Những Ngày Cuối Đời Của Thợ Săn Hạng S - Chương 49

Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.

Editor: HThanh.                 

“Halo?”  

Khi tôi gọi tên, anh ta đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng. 

Tôi bước theo, cố giảm tiếng động và qua bức tường cách âm, giọng của Kwon Ho Jun vang lên.  

“Anh vừa gặp bố em xong và nói rằng chuyện giữa chúng ta đã kết thúc, đúng không?”  

“Làm gì có chuyện đó?”  

Halo vẫy tay ra hiệu cho tôi tiến lại gần hơn.  

“Em rất vui khi anh ngày càng thành công, giá trị của anh tăng lên thì cũng có lợi cho em. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh được phép coi thường em, anh hiểu mà.”

Chẳng còn chút ngọt ngào nào trong giọng nói của cậu ta, chỉ còn sự cứng rắn và sắc lạnh.

“Ừ, tôi biết hết.”  

Câu trả lời của Seo Heon quá ngắn gọn và lạnh lùng.  

“Anh đã hứa sẽ luôn coi em là ưu tiên hàng đầu và thể hiện điều đó trước mặt mọi người. Có vẻ anh đã quên mất, nên em nhắc anh thôi.”  

“Vậy bố em có hài lòng sau khi gặp tôi không?”  

Câu hỏi bất ngờ này khiến Ho Jun vốn đang nóng giận, bỗng im bặt.

“Ừm… ổng có vẻ hài lòng, lần đầu tiên ổng khen em làm tốt.”  

Không khí căng thẳng dịu xuống khi cậu ta bớt giận dữ.

“Tất cả đều là vì em. Em biết rõ mà, cứ giận dữ thế này sao?”  

Halo ra hiệu dừng nghe thêm, kéo tay tôi đi. 

Tôi cũng nghĩ nếu ở lại, sẽ bị phát hiện nghe lén nên im lặng đi theo anh ta. 

Khi đã cách xa phòng nơi Seo Heon và Kwon Ho Jun đang nói chuyện, chúng tôi quay lại trước cửa phòng họp. 

Trước khi vào, tôi hỏi Halo.

“Tại sao anh lại cho tôi xem và nghe những chuyện này?”  

Anh ta mỉm cười nhìn tôi.  

“Woo Hyun-ssi, tôi chỉ nghĩ rằng anh có quyền biết và lựa chọn thôi.”  

“Hả?”  

Câu nói của Halo vẫn luôn khó hiểu. 

Anh ta thường chỉ nói kết luận mà không giải thích ngữ cảnh, như một thói quen xấu của một ‘nhà tiên tri’.

“Kang Seo Heon là người chọn giấu giếm vì anh, hoặc vì dục vọng của bản thân.”  

Anh ta nắm tay tôi, đặt lên ngực mình.

“Còn tôi, tôi luôn tin rằng anh phải biết mọi chuyện liên quan đến mình. Mỗi người phải gánh vác trách nhiệm của riêng mình. Nếu không, sẽ luôn có vấn đề phát sinh.”  

“Ngoài việc hai người họ không thân thiết như tôi tưởng, tôi chẳng hiểu có gì khác biệt nữa.”  

Dù sao thì người Seo Heon chọn vẫn là Ho Jun. 

Nếu một người ghét chính trị và xu nịnh như hắn lại làm vậy, thì chắc chắn là vì cậu ta. 

Tôi buồn khi người mình thích không nhận được tình yêu trọn vẹn, nhưng tôi không có quyền ngăn cản.  

“Hiện tại anh chưa hiểu là đương nhiên. Vì có người đang che mắt anh mà, nhưng rồi cậu sẽ phải biết.”

===

Trở lại chỗ ngồi cùng với Halo, Yi Han dường như tò mò không biết tôi đã đi đâu nhưng vì bản thân tôi cũng đang bối rối nên không có tâm trạng để trả lời.

'Tôi biết Seo Heon có rất nhiều chuyện giấu tôi, nhưng liệu cả việc hợp tác với Kwon Ho Jun cũng có lý do khác không?'

Không, không có chuyện như vậy. 

Nếu có thì chỉ liên quan đến chính trị, nhưng nếu là vậy, có rất nhiều cách khác, nên tôi không nghĩ hắn lại tiếp cận cậu ta chỉ vì chuyện nhỏ nhặt đó.

Cuộc họp được nối lại khoảng năm phút sau khi Seo Heon quay lại. 

Để tập trung, tôi tạm gác lại những suy nghĩ miên man.

"Tiếp nối những gì đã nói lúc nãy, chúng ta đã đi đến kết luận rằng đội hình này cần phải có kinh nghiệm thực chiến. Vì vậy, các bạn hãy tham gia vào việc công phá hầm ngục cấp A đã được chuẩn bị vào tuần trước. Thời gian công phá dự kiến sẽ mất khoảng một đến hai ngày."

Hầm ngục cấp A không phải tất cả đều giống nhau. 

Có thể chia nhỏ thành năm giai đoạn, và theo lời giải thích, hầm ngục lần này là giai đoạn thứ ba, nằm ở giữa. 

Cấp độ này khá thích hợp để phối hợp với nhau.

"Đội hình ban đầu sẽ tiến hành theo tài liệu đã được gửi trước đó. Sau khi thực chiến và xem xét mức độ phối hợp, chúng ta có thể điều chỉnh một chút. Ngoài ra, chúng tôi sẽ phát tài liệu ghi tóm tắt về năng lực chiến đấu của từng người, các bạn tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Mặc dù chỉ là những thông tin không gây ra vấn đề lớn khi bị lộ, nhưng hãy nhớ rằng nếu thông tin bị rò rỉ ra bên ngoài, người làm rò rỉ sẽ bị xử lý theo hợp đồng."

Không ai ở đây sẽ làm một việc như vậy, nhưng đây là một nội dung cần được thông báo theo thủ tục. 

Sau đó, cuộc họp chủ yếu xoay quanh việc điều chỉnh vị trí của từng người và nắm bắt thông tin về hầm ngục sẽ công phá vào ngày mai. 

Đã lâu không được tham gia vào một cuộc chinh phạt chính thức cùng mọi người ở Lee Hwa, tôi cũng cảm thấy có chút háo hức.

'Mình phải điều chỉnh thời gian thật tốt trong lúc chiến đấu.'

Khi di chuyển trong hầm ngục, việc rời đi khoảng năm phút để chỉnh trang lại là ổn, nhưng rất khó để rút lui trong lúc chiến đấu. 

Giả vờ bị thương và rút lui một chút cho đến khi kỹ năng phục hồi cũng là một cách hay, nhưng có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu nhận được sự giúp đỡ của Halo đã biết chuyện.

'Mặc dù cảm thấy mình đang làm phiền….'

Thời gian tiến vào hang ổ của quái vật trùm có thể được điều chỉnh, nên khoảng trống một phút có thể được lấp đầy. 

Nếu điều đó khó khăn, tôi có thể dùng kỹ năng 'Ngọn lửa sự sống' để ép kỹ năng hoạt động. 

Tôi đã kiểm tra và xác nhận rằng việc kích hoạt bắt buộc là khả thi trong trận chiến với Succubus.

"Nếu không còn gì để thảo luận, chúng ta sẽ kết thúc cuộc họp hôm nay. Mọi người hãy nghỉ ngơi thật tốt cho ngày mai và chúng ta sẽ gặp nhau lúc 10 giờ sáng. Mọi người đều là những người kỳ cựu nên tôi tin rằng các bạn sẽ tự chuẩn bị đồ đạc, thức ăn đơn giản trong hầm ngục, v.v. mà không cần tôi nhắc."

Cô Mi Yeon thường lo lắng nhiều hơn vì cô ấy không vào hầm ngục. 

Cô ấy có vẻ khá lo lắng về những tình huống không thể kiểm soát, dù không bằng Seo Heon. 

Tôi liếc nhìn xung quanh và thấy không còn chủ đề nào khác để thảo luận nên đã đứng dậy, tôi định nhắn tin cho Halo.

"Woo Hyun à."  

Nhưng Seo Heon chặn đường tôi. 

Tôi cố lảng sang hướng khác để tránh mặt, nhưng bước chân hắn cũng dịch chuyển theo, ngăn tôi đi tiếp. 

Tôi thở dài nhẹ.  

"Anh không nên đến gặp Kwon Ho Jun sao? Cậu ấy đang giận dữ đấy."  

Tôi cố hỏi bằng giọng điệu bình thản, như thể đó chỉ là một lời nhắc nhở hợp tình hợp lý mà ai cũng hiểu được. 

Ẩn sau câu nói là hàm ý: ‘anh không nên làm người khác hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta sao?’

Tôi tin rằng Seo Heon sẽ hiểu.  

"Cậu muốn tôi đi à?"  

Gương mặt hắn phủ một lớp u ám. 

Có lẽ vì chuyện tình cảm với người yêu không suôn sẻ, hoặc hắn đang mong chờ điều gì đó từ tôi. 

Nhưng tôi không còn tâm trạng hay thời gian để suy nghĩ sâu xa nữa.  

"Từ khi nào cậu lại quan tâm đến cảm xúc của tôi thế?"  

Chỉ còn 10 ngày nữa là đến ngày vào hầm ngục cấp S, và mạng sống của tôi cũng chẳng còn bao lâu.

Đẩy Seo Heon ra xa, đó chính là cách duy nhất của tôi.  

===

Chín rưỡi sáng, tôi là người đầu tiên đến điểm tập trung sớm 30 phút. 

Không lâu sau, Yi Hye xuất hiện và chào tôi.

"Chào anh, Woo Hyun. Sức khỏe của anh có ổn không?"

Thấy không có ai ở đó, cô hạ giọng hỏi thêm.

"Vâng, tôi không sao cả. Đừng lo lắng."

Vì cô ấy là người duy nhất trong bang hội biết chút ít về tình trạng của tôi, nên có vẻ cô ấy rất lo lắng. 

Tôi cố tình làm một cử chỉ cường điệu để cho thấy tôi vẫn ổn, và vẻ mặt căng thẳng của cô ấy dần giãn ra.

"Dù sao thì anh cũng không nên quá sức. Anh đã kiếm được khá nhiều tiền rồi, thật ra tôi khuyên anh nên nghỉ ngơi đi."

Đó là một câu nói rất giống với Yi Hye, một người trị thương luôn đặt sức khỏe của các thành viên bang hội lên hàng đầu.

"Thật ra tôi cũng đang nghĩ sẽ nghỉ việc sau lần này."

"Thật sao? Anh nghĩ đúng rồi đấy. Tôi đã lo lắng vì anh cứ như một con nghiện công việc vậy."

Cô có vẻ nhẹ nhõm hơn và vẻ mặt cũng tươi tắn hơn. 

Cô ấy không hề biết rằng Seo Heon, người không hề hay biết về hoàn cảnh của tôi, đang phản đối điều đó.

"Chào hai người, đến sớm thế."

Joo Hee vui vẻ chào lớn và đi tới. 

Cô ấy đặc biệt thân với Yi Hye, và cả hai trao nhau một ánh mắt thân thiện.

"Chào cô."

"Đã lâu rồi không cùng phó hội trưởng đi chinh phạt nên tôi hơi hồi hộp một chút."

Đó là vì trong gần hai năm qua, phó hội trưởng đã đi khắp các nước khác, khiến cho cái tên phó hội trưởng trở nên vô nghĩa. 

Trước đó, hắn đã từng huấn luyện tôi một thời gian ngắn nên đó là một cuộc nói chuyện phiếm.

"Tôi mới là người phải hồi hộp chứ."

Đây không phải là một lời nói xã giao mà là cảm xúc thật của tôi. 

Hơn nữa, cơ thể tôi bây giờ không khác gì một quả bom hẹn giờ, nên việc tôi cảm thấy như vậy là điều hiển nhiên.

"Thôi nào, Woo Hyun khiêm tốn như thế là lừa gạt mọi người đấy."

Yi Hye cười và khen ngợi tôi. 

Tôi rất biết ơn sự quan tâm của cô ấy, nhưng cảm thấy ngượng ngùng nên chỉ biết cười trừ.

"Chào buổi sáng!"

Người tiếp theo đến là Halo. 

Tôi cứ tưởng anh ta là một người có khái niệm thời gian lỏng lẻo, nhưng ngạc nhiên khi thấy anh ta đến sớm nên cứ nhìn chằm chằm, và nhanh chóng tiến lại gần tôi.

"Hôm qua anh về ổn chứ?"

Halo không chỉ biết về tình trạng hỗn loạn trong đầu tôi mà còn là người trực tiếp gây ra nó, nên tôi hiểu tại sao anh ta lại hỏi một cách khéo léo như vậy.

"Tất nhiên rồi, anh có thể đến đây một lát được không?"

Để tránh tầm mắt của những người khác, tôi dẫn Halo đến một góc khuất và trong lúc đó, có thêm vài người nữa đã đến.

Phải đi xa hơn nữa.

Chúng tôi lùi lại đến một khoảng cách vừa đủ để lọt vào tầm mắt nhưng không nghe thấy tiếng nói nếu hạ giọng. 

Tôi định nói gì đó nhưng người mở lời trước lại là Halo.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo