tuổi và tràn đầy năng lượng, nên điều đó là hợp lý.
Ngay cả một người tương đối điềm tĩnh như tôi cũng cảm thấy khó chịu nếu phải ở trong nhà quá lâu, thì một đội 1 với độ tuổi trung bình trẻ và năng động hơn càng cảm thấy như vậy là điều hiển nhiên.
"Em cũng muốn nói chuyện với anh."
"Hả?"
Yi Han nói thêm một cách muộn màng.
Sau đó, cậu hỏi với một giọng điệu nghiêm túc.
"Anh thật sự sẽ không nói cho em biết Halo đã nói gì sao?"
Cậu thậm chí còn không gọi là Halo-ssi.
Đúng là có những người có thiện cảm với vẻ ngoài nhẹ nhàng của anh ta, nhưng cũng có không ít người cảm thấy khó chịu.
"Chỉ là đùa thôi. Anh không biết tại sao anh ta lại nói với anh như vậy, nhưng cũng không phải là chuyện gì lớn đến mức phải xảy ra xô xát. Cũng không phải là một câu chuyện quan trọng."
Tất cả những người có mặt trong phòng họp đó chắc đều tò mò.
Tuy nhiên, tôi thực sự không có gì để nói.
Anh ta có vẻ như đã đọc được tương lai của tôi, nhưng thực ra điều đó cũng không chắc chắn.
"Không lẽ anh ta có ý đồ đen tối với anh? Em nghe nói đàn ông hay lấy cớ xem chỉ tay để tiếp cận người mình thích, có khi nào anh ta cũng lấy cớ xem tương lai để tán tỉnh anh không?"
Một sự im lặng tạm thời bao trùm trước lời nói hoàn toàn bất ngờ đó.
Sau đó, tôi bật cười lớn, một điều hiếm khi xảy ra.
Yi Han tỏ vẻ oan ức, không hiểu tại sao tôi lại cười khi cậu đã đưa ra một suy luận hợp lý.
"Không, tại sao Halo lại tán tỉnh anh chứ? Mà này, cậu đã bao giờ thử dùng cách xem chỉ tay để tán tỉnh người mình thích chưa?"
Gương mặt của Yi Han đỏ bừng lên ngay lập tức.
"Làm gì có. Em không làm những chuyện trẻ con như vậy."
Yi Han, người sẽ xem chỉ tay để nắm lấy tay người mình thích, tôi không thể tưởng tượng ra được, nhưng điều đó cũng thật dễ thương theo một cách riêng.
"Đội trưởng."
Lúc đó, đồng đội đang bước nhanh về phía tôi bỗng đảo mắt liên hồi.
Chuyện gì xảy ra trong lúc chuẩn bị thế?
"Chuẩn bị xong rồi. Chúng ta... xuất phát thôi ạ."
"Ừm."
Dù vẻ mặt căng thẳng, anh ta lại báo cáo mọi thứ đã sẵn sàng như thường lệ.
Nhưng cơn run của anh ta không hề giảm, tôi không hiểu sao lại hoảng hốt đến thế.
Có lẽ do là tân binh mới chỉ đi nhiệm vụ lần thứ ba chăng?
"Bắt đầu tìm kiếm."
Đúng như dự đoán, sau 30 phút lùng sục, chẳng thấy dấu vết quái vật đâu.
Thay vào đó, chúng tôi gặp vài người hiếu kỳ đang quay phim.
"Khu vực này chỉ được phép vào sau khi hoàn tất khảo sát."
Yi Han dùng giọng điệu công vụ khô khan cảnh báo.
Đám đông lấm lét rút lui sau vạch giới hạn.
Xem ra cậu ấy đúng là rất ghét tiếp xúc.
"Từ đây chia đôi. Mỗi nhóm ba người, nhớ đảm bảo mỗi team có ít nhất một Hunter hạng A. Báo cáo mỗi mười phút theo thứ tự. Team nào hoàn thành khu vực thì báo ngay."
"Còn anh?"
Khi cuộc tìm kiếm mở rộng ra ngoại vi, tôi bị xem như ‘khách mời’ của đội, ngơ ngác nhìn các đồng đội đã tự bắt cặp với nhau.
"Chỉ còn hai ta. Đi cùng nhau vậy."
Tôi đứng như bó rơm giữa đường, nhìn Yi Han chỉ huy.
Nếu là nhiệm vụ tổng chỉ huy thì khác, chứ ở vị trí ‘khách mời’ này, tôi chẳng có quyền ra lệnh.
Khi mọi người tản đi theo chỉ thị của cậu, chỉ còn lại hai chúng tôi.
"Anh. Hôm qua thấy anh đi đâu với Hội trưởng..."
Cậu chất vấn dồn dập như muốn biết từng chi tiết về tôi.
Cái cách hỏi thẳng thừng ngay khi đồng đội vừa đi khỏi thật sắc như dao.
"Cậu thấy lúc nào thế?"
"Tình cờ thấy thôi ạ?"
Giọng điệu rón rén nhưng đầy lo lắng.
Tình cảm chân thành như thế này lâu rồi tôi mới thấy.
Sao cậu nhóc này lại trưởng thành dịu dàng đến thế nhỉ?
"Không có gì đáng lo đâu. Chỉ là tôi quyết định dọn dẹp lại lòng mình thôi."
"Dọn dẹp... lòng mình ạ?"
"Ừ. Hôm nay gặp để tự mình đi đến kết luận."
Đã lộ hết rồi còn gì, tôi trả lời không chút ngại ngùng.
Yi Han, cậu nhóc hay tò mò, đã trở thành rặng tre cho tôi nương tựa.
"Vậy thì…."
Cậu đang định nói gì đó, đột nhiên ngậm miệng lại.
Tôi nhìn cậu với vẻ tò mò, nhưng âm thanh từ thiết bị còn nhanh hơn cả chuyển động môi của mình.
[Tổ A không có gì bất thường.]
[Tổ B không có gì bất thường.]
Tiếp theo là các báo cáo khác, môi Yi Han mím chặt lại.
"Để một lát nữa rồi em nói."
Dấu hỏi trong tôi càng trở nên đậm nét hơn.
Nhưng câu trả lời mà phải gặng hỏi mới có được thì không có giá trị, nên tôi quyết định cùng chờ đợi.
Sau đó, chúng tôi kết thúc cuộc tìm kiếm một cách nhạt nhẽo bằng những cuộc trò chuyện hàng ngày.
Các thành viên khác cũng lần lượt thông báo hoàn thành nhiệm vụ và tập trung tại điểm hẹn.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi rung lên mạnh mẽ.
Trên màn hình hiện tên Mi Yeon-ssi.
Sao tự dưng lại gọi bằng điện thoại thay vì thiết bị chuyên dụng nhỉ?
"Aaaaa!"
Tôi vừa định nghe điện thoại thì thấy một người rơi xuống với tốc độ quá nhanh từ trên trời, kèm theo một tiếng động lớn.