Những Ngày Cuối Đời Của Thợ Săn Hạng S - Chương 46

Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.

Editor: HThanh.                

Cuộc sống của tôi đang dần tàn lụi trong khi thế giới ngày càng hỗn loạn. 

Những thay đổi đột ngột khiến tôi không thể đoán trước được tương lai sẽ ra sao, và việc liệu tôi có còn tồn tại trong thế giới đổi thay ấy lại càng mơ hồ.  

"Anh đang nghĩ gì mà chăm chú thế?"  

Yi Han vừa thay quần áo xong bước ra từ phòng thay đồ, hỏi tôi bằng giọng điệu tự nhiên. 

Trước đây cậu hay nói lắp bắp và luôn thêm kính ngữ một cách gượng gạo, nhưng giờ dường như đã quen dần. 

Đáng lẽ nên làm thế này sớm hơn.  

"Chỉ là, anh đang cố ghép nối những chuyện đã xảy ra để xem điều gì có khả năng xảy ra tiếp theo thôi."  

"Đúng là bệnh nghề nghiệp."  

Cậu liếc nhìn Halo lần cuối rồi gọi một chiếc xe từ guild. 

Ban đầu anh ta cứ khăng khăng đòi đi phương tiện công cộng, nhưng lần này đã ngoan ngoãn lên xe đón. 

Tôi cũng muốn gạt bỏ những suy nghĩ rối ren nên nhanh chóng leo lên ghế phụ. 

Chưa đầy mười lăm phút sau, tòa nhà guild của chúng tôi đã hiện ra qua cửa kính xe. 

Khoảng thời gian quá ngắn để đi đến bất kỳ kết luận nào.  

Đi xe đúng là nhanh thật. 

Dạo này ít di chuyển quãng đường gần bằng xe nên cảm giác trở nên chai lì.  

"Ơ?"  

Điều bất ngờ là có một người không ngờ tới đang đứng trước cổng chính, đó là Seo Heon.  

Có phải hắn đang đợi Kwon Ho Jun?

Khi nhìn thấy hắn trong bộ vest chỉn chu đứng bên xe, tôi đã nghĩ vậy. 

Nhưng ngay khi bước xuống xe, suy nghĩ ấy lập tức thay đổi.  

Có vẻ như hắn đang không vui.  

Từ biểu cảm đến cử chỉ của Seo Heon đều toát lên một luồng khí lạnh dù nhẹ nhưng rõ ràng.  

"Ba người các anh đi du lịch Seoul hay sao mà giờ mới về?"  

Giọng điệu của hắn đầy vẻ khó chịu, đặc biệt là với Halo, thậm chí còn phảng phất sự thù địch. 

Người lái xe cảm nhận được bầu không khí căng thẳng nên nhanh chóng rời đi, để lại chúng tôi bốn người đứng im lặng trong tình thế khó xử.  

Tôi muốn nghĩ rằng hắn không đợi chúng tôi, nhưng Seo Heon nhanh chóng rút ngắn khoảng cách theo cách khó hiểu lầm.  

Dự cảm chẳng lành của tôi chưa bao giờ sai.  

"Vâng, anh Woo Hyun và cậu Yi Han đã làm hướng dẫn viên một ngày cho tôi."  

"Có vẻ mọi người rảnh rỗi hơn tôi tưởng."  

Đối xử với khách như vậy chẳng tốt chút nào, nhưng có vẻ Seo Heon và Halo không hợp nhau lắm.  

"Vì anh ấy mới đến đất nước này nên chúng tôi vừa giới thiệu vừa tranh thủ giải quyết công việc. Hơn nữa, nhờ lời tiên tri của Halo mà hôm nay dù hầm ngục xuất hiện đột ngột cũng không ai bị thương. Sao anh lại cứ phải gây sự như thế?"  

Dù chỉ đang nói sự thật, nhưng giọng điệu của tôi lại như đang bảo vệ Halo.  

"Tiên tri ư? Chỉ cần hoàn thành phần hợp đồng là đủ. Sự cố hôm nay dù guild Lee Hwa không can thiệp cũng đã có thể giải quyết ổn thỏa."

Đó là Seo Heon, người luôn bộc lộ sự phản đối đối với lời tiên tri, bỏ qua khả năng nhìn thấy trước tương lai. 

Nhìn hai người đối đầu, tôi chợt nhớ đến giả định mà Halo đã đưa ra lúc nãy.

‘Nếu anh thay đổi tương lai để cứu một người, nhưng vì thế mà 100 người khác phải chết, anh sẽ làm gì?’

Nếu muốn, Halo có thể thay đổi tương lai bằng khả năng tiên tri của mình. 

Hành động để thay đổi tương lai đó có lẽ sẽ là những hành động khó đoán trước, và nó sẽ là trở ngại đối với Seo Heon, người luôn cố gắng dự đoán hành động của mọi người và hành động theo kế hoạch. 

Xét theo khía cạnh này, tôi nhận ra hai người về cơ bản không thể hòa hợp. 

Tất nhiên, tính cách của họ cũng không hợp nhau.

"Nhờ vậy mà chúng tôi đã phối hợp ăn ý, thế là được rồi, phải không? Hôm nay tôi tự tin rằng mình là một thợ săn khá hữu ích đấy."

"Phải. Ít nhất là hữu ích hơn anh."

Yi Han cũng không ưa Halo, đã nhập cuộc. 

Sợ rằng sẽ bị coi là cuộc cãi vã 3 chọi 1, tôi nhẹ nhàng kéo cậu ra sau và đứng cạnh Seo Heon.

Khác với tôi, người luôn nghĩ ‘dĩ hòa vi quý’, các thợ săn nói chung đều có những mặt thô lỗ như thế này. 

Cả Yi Han hiền lành và Halo vui vẻ đều là thợ săn.

Trong trường hợp của mình, tôi không thể sống trong một môi trường mà bản thân phải giữ thể diện hay xù lông nhím, nhưng cả ba người họ đã sống trong thế giới của các thợ săn thông thường. 

Các thợ săn có sức mạnh thường có xu hướng đấu trí và phân chia thứ bậc. 

Ngay cả những người không có những biểu hiện như vậy trước khi thức tỉnh cũng trở nên nhạy cảm khi gặp một người có sức mạnh đối lập với thuộc tính của mình hoặc khi gặp những người có sức mạnh tương tự.

Dù vậy, Seo Heon lúc này quá nhạy cảm và sức mạnh của cả ba người quá lớn, khiến những người chứng kiến cảm thấy mệt mỏi. 

Trước hết, tôi cũng mệt mỏi nên phải nhanh chóng tách họ ra.

Tuy nhiên, như thể đã đọc được suy nghĩ của tôi ngay lập tức, hắn cho tay vào túi, đứng nghiêng người và không nhường chỗ.

"Tôi đã xem video rồi, Woo Hyun trông đẹp trai lắm."

"Anh đã xem nó ư?"

Dù được quay bằng drone, tôi không nghĩ hắn đã xem cái video mới đăng chưa đầy một ngày.

"Ồ, vậy là anh cũng đã xem cảnh chúng tôi chiến đấu cùng nhau rồi. Trông khá ăn ý đấy chứ. Đúng không, Woo Hyun?"

Halo chen vào từ bên cạnh và nắm lấy vai tôi. 

Vì đã chia sẻ một bí mật nên việc anh ta nắm lấy tôi không còn khó chịu như trước nữa. 

Bàn tay của Yi Han từ bên cạnh đưa ra và tách tôi với Halo ra nên sự tiếp xúc không kéo dài.

"Anh ấy không thích bị chạm vào như thế đâu."

Nhìn anh ta đối xử với cả đàn ông như vậy, có vẻ như đó là tính cách của Halo chứ không đơn thuần là do người nước ngoài nên tự nhiên trong việc tiếp xúc. 

Tôi vỗ vào lưng cậu để ra hiệu rằng không cần phải làm thế, nhưng tôi cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng từ bên cạnh.

"Sao thế?"

Trong mắt Seo Heon, người đang nhìn chằm chằm vào tôi, sự ngờ vực, một chút ngạc nhiên và sự khó chịu lướt qua rất nhanh. 

Ngay cả tôi, người tưởng rằng mình hiểu rõ hắn, cũng khó mà đọc được cảm xúc chính xác.

"Chỉ ở cùng vài ngày mà đã thân thiết như vậy rồi."

Những tiếng cười xen lẫn trong lời nói như những mũi dao sắc nhọn đâm vào người nghe. 

Vì không biết lý do tại sao Seo Heon lại sắc sảo như vậy nên tôi không có cách nào để xoa dịu hay giải quyết.

"Thật đấy. Sau một lần cùng nhau chiến đấu, tôi cảm thấy có vẻ thân thiết hơn một chút."

Không có cách nào sắc bén để vượt qua sự khó xử này, nên tôi quyết định nói thật.

"Thân thiết...? Vậy là tôi đã trở thành một người bạn thân thiết của Woo Hyun rồi sao."

Halo mỉm cười, nụ cười ấy càng làm nổi bật vẻ ngoài lộng lẫy của anh ta. 

Tôi không rõ việc anh ta thể hiện thiện cảm một chiều với tôi là do năng lực tiên tri đã cho anh ta thấy trước cuộc gặp gỡ này, hay chỉ là sự tử tế dành cho một người sắp chết như tôi. 

Dù sao, cảm giác cũng không đến nỗi tệ.  

Có lẽ anh ta thuộc tuýp người không chịu được cảnh thấy người khác buồn, không phải người xấu. 

Tuy hơi ngại khi thay đổi đánh giá chỉ sau một ngày, nhưng ấn tượng của tôi về Halo hôm nay khá tốt.  

"Có vẻ muốn thân thiết thì phải chia sẻ bí mật nhỉ."  

"Bí mật?"  

Lời của anh ta khiến hai người kia nhanh chóng quay sang nhìn tôi.  

"Bí mật thì phải giữ kín chứ. Không thể nói được."  

Tôi liếc mắt ra hiệu cho Halo, người đang trả lời một cách hồn nhiên. 

Seo Heon và Yi Han có vẻ đang suy đoán điều gì đó, còn tôi, dù có miệng cũng không biết nói gì nên đành im lặng. 

Một khoảng lặng khó chịu.  

Người phá vỡ sự im lặng này lại là một nhân vật bất ngờ.  

"Đột nhiên bỏ đi một mình như thế là sao hả?"  

Kwon Ho Jun bước ra từ trong tòa nhà. 

Trên khuôn mặt cậu ta không chỉ là vẻ cáu kỉnh thường thấy, mà còn phảng phất sự tức giận.  

"Giải thích cho em tại sao không nghe lời em đi. Em đã nói rõ hôm nay muốn ra ngoài ăn với bạn bè, thế mà không những từ chối còn bỏ đi luôn."  

Giọng điệu của cậu ta thoáng pha chút kiêu ngạo của kẻ chưa từng bị từ chối dù là điều nhỏ nhặt nhất. 

Đối với tôi, người chỉ thấy cậu ta đáng yêu, điều này hơi bất ngờ.  

Có lẽ đây chính là cảm giác của ông lão đi đập hòn đá lại mang về cục xôi. 

Vốn đã đủ mệt với ba người, sự xuất hiện của Kwon Ho Jun khiến tôi chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức. 

Theo thói quen, tay tôi đưa lên vuốt mắt.  

"Chờ đã."  

Hắn nhanh chóng chạy đến chỗ cậu ta đang chuẩn bị trút thêm những lời giận dữ. 

Thấy hắn chạy đến, Kwon Ho Jun có vẻ dịu xuống đôi phần. 

Seo Heon dừng lại trước mặt cậu ta, quay sang nói với tôi.

"Hôm nay không phải nhiệm vụ chính thức nên không cần viết báo cáo đâu. Cứ về nhà nghỉ đi. Đừng tốn sức vào mấy chuyện vô ích."  

Với tôi, đây vừa là may mắn, vừa chua chát. 

Tuy mừng vì tình huống căng thẳng kết thúc nhanh, nhưng lý do là do tôi không đủ sức khỏe khiến lòng dạ vẫn co lại, dù tôi đã buông bỏ từ lâu.  

Dù biết mình không có quyền cảm thấy như vậy, nhưng sao tôi lại thế này? 

Phải dừng lại thôi.  

"Mai gặp nhau nhé."  

Halo và Yi Han dường như cũng đuối sức, không khí căng thẳng lúc nãy đã tan biến.  

"Tôi mệt rồi, chúng ta tạm chia tay ở đây nhé."  

Nhìn hai người họ với vẻ mặt như chú cún con cụp đuôi, lòng tôi mềm lại nhưng không muốn kéo dài cuộc đấu khí này nữa. 

Tôi chỉ muốn nằm dài trên giường và nghỉ ngơi.  

"Vậy hẹn mai nhé."  

"Nếu có gì cứ liên lạc em nhé, anh."

===

Cái đêm tưởng chừng sẽ được nghỉ ngơi thoải mái, lại có tiếng gõ cửa phòng tôi.

Tôi vừa tắm xong nên quàng khăn tắm quanh cổ, lau khô tóc rồi mới cầm tay nắm cửa. 

Dù không biết là ai, nhưng đến vào giờ này chắc hẳn có việc gì đó rất gấp.

"Ơ?"

Bất ngờ thay, người đứng bên ngoài lại là Halo, trông có vẻ rất thảnh thơi. 

Mười một giờ đêm, tôi không nghĩ có chuyện gì mà anh ta phải tìm tôi vào giờ này.

Tôi ngạc nhiên mở rộng cửa, anh ta thản nhiên vẫy tay chào. 

Sau khi tôi cúi đầu chào lại, anh ta mới từ từ hạ cánh tay đang vẫy nhiệt tình xuống.

"Có chuyện gì thế này? Chúng ta mới chia tay nhau mà."

Dù là một cuộc ghé thăm bất ngờ, tôi cũng không thể để anh ta đứng ngoài mãi nên hơi nghiêng người, ra hiệu mời vào và hỏi. 

Halo lắc đầu.

"Đi dạo một lát nhé?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo