Những Ngày Cuối Đời Của Thợ Săn Hạng S - Chương 48

Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.

Editor: HThanh.                

"Tôi nghiêm túc mà."  

Cằm tôi bị nắm chặt, buộc phải đối diện thẳng với ánh mắt Seo Heon. 

Đôi mắt đen huyền ấy như tan chảy vào màn đêm, càng trở nên sâu thẳm và tối hơn.  

"Vậy cậu định nói là ai? Thằng vừa nãy? Hay cái tên thần thánh sữa me đó?"  

Dù có tìm cớ thế nào đi nữa, tôi cũng không muốn liên lụy người khác. 

Đặc biệt là với hắn đang phản ứng kỳ lạ như thế này, tôi lo rằng nói ra có thể gây tổn thương không đáng có.  

"Đến lúc nào đó tôi sẽ nói."  

Cái ‘lúc nào đó’ ấy có lẽ sẽ chẳng bao giờ tới, nhưng tôi có linh cảm rằng phải kết thúc tình huống này bằng cách nào đó. 

Bởi khi hắn hỏi lại câu này lần nữa, tôi đã không còn ở đây nữa rồi.  

‘Liệu có thực sự ổn không?’

Biết đâu Seo Heon coi trọng tôi hơn tôi tưởng. 

Chỉ vài tuần trước, tôi còn nghĩ mình chẳng là gì trong mắt hắn, nhưng thái độ khác lạ bây giờ khiến lòng tôi rối bời. 

Ban đầu, tôi cho rằng hắn như vậy chỉ vì tiếc nuối một thành viên guild, hoặc do thói quen sau thời gian dài bên nhau, thậm chí là vì mối quan hệ méo mó giữa hai người.  

Nhưng nếu hắn vẫn còn quan tâm đến tôi như một người bạn, một người thân…. 

Nếu bây giờ hắn vẫn coi tôi là quan trọng....  

Nếu vậy, tôi phải cắt đứt quan hệ này nhanh hơn nữa. 

Tôi không muốn cái chết của mình trở thành nỗi buồn quá lớn với Seo Heon. 

Để hắn đau khổ sau khi tôi biến mất, thà rằng tôi trở thành một kẻ vô giá trị còn hơn.  

"Thà đừng nói còn hơn nói với cái mặt như sắp khóc đến nơi."  

"Tôi có mặt nào—"  

"Cậu bảo tôi phải phản ứng thế nào khi cậu tuyên bố thích ai đó với vẻ mặt sắp oà khóc?"  

Tôi lắp bắp phủ nhận, nhưng chỉ là tiếng kêu vô vọng. 

Chúng tôi đứng đó, mỗi người nhìn một hướng khác nhau.  

"Tôi muốn mọi thứ trở lại như xưa, Woo Hyun à."  

Hơi thở Seo Heon phả ra trong không khí lạnh.  

"Về cái thời chúng ta hoàn hảo."  

"Tôi không hiểu anh đang nói gì."  

"Cậu có biết cảm giác cố ghép lại một chiếc bình thủy tinh đã vỡ tan thành từng mảnh không?"  

Câu nói bất ngờ khiến tôi bối rối.  

"Tôi biết mình đang phi lý, biết nỗi lo sợ rốt cuộc sẽ thất bại, nhưng không làm gì khác được. Vì đó là chiếc bình duy nhất tôi có."  

Tôi không rõ hắn đang nói về mối quan hệ của chúng tôi, hay điều gì khác nữa. 

Sự bối rối càng khiến tôi thấy cần phải chấm dứt mọi thứ thật dứt khoát.

‘Tại sao, vào lúc cuộc đời tôi không còn bao lâu nữa, anh lại nói ra những lời này?’

Một cảm giác oán trách trỗi dậy. 

Tôi cố kìm nén lời muốn nói rằng mối quan hệ mà hắn mong muốn không phải là hướng mà tôi từng mong đợi.

“Tự nhiên anh muốn làm nhà thơ à?”

Tôi lại nói một cách vòng vo để diễn đạt sự không hiểu của mình. 

Seo Heon cũng dừng việc nói những lời tôi không thể hiểu.

“Phải. Chắc tôi đang ghen tị vì chuyện tình cảm của tôi có vẻ sẽ kết thúc, còn chuyện của cậu thì có vẻ đang tốt đẹp.”

“Gì cơ?”

Đó là một câu chuyện thực sự đột ngột. 

Chỉ mới hôm nay, hai người họ còn ở bên nhau và cảm xúc dành cho nhau dường như không hề nguội lạnh.

“Tôi nghĩ Ho Jun đã nhận ra chuyện của chúng mình.”

Một ý nghĩ 'không thể nào' khiến tôi rùng mình.

“Chẳng lẽ….”

Sự pha trộn giữa cảm giác tội lỗi và nỗi sợ hãi khiến tôi buồn nôn.

“Tôi không có ý đổ lỗi cho cậu, không sao đâu.”

Nếu họ chia tay vì chuyện tôi được cứu sống nhờ mối quan hệ đó thì sao?

“Đó là chuyện bất khả kháng, đúng không? Dù vậy, khi cậu nói rằng mình đã có một người quan trọng nên muốn giữ khoảng cách, tôi vẫn cảm thấy thất vọng.”

Tôi phải làm gì đây?

Quả nhiên, Seo Heon là người hiểu rõ nhất cách làm lung lay quyết tâm của tôi.

“Tôi nên làm gì đây?”

Tôi khó khăn thốt ra. 

Có thể không có cách nào nhặt lại nước đã đổ, nhưng tôi phải tìm cách giải quyết.

Tôi cúi gằm mặt xuống nên không thể tưởng tượng được hắn đang cảm thấy thế nào.

‘Nếu mình rời đi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi chứ?’

Nếu có thể, tôi muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng tôi có việc phải làm. 

Việc chinh phục hầm ngục là một nhiệm vụ quan trọng không chỉ với hắn mà còn với guild của chúng tôi, nên việc vứt bỏ mọi thứ mà bỏ chạy là một hành động vô trách nhiệm. 

Tuy nhiên, tôi không thể nghĩ ra cách nào khác để giải quyết mâu thuẫn giữa Seo Heon và Ho Jun mà nguyên nhân lại là do tôi.

“Chỉ cần cậu cứ đứng yên thì mọi chuyện sẽ tự được giải quyết, đừng cố gắng thay đổi gì thêm nữa.”

Đừng thay đổi thêm nữa. 

Một mầm mống phản kháng nảy mầm trong lòng, tự hỏi liệu tôi có thay đổi nhiều như hắn không, rồi lại bị nghiền nát dưới tảng đá tội lỗi khổng lồ. 

Trong tình huống này, còn mệnh lệnh nào khó hơn là ‘cứ đứng yên’?

“Vậy tại sao anh lại nói cho tôi biết?”

Tôi không thể hiểu lý do hắn lại kể cho tôi một vấn đề không thể giải quyết. 

Nếu mục đích là khuấy động cảm xúc của tôi thì hắn đã thành công, nhưng điều đó cũng không tốt cho chính hắn.

Chắc hắn nghĩ tôi nên biết thôi, vì hắn không hiểu được cảm xúc của tôi.

“Mọi chuyện cứ để tôi lo, cậu đừng làm gì cả.”

Seo Heon liên tục nhấn mạnh với tôi. 

Lời nói đó nghe như một sự ép buộc tôi đừng rời xa hắn nữa, hoặc một lời cảnh báo đừng làm mọi chuyện trở nên rối rắm hơn. 

Nhưng đây chỉ là phỏng đoán, tôi không có cách nào biết được chính xác hắn muốn nói gì.

===

Buổi sáng hôm sau vẫn đến bất chấp tâm trạng nặng trĩu. 

Thời gian trôi đi công bằng với tất cả mọi người, và tôi, chỉ còn một nắm cát trong chiếc đồng hồ sinh mệnh cũng không cách nào né tránh điều này. 

Cuộc họp chiều nay ít nhất giúp tôi tạm gác những suy nghĩ vẩn vơ sang một bên.  

May quá. 

Nếu hôm nay không có việc gì, chắc tôi lại lãng phí cả ngày trong những suy nghĩ vô ích.  

Suốt buổi sáng, tôi cứ lặp đi lặp lại những trăn trở chẳng đâu vào đâu. 

Thật may là từ chiều sẽ bận rộn hơn.  

"Tôi tin những người có mặt tại đây hôm nay trừ Halo, đều từng phối hợp chiến đấu với nhau ít nhất một lần."  

Mi Yeon, người thường chủ trì các cuộc họp quan trọng, nói với giọng điệu trang trọng. 

Seo Heon, Yi Han, Joo Hee, Seok Joo, Kang Ui, Gyeong Joo, Yi Hye và cả đội dự bị, đúng như cô nói, dù tôi thường xuyên công tác nước ngoài nhưng cũng đã từng hợp tác với mọi người ở đây. 

Trong số này, Yi Han, Joo Hee và Seok Joo đều là những nhân vật xuất chúng, đủ sức tranh vị trí phó hội trưởng ở bất kỳ guild nào khác.  

"Nhưng mọi người đều biết năng lực của Hunter có thể thay đổi và phát triển, chỉ sau hai ba tháng, cách chiến đấu đã có thể khác. Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta nên tăng hiểu biết về vị trí của nhau, rồi cùng ra trận ít nhất một lần."  

Dù không phổ biến, nhưng kỹ năng mới có thể đạt được thông qua phần thưởng khai phá hầm ngục và khi thành thạo, level cũng sẽ tăng. 

Lời Mi Yeon rất hợp lý. 

Chắc cô đã thảo luận với Seo Heon trước rồi. 

Trên thực tế, cô đóng vai trò gần như thư ký hay phó hội trưởng của Seo Heon.  

"Vì vậy, chúng tôi quyết định..."  

Một âm thanh ồn ào vang lên từ cửa ra vào. 

Mi Yeon chỉ là Hunter hạng D nên không nghe thấy, nhưng không khí trong phòng họp đột nhiên xáo trộn khiến cô dừng lời. 

Khoảng một phút sau, Kwon Ho Jun đẩy cửa bước vào.  

"Seo Heon-ssi!"  

Vài người tỏ vẻ khó chịu, số khác thì bối rối trước sự xuất hiện của cậu ta. 

Seo Heon thậm chí không ngẩng mắt khỏi tài liệu, lạnh lùng gạt phăng Ho Jun.  

"Chúng tôi đang họp."  

"Anh đang coi thường tôi trước mặt mọi người đấy à?"  

Những từ ngữ kỳ lạ tuôn ra, khó có thể coi là cuộc cãi vã của một cặp đôi hạnh phúc. 

Tôi từng chứng kiến cậu ta được hắn ôm ấp chiều chuộng, lại một lần nữa bối rối trước tình huống này. 

Càng khó hiểu hơn khi cách hắn phản ứng dù là người có lỗi.  

"Anh cần giải thích. Nếu không ra ngoài ngay, tôi sẽ càng tức giận hơn đấy."

Trước khi đi thẳng ra ngoài, cậu ta liếc nhìn một lượt khắp phòng họp. 

Khi người nọ rời đi, một bầu không khí ngượng nghịu bao trùm.

"Thế... chúng ta tiếp tục chứ?"

Hắn không đứng dậy ngay mà gõ ngón tay lên bàn. 

Nỗi bực dọc chưa được kìm nén hiện rõ trên khuôn mặt hắn.

"Chúng ta sẽ tiếp tục sau mười lăm phút nữa."

Lúc đó, Seo Heon mới thong thả đứng dậy. 

Thoáng chốc, ánh mắt hắn lướt qua tôi rồi biến mất. 

Không chỉ mình tôi cảm thấy người từng luôn dịu dàng với người yêu nay đã thay đổi, nên một vài tiếng xì xào đã nổi lên.

"Chuyện gì thế nhỉ. Dù cái tên Ho Jun đó có gây chuyện thế nào, Seo Heon cũng luôn giữ vẻ mặt điềm tĩnh nên tôi thấy ngạc nhiên đấy."

Cô Joo Hee lắc đầu, tìm kiếm sự đồng tình từ cô Yi Hye bên cạnh. 

Có lẽ vì cũng ghét Kwon Ho Jun, cô Yi Hye cũng đồng ý hoàn toàn.

"Ban đầu, việc hội trưởng nhún nhường như vậy đã là điều kỳ lạ rồi. Chắc là đã hết mê rồi chăng?"

Trong căn phòng này, chỉ có tôi là lo lắng về vấn đề của hai người họ.

"Tất nhiên rồi. Vì đó là lỗi của tôi mà."

Có lẽ sự bất an của tôi đã bộc lộ ra, Yi Han ngồi đối diện tiến lại và nắm lấy vai tôi.

"Anh không khỏe à? Trông anh hơi xanh xao."

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại tôi vừa nhận lại sau khi sửa đã reo lên, tôi gạt tay cậu ra và đứng dậy.

"Không có gì. Anh đi vệ sinh một lát."

"Để em đi cùng nhé?"

"Đi vệ sinh thì đi cùng làm gì. Anh có phải con nít đâu."

Tôi súc miệng bằng nước để làm dịu cơn buồn nôn rồi nhìn vào gương. 

May mắn là tôi trông không khác nhiều so với bình thường. 

Không quá gầy, cũng không có vẻ buồn bã. 

Ít nhất cho đến khi nhiệm vụ lần này kết thúc, tôi phải duy trì vẻ ngoài bình thường này.

Sau khi chỉnh lại tóc lần cuối và bước ra ngoài, tôi thấy Halo đang tựa người vào tường. 

Dáng vẻ đó cho thấy anh ta không định đi vệ sinh mà có vẻ đang đợi tôi.

Bình luận
phuongbinhvt02
phuongbinhvt02Chương 48
Halo có vẻ là con ng thú vị, k biết chả có ý gì đây
Trả lời·Xem 1 câu trả lời·13/08/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo