Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.
Editor: HThanh.
"Giờ này anh đến làm gì vậy?"
Đúng là một thời điểm khá kỳ lạ để hỏi câu đó.
Thế nhưng Halo vẫn tự tin dựa một bên vai vào tường, kiên nhẫn chờ câu trả lời.
Lời mời của anh ta có một sức hút khiến người nghe khó lòng từ chối, đặc biệt là sau khi chúng tôi vừa chia sẻ một sự kết nối tinh thần sâu sắc vào hôm nay.
Trong khoảng lặng, thang máy ting một tiếng rồi dừng lại, một hunter sống cùng tầng nhưng khác phòng bước vào.
"Chờ tôi một chút."
"Tôi rất sẵn lòng."
Tôi vứt khăn vào máy giặt, khoác lên người bộ đồ đơn giản.
Mặc dù có thể tìm bộ trang phục chỉn chu hoặc đồ chiến đấu, nhưng việc Halo đang đợi bên ngoài khiến tôi không thể bận tâm nhiều.
"Xin lỗi, tôi vừa tắm xong."
"Là do tôi đột ngột ghé qua mà."
Đến tận giờ phút này, Halo vẫn tràn đầy năng lượng, trông vui vẻ như một đứa trẻ.
"Nếu tôi đang ngủ thì anh tính sao? Hay anh đã biết trước là tôi sẽ đồng ý đi cùng?"
Thang máy vẫn dừng ở tầng của tôi.
Tôi nhấn nút mở cửa và hỏi anh ta, tự hỏi liệu sự táo bạo không sợ bị từ chối này có phải là một phần năng lực của anh ta hay không.
"Tôi không kiểm tra mọi tương lai trước khi hành động đâu. Dùng năng lực tiên tri để xem liệu người ta có đồng ý hẹn hò hay không thì quá tẻ nhạt."
Tôi định nhấn nút tầng 1 nhưng dừng lại, nhìn Halo.
Tôi không biết liệu từ ‘hẹn hò’ của anh ta chỉ là đùa cợt hay nghiêm túc.
"Nếu anh đang đùa thì tôi thấy hơi áp lực, còn nếu anh nghiêm túc thì tôi lại thấy có lỗi."
Halo bước vào, cánh cửa thang máy từ từ khép lại.
Anh ta quay đầu nhìn tôi, không chút nao núng dù tôi đã tỏ ý từ chối.
"Vậy thì hãy cảm thấy có lỗi một chút thôi. Đừng quá nhiều."
Không biết có phải vì muốn thoát khỏi không gian này hay không, thang máy từ từ đi xuống.
"Anh biết rõ mà."
Cuối cùng, tôi buông xuôi.
"Anh biết tôi không còn sống được bao lâu nữa mà."
Chắc anh ta hiểu ý tôi.
"Rồi sao?"
Nhưng Halo lại hỏi ngược lại, giọng có chút bất ngờ.
"Ý anh là vì sắp chết nên phải dập tắt mọi rung động của trái tim sao, Woo Hyun?"
"Không phải vậy nhưng..."
Tôi không kịp nói hết câu, cửa thang máy mở ra.
Halo nắm lấy cổ tay tôi, không cho tôi kết thúc câu nói.
“Không ai biết trước được tương lai sẽ ra sao. Ngày mai một thiên thạch có thể rơi xuống đầu tôi và tôi chết trước, hoặc tôi có thể mất mạng trong hầm ngục. Nhưng tôi không muốn vì lo lắng về những điều đó mà phải kiềm chế những gì mình muốn làm hôm nay.”
Tôi không tìm được câu trả lời và cứ thế bị cuốn theo.
Xung quanh thay đổi rất nhanh và chúng tôi đi đến một con đường đi dạo mà tôi ít khi đi.
Xung quanh khá tối và những vì sao cũng bắt đầu tìm lại được ánh sáng của mình.
“Tôi không có ý trách Woo Hyun. Chỉ là tôi muốn nói rằng không phải cứ cái chết ập đến là phải từ bỏ tất cả.”
“Cảm ơn anh. Nhưng tôi giờ không muốn tạo thêm bất kỳ ai hay bất cứ việc gì quý giá nữa. Tôi muốn buông bỏ nhiều hơn trước khi rời đi.”
Chúng tôi tự nhiên ngồi xuống một chiếc ghế đá.
Đây là nơi có thể nhìn thấy sao rõ hơn lúc nãy.
Một người mới đến Hàn Quốc chưa lâu mà lại biết nhiều nơi đẹp hơn tôi, điều đó vừa ngại vừa buồn cười.
“Dù sao thì, tôi sẽ cố gắng như lời Halo đã nói.”
Trong lúc ngắm nhìn bầu trời, lấy tiếng nước chảy làm nhạc, một ngôi sao băng vụt qua.
“Sao băng kìa.”
Và bắt đầu từ đó, hai ba ngôi sao nữa rơi xuống.
Những ngôi sao vụt qua để lại dấu vết của mình vừa đẹp vừa gợi cảm giác tiếc nuối.
“Vâng. Tin tức nói rằng vào khoảng thời gian này hôm nay có thể nhìn thấy. Dù bây giờ đó không phải là cảnh tượng quá hiếm hoi.”
Sau khi cổng không gian mở ra, các hiện tượng thiên văn đã thay đổi rất nhiều, và những cảnh tượng từng quý giá trước đây cũng trở thành hiện tượng phổ biến, có thể nhìn thấy vài tháng một lần.
Nhưng đối với tôi, đó là sao băng đầu tiên.
“Nhờ anh mà tôi đã có một cảnh tượng tuyệt vời.”
Tôi quay đầu từ bầu trời sang và chạm mắt với Halo.
Trong bóng tối, chỉ có những vì sao, mái tóc và đôi mắt của anh ta là lấp lánh.
"Đúng là một người tỏa sáng."
Tôi đang có một cảm nhận không mấy đặc biệt, thì anh ta thu hẹp khoảng cách và tiến gần về phía tôi.
Tôi không thể lùi lại được nữa vì đã ở mép ghế.
“Có gì dính trên mặt Woo Hyun kìa.”
Anh ta đến gần đến mức tôi nghĩ mặt sẽ chạm vào nhau.
Tôi định nói tôi sẽ tự lấy và lùi lại thì anh ta nắm lấy eo tôi.
“Chỉ là một hạt bụi thôi.”
Đúng như lời anh ta nói, trong tay anh ta là một hạt bụi nhỏ.
“Anh không cần phải đến gần như thế để lấy hạt bụi nhỏ xíu đó đâu.”
Thay vì nói ‘giờ chúng ta đi về thôi’, tôi đứng dậy.
Đúng lúc đó,
“Woo Hyun à.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ xa.
Ba bóng người đang tiến đến, xuyên qua bóng tối.
Seo Heon đang cầm điện thoại, bên cạnh là anh Ju Hong và cô Hye Ju.
Cả hai hơi cúi đầu về phía chúng tôi rồi vội vã rời đi.
Seo Heon cũng không ngăn cản họ, hắn tắt điện thoại đang nói chuyện đi.
"Kang Seo Heon...?"
Hắn như thường lệ, chỉ gật đầu chào rồi không đi ngay mà tiến về phía chúng tôi.
Dường như chuyện ban ngày vẫn chưa kết thúc.
Chỉ khác là lần này Yi Han không có ở đây, và biểu cảm của Seo Heon càng trở nên khó đoán hơn.
"Gặp nhau nhiều quá nhỉ."
Một giọng nói trong trẻo vang lên, phá tan bầu không khí ngột ngạt.
"Hai người đang làm gì thế?"
Hắn không thèm nhìn Halo lên tiếng trước, mà chỉ chăm chăm chất vấn tôi.
"Đi dạo đêm."
Trong khi tôi còn đang lưỡng lự, anh ta đã trả lời thay với nụ cười khó hiểu.
Tôi chắc chắn một điều: đây là tình huống do anh ta sắp đặt.
"Woo Hyun-ssi, tôi nghĩ hai người có chuyện cần nói. Tôi sẽ rút lui."
Anh ta bỏ đi không chút lưu luyến, khiến tôi hoang mang không biết người nọ đang nghĩ gì, và giờ phải nói gì với hắn đây.
"Có vẻ anh bận lắm nhỉ."
Seo Heon vẫn mặc vest vào giờ muộn thế này.
Tôi không biết hắn bận việc gì, dù là phó hội trưởng, nhưng tôi có ít thông tin hơn những người khác.
Hắn quay mặt đi, hít một hơi thật sâu rồi quay lại nhìn tôi.
"Mình cậu mới bận chứ?"
Ánh mắt hắn nhìn tôi đầy châm chọc.
Hắn chưa bao giờ châm chọc tôi trắng trợn như vậy.
Dù đã từng thấy cách hắn nói chuyện với người khác, nhưng đây là lần đầu tiên đối phương dùng giọng điệu này với mình, khiến tôi hơi bất ngờ.
"Anh bận việc gì mà khuya thế này?"
Tôi cố tình lái câu chuyện sang hướng khác, nhưng vô ích.
Seo Heon cư xử như thể đã quyết định không chiều theo tình cảnh của tôi nữa.
"Tôi tưởng cậu chỉ thân với Yi Han, hóa ra cậu và tên mới đến cũng khá thân thiết nhỉ."
"Phải làm việc cùng nên thân hơn thôi. Anh ấy tốt hơn anh nghĩ đấy."
Những vì sao lặng im bỗng như đổ xuống giữa chúng tôi.
Dạo này, hắn trở nên khó hiểu khiến tôi cảm thấy nặng nề và kỳ lạ.
Đôi lúc hắn có vẻ bồn chồn, nóng vội và giận dữ, không giống con người luôn giữ vẻ điềm tĩnh đến phút cuối mà tôi từng biết.
"Cậu bảo vệ anh ta đến mức này, chắc hai người đã rất thân rồi nhỉ?"
Seo Heon nắm lấy vai tôi, không một chút vui vẻ.
Bàn tay ấy truyền đến một sức mạnh nhẹ nhưng rõ ràng, khiến tôi cảm nhận được cảm xúc của hắn.
Có vẻ như lời tôi cẩn trọng nói lần trước đã không thấm vào hắn chút nào.
Để chấm dứt mối quan hệ lưng chừng này, cần một bước ngoặt.
Tôi đã có sẵn lý do của mình, và có lẽ việc tạo ra một lý do cho hắn cũng sẽ tốt cho cả hai.
"Seo Heon à."
Tôi gạt tay hắn ra, ánh mắt Seo Heon chợt run lên.
Dù chỉ là một chuyển động nhỏ, nhưng không đến nỗi không nhận ra.
"Anh nhớ lần trước tôi đã nói gì không?"
Câu trả lời của hắn đến chậm rãi sau câu hỏi của tôi.
"Lời nào?"
Tốc độ đáp trả khiến tôi biết hắn đang giả vờ không nhớ, và chắc chắn Seo Heon cũng hiểu điều đó.
"Tôi đã nói sẽ cẩn thận, nhưng anh bảo đừng."
"Woo Hyun."
Đó là một lời gọi ngăn tôi tiếp tục, nhưng tôi phớt lờ và nói tiếp.
"Nhưng giờ tôi muốn giữ khoảng cách với anh. Chúng ta đã quá gần để có thể coi là bạn bè, anh biết mà."
Chúng tôi là một mối quan hệ khó định nghĩa.
Thế nên, tôi biết rằng việc kết thúc sẽ mất nhiều thời gian hơn.
Đây không phải là mối quan hệ mà tôi có thể kết thúc bằng cách bỏ chạy, tôi phải làm cho Seo Heon tin, nhưng vì quá bận rộn với việc sắp xếp lại cảm xúc của mình nên tôi đã không nghĩ đến điều đó.
"Tôi đã có một người quan trọng, và nếu anh làm thế này, người đó sẽ không thích đâu."
Đó là một lời nói dối vụng về, nhưng tôi nghĩ đây là cách tốt nhất lúc này.
Nghe thấy lời đó, cơ thể hắn cứng lại rồi một tiếng cười khẽ thoát ra.
Hắn trông như vừa nghe được một câu chuyện cực kỳ thú vị.
"Người quan trọng?"
Đó là một câu hỏi lạnh lùng, như thể tiếng cười vừa nãy là giả dối.
"Ừm, giống như cậu Ho Jun đối với anh vậy."
"Ha, tôi đã nghĩ cậu định nói gì. Cuối cùng chỉ là một lời nói như thế sao?"
Tôi cảm nhận được một sự run rẩy mơ hồ trong giọng nói của Seo Heon.
Tôi đã vẽ ra một tương lai tốt đẹp, nơi tôi bối rối vì sự thay đổi đột ngột của mình nhưng sẽ được hắn chấp nhận.
Giờ tôi phải lùi lại, đây không phải là phản ứng mà bạn bè nên có.
"Cái gì?"
"Nếu cậu muốn nói dối, ít nhất hãy cố gắng đừng để lộ ra. Đừng có tránh ánh mắt tôi như thế."