Những Ngày Cuối Đời Của Thợ Săn Hạng S - Chương 35

Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.

Editor: HThanh.          

[Kỹ năng cấp B - Tăng Cường Thể Chất được kích hoạt. Một luồng khí dũng mãnh bao phủ toàn thân, nâng cao khả năng phòng thủ.]

Tôi vừa kích hoạt kỹ năng vừa bật nở cơ bắp, lao hết tốc lực về phía điểm rơi dự kiến.  

[Kỹ năng cấp A - Gió Lửa được kích hoạt. Ngọn gió sẽ trở thành tấm khiên bảo vệ đồng đội theo ý muốn của người sử dụng.]

Nếu rơi ở tốc độ đó, dù tôi đã tăng cường thể chất thì vẫn ổn, nhưng đối phương sẽ chịu tổn thương nặng.  

Tôi tạo ra luồng gió ánh đỏ nhạt để giảm tốc độ rơi, nhưng chỉ làm suy yếu đà rơi chứ không triệt tiêu hoàn toàn lực va chạm. 

Khi đỡ được người nọ, chiếc điện thoại trong tay tôi vỡ tan tành với tiếng ‘bốp’. 

"Cả... cảm ơn anh!"  

Người rơi xuống là Jin Kyu, thành viên trong đội của Yi Han. 

May mắn thay, cậu ta cũng đã kích hoạt Tăng Cường Thể Chất đủ để chịu được cú va đập này, nên đứng dậy vẫy người như không có chuyện gì rồi cúi đầu cảm ơn.  

"Cậu còn chưa tỉnh táo hả?"  

Yi Han xuất hiện phía sau, quát lớn trong cơn tức giận. 

Là đội trưởng, phản ứng đó hoàn toàn dễ hiểu trước tình huống nguy hiểm.  

"Xin lỗi! Tôi đã vội vàng sử dụng kỹ năng chưa thành thạo nên mới thế này. Thật sự xin lỗi!"  

"Không ai bị thương là được."  

Không có ai bị thương, còn chiếc điện thoại vỡ thì có thể mua mới hoặc sửa. 

Dù Jin Kyu sẽ phải nghe vài lời mắng khi trở về, nhưng thế này đã là may mắn.  

"Ha... hôm nay kết thúc ở đây. Về nộp báo cáo ngắn gọn theo từng đội."  

Một nhiệm vụ không có gì đặc biệt.  

Do thức khuya vài ngày rồi lại đi làm nhiệm vụ vào sáng sớm, hiếm khi tôi lại buồn ngủ đến thế. 

Tôi gật gù một lúc, nhìn đồng hồ thì đã 12 giờ. 

Bất chợt tỉnh hẳn, tôi vội vã đứng dậy đi vào phòng tắm.

“Sao lại đúng vào ngày này mà ngủ quên chứ?”

Tôi vừa làu bàu với bản thân vừa tắm rửa nhanh chóng và cẩn thận. 

Lau khô người bằng khăn, tôi tìm quần áo để thay nhưng chẳng có bộ nào vừa mắt. 

Thay vì bộ đồ chiến đấu chuyên dụng hàng ngày, tôi phải mặc một bộ vest đen, nhưng không có bộ nào khiến tôi hài lòng.

Thật sự không có bộ vest nào có thể mặc được sao?

Hình như đã lâu lắm rồi tôi không mặc vest. 

Hơn nữa, những dịp gặp gỡ chính thức giữa các thợ săn với nhau cũng không cần phải ăn diện, nên tôi càng ít khi mặc.

Ngay từ đầu, tôi đã cố gắng tránh những dịp như vậy.

Những bộ quần áo cũ mà tôi khó khăn lắm mới tìm được trong tủ đồ đã phai màu theo năm tháng bị bỏ quên.

Không muốn mặc quần áo cũ.

Tôi xếp lại những bộ quần áo đã phai màu một cách gọn gàng rồi cất vào tủ. 

Thời gian thì gấp rút, nhưng có lẽ tốt hơn hết là ghé qua một cửa hàng quần áo gần đó. 

Đột nhiên, chiếc điện thoại di động bị hỏng hoàn toàn vào sáng sớm lọt vào mắt tôi. 

Có lẽ hôm nay tôi không có thời gian để đi sửa.

Nếu có việc gấp cần gọi, họ sẽ liên lạc qua thiết bị chuyên dụng của hội.

Nơi tôi và Seo Heon hẹn gặp là nơi mà cả hai đều có thể đi đến một cách nhắm mắt. 

Cả hai chúng tôi đều không phải là người đến muộn. 

Ngay cả khi tôi có đến muộn một chút, hắn cũng có thiết bị của riêng mình nên sẽ không có vấn đề gì.

Cuối cùng, tôi mặc bộ đồ thường ngày, để điện thoại trên bàn rồi rời khỏi nhà. 

Tôi bước vào cửa hàng quần áo gần nhất với hội. 

Tôi thường xuyên đi ngang qua nhưng đây là lần đầu tiên tôi vào. 

Cửa hàng rộng lớn nhưng không có nhiều người.

“Anh là Baek Woo Hyun phải không?”

Một vị khách đã liếc nhìn tôi từ lúc tôi bước vào đã tiến đến và bắt chuyện. 

May mắn thay, trong mắt cô ấy không có cảm xúc nào khác ngoài sự ngưỡng mộ.

“Chào cô.”

“Wow, tôi làm việc gần hội Lee Hwa nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp anh. Tôi có thể xin một chữ ký được không?”

Thi thoảng vẫn có người đến xin chữ ký của tôi. 

Mỗi lần như vậy, dù hơi bối rối nhưng lòng tôi tràn ngập biết ơn. 

Người ta dễ nghĩ rằng guild chỉ cần mạnh là đủ, nhưng thực tế, để lại ấn tượng tốt với công chúng mới là điều quan trọng. 

Bởi chỉ khi nhận được sự ủng hộ, guild mới dễ dàng nhận được hợp đồng khai thác hầm ngục hay các công việc khác.  

Theo nghĩa đó, tôi từng là gánh nặng của guild suốt một thời gian dài.  

Khi mới gia nhập, thời điểm guild non trẻ dưới sự dẫn dắt của vị guild trẻ tuổi đang khẳng định vị thế, đã có không ít ý kiến phản đối việc thu nhận tôi, đứa con của một tội phạm.  

Seo Heon từng kể rằng hồi tôi mới vào, hắn phải nghe không biết bao nhiêu lời cay đắng vì tôi. 

Chính vì không muốn trở thành gánh nặng, tôi đã cố gắng gấp bội. 

Dần dà, khi đạt được thành tích, cũng xuất hiện những người nhìn tôi bằng ánh mắt tích cực hơn.  

‘Phải đền đáp những người tốt với mình bằng cách này chứ.’

Thậm chí tôi còn thấy có lỗi khi chữ ký của mình chỉ là nguệch ngoạc vài nét.  

"Cảm ơn anh."  

"Tôi mới là người phải cảm ơn."  

Dù nhận thấy nhiều ánh nhìn tò mò từ mọi phía, tôi giả vờ không để ý. 

Những hunter thường xuyên xuất hiện trên truyền thông như tôi đã quá quen với điều này.  

"Anh tìm mua trang phục gì ạ?"  

Khi tôi lúng túng ngắm nghía quần áo, một nhân viên trong nhóm đứng túm tụm tiến đến với khuôn mặt ửng hồng.  

"Có bộ vest đen đơn giản nào không?"  

Nhân viên tóc búi gọn gàng dẫn tôi đi với thái độ chuyên nghiệp. 

Nhưng thứ cô ấy giới thiệu lại là bộ suit ba mảnh sang trọng kiểu dự lễ trao giải, hoàn toàn không ‘đơn giản’ như tôi mong đợi. 

Trước ánh mắt đầy kỳ vọng, tôi khó nhọc lên tiếng.

"Có phiên bản nhẹ nhàng hơn không?"  

"Ôi, tại em thấy bộ này hợp với anh quá! Hay là anh chuẩn bị đi hẹn hò? Hay có sự kiện trang trọng nào như lễ trao giải ạ?"  

Không thể nào nói với một người đang vui vẻ rạng rỡ rằng tôi sẽ đi đến chỗ để tro cốt của bố mẹ.

"Không ạ. Chỉ là có vài người tôi cần đến thăm."

"Thế cái này thì sao ạ?"

Nhân viên lại giới thiệu một bộ quần áo khác, trông lịch sự hơn. 

Bộ này mặc đi ra ngoài cũng không bị coi là quá chăm chút.

"Vâng, được đấy. Tôi mặc thử được không?"

"Tất nhiên rồi!"

Bộ đồ vừa vặn. 

Mặc dù mắt cá chân bị lộ ra nhưng đó là do thiết kế ban đầu chứ không phải do quá nhỏ.

Không thoải mái khi hoạt động nhưng cũng không gây khó chịu.

Hôm nay không có việc chiến đấu nên như vậy là đủ rồi. 

Cổ tôi hơi nhột vì cảm giác của bộ đồ mới tinh.

"Rất hợp với anh. Mặc gì anh cũng đẹp trai, nhưng khi mặc trang phục trang trọng thì vẻ ngoài của anh càng tỏa sáng hơn."

Người nhân viên đã giới thiệu quần áo cho tôi hết lời khen ngợi. 

Tôi biết đó là một phần của công việc, nhưng quả thật tôi cảm thấy hơi ngượng nên đã lén lút quay mặt đi chỗ khác.

Phải thanh toán nhanh rồi đi thôi. 

Tôi không muốn làm phiền cô ấy nữa.

Ở nhà hàng hay cửa hàng quần áo, đi sớm là một đức tính tốt.

"Tôi sẽ thanh toán cái này. Tôi có thể mặc nó ra ngoài được không?"

"Vâng, được chứ. Tôi sẽ gỡ thẻ ra cho anh."

Thanh toán xong xuôi, tôi bước ra ngoài thì thấy bầu trời, sáng sủa vào buổi sáng, giờ đã đầy mây.

"Trời sắp mưa à."

Bây giờ là 1 giờ 20 phút, một thời điểm khá mơ hồ để quay lại lấy ô. 

Ngoại trừ một đến hai phút mỗi ngày, cơ thể tôi rất khỏe mạnh nên chắc chắn sẽ không bị cảm nếu dính mưa.

Nhân tiện, tôi vẫn chưa quyết định sẽ xử lý việc thông báo và cơn đau như thế nào hôm nay. 

Tốt nhất là rời đi trước 7 giờ, nhưng có thể tình hình sẽ không cho phép.

Sẽ tốt nếu tôi có thể về nhà trước 7 giờ, nhưng không biết thời gian có kịp không nhỉ.

Tôi cố nén sự lo lắng và tiếp tục đi bộ, vì quãng đường không quá xa nên tôi không đi xe. 

Thong thả đi qua những con hẻm quen thuộc cũng không tệ. 

Giữa những cảnh quan thân quen, có nhiều cửa hàng và tòa nhà mới xuất hiện, và cũng có những con đường trông lạ lẫm.

Ngày xưa, chỗ này là cửa hàng gì nhỉ?

Tôi nhìn thấy một tòa nhà nhỏ ngay gần điểm hẹn. 

Một quán cà phê theo phong cách hiện đại mới được mở. 

Quán tuy nhỏ nhưng được trang trí dễ thương, khách ra vào tấp nập.

Rõ ràng đây không phải là quán cà phê, mà là một cửa hàng quen thuộc. 

Tôi và Seo Heon cũng đã từng ghé qua đây, nó là cửa hàng gì nhỉ?

Bình thường thì tôi đã đi qua rồi, nhưng không hiểu sao lần này tôi lại bận tâm mãi. 

Với sự tò mò chưa được giải đáp, tôi đến trước công viên lúc 1 giờ 40 phút.

Có vẻ như lũ trẻ ngày nay, do phải đi học thêm hay vì lý do an toàn, không còn lui tới công viên nhiều nữa. 

Dù là cuối tuần, tôi chỉ thấy vài người dắt chó đi dạo. 

Vì tôi đi nhanh hơn dự kiến và đến sớm hơn giờ hẹn, nên tôi quyết định ngồi xuống ghế đá chờ đợi.

Ngồi yên chờ Seo Heon, những suy nghĩ không đâu lại ùa về.

Tại sao tôi lại muốn đến chỗ để tro cốt?

Quyết định ngày hôm qua có phần bốc đồng. 

Cảm giác tội lỗi với Ho Jun, hay sự giác ngộ từ Yi Han, chỉ là chất xúc tác. 

Có lẽ tôi đã luôn muốn làm điều này.

Sau vụ hỏa hoạn, các nạn nhân đã tổ chức tang lễ chung, và nếu gia đình muốn thì cũng có thể tổ chức riêng. 

Đương nhiên, bố mẹ tôi không có ở đó.

Mãi sau này tôi mới nhận được tro cốt trong hũ. 

Mẹ của Seo Heon đã sắp xếp một chỗ trong nhà để tro cốt cho bố mẹ tôi, vì bà ấy thấy tiếc khi tôi không biết phải làm gì với nó, thứ mà tôi còn không chắc có phải là của bố mẹ mình hay không, và chỉ để ở nhà. 

Và tôi đã không đến thăm dù chỉ một lần.

Tôi nghe nói rằng nơi đó đã bị chuyển đi một lần do một vụ khủng bố, không biết bằng cách nào mà họ lại tìm ra. 

Vì thế, nó lại trở thành chủ đề nóng trong một thời gian, nhưng sau đó mọi chuyện lắng xuống khi người ta biết rằng thủ phạm không phải là người thân của nạn nhân mà chỉ đơn thuần là muốn đăng video lên mạng.

Seo Heon có lần hỏi tôi có muốn đi cùng không, nhưng tôi đã từ chối. 

Việc đến thăm bố mẹ mà tôi đã lảng tránh bấy lâu nay là một việc khiến tôi lo lắng, dù tôi cố tỏ ra bình thản. 

Dù chỉ còn sống được khoảng một năm, nhưng tôi vẫn còn những trận chiến phải tham gia, và không có gì đảm bảo rằng tôi sẽ không sử dụng kỹ năng Ngọn Lửa Sinh Mệnh. 

Tốt hơn hết là nên nghĩ rằng tôi sẽ không còn cơ hội để kỷ niệm ngày giỗ của bố mẹ nữa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo