Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.
Editor: HThanh.
Về sau, tôi nghe đồn rằng vài tháng sau khi tôi rời khỏi ngôi nhà này vì "sự kiện đó", một người trong làng đã châm lửa đốt nhà. Ngọn lửa nhanh chóng bị dập tắt, nhưng kẻ phóng hỏa thậm chí chẳng bị thẩm vấn gì nhiều đã được thả ra.
Và ngôi nhà cứ thế bị bỏ hoang cho đến khi bác tôi bán nó cho người khác. Sau khi chuyển toàn bộ số tiền vào tài khoản của tôi, bác ngừng liên lạc. Có lẽ bác đã cùng gia đình ra nước ngoài sinh sống.
"Anh mua nó rồi. Từ đầu đã định đến lúc thích hợp sẽ trả lại cho em, nên giờ nó vẫn là nhà của em."
Hóa ra người mua lại chính là Seo Heon - điều tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới.
"Thấy em không mấy hứng thú quay về, anh cũng không nỡ ép. Anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi cùng nhau trở lại."
Căn nhà Seo Heon đang ở là nơi tôi thỉnh thoảng ghé thăm sau khi gia nhập guild, nhưng đây là lần đầu tiên tôi trở lại nơi này.
Suy nghĩ kỹ, đã mười năm rồi tôi chưa một lần đặt chân đến khu phố cũ. Có lẽ tôi đã vô thức trốn tránh nó. Và Seo Heon - anh ấy hiểu điều đó nhanh hơn cả chính tôi.
Tôi tò mò không biết anh ấy định làm gì, nhưng cổ họng nghẹn đắng không thốt nên lời. Nỗi đau tưởng đã phai mờ theo thời gian bỗng trào dâng, bóp nghẹt hơi thở.
"Vậy em muốn đi đâu?"
Nếu Seo Heon không kịp thời hỏi câu ấy, có lẽ tôi đã đứng đơ như tượng đá đến bao giờ không biết.
"Về nhà anh đi."
Tôi gượng gạo đáp. Dù có vào ngôi nhà ấy cũng chỉ khiến hình ảnh cha mẹ đã khuất hiện về, cùng nỗi buồn không đáng có ập đến.
"Được."
Seo Heon đáp ngắn gọn như đã đoán trước, rồi mở cổng. Khu vườn trước mắt gần như nguyên vẹn như xưa - đến mức có thể khiến người ta tin rằng mình vừa lội ngược dòng thời gian.
Giờ tôi hiểu vì sao anh ấy muốn đưa tôi đến đây. Ngôi nhà này chính là chiếc máy thời gian đưa ta trở lại đúng mười năm về trước.
"Để tớ lấy đồ uống cho cậu. Cậu lên phòng trước đi." Những lời Seo-heon nói khi tôi bước vào nhà y hệt 10 năm trước. Mỗi khi tôi đến nhà Seo-heon như đến nhà mình, Seo-heon đều nói như vậy. "Cậu đã chất đầy tủ lạnh rồi sao?" Seo-heon có tính cách khá sạch sẽ, chắc chắn sẽ không cho người khác mượn nhà trống. Nghĩa là anh ấy chỉ có người quản lý và thỉnh thoảng mới đến, việc anh ấy luôn để thức ăn trong tủ lạnh là điều không thể. "Hôm qua tớ đã sai người đến đổ đầy rồi." Tôi nghĩ anh ấy đang làm một việc không hợp với mình chỉ để thuyết phục tôi. "Vậy thì tớ lên trước đây." Phòng của Seo-heon ở tầng hai. Nội thất cũng gần như giống hệt 10 năm trước. Nếu phải tìm một điểm khác biệt, thì bây giờ không còn mùi hương nào nữa. Phòng của Seo-heon từng có mùi hương tươi mát của gỗ và mùi cơ thể anh ấy hòa quyện với nhau. Khi tôi đang ngồi tựa vào giường và ngắm nhìn từng góc phòng, Seo-heon bước vào với ly nước chanh trên tay. Nhìn ly nước đó, tôi lập tức chảy nước miếng. Đó là thức uống tôi từng uống thường xuyên, nhưng bạn bè tôi thường nhăn mặt vì vị chua và hỏi tôi uống nó để làm gì. Kỳ lạ là tôi lại thích vị chua đó. Thấy nước miếng chảy ra trước cả ký ức, dường như cơ thể đang hồi tưởng về quá khứ nhanh hơn bộ não. "Lâu rồi không đến phòng cậu nhỉ." Seo-heon nói "Đúng vậy" rồi hạ màn hình xuống. "Xem phim à?" "Chúng ta vẫn luôn làm thế mà." Đúng như lời anh ấy nói, chúng tôi từng ôm nhau gần như dính chặt để xem phim trong căn phòng này. Seo-heon, hành động như đang tái hiện lại tuổi thơ, khiến tôi cảm thấy có chút xao xuyến. Có phải anh ấy nghĩ rằng việc làm những điều giống như ngày xưa và hồi tưởng lại kỷ niệm sẽ khiến tôi từ bỏ ý định rời khỏi bang hội không? Đó là một suy nghĩ ngây thơ không hợp với tính cách của tôi. Seo-heon bật chiếc máy DVD mà dạo này ít khi dùng đến. Chiếc máy phát ra một tiếng động lạ trong chốc lát rồi hoạt động bình thường. "Cái này..." Thật trùng hợp, chiếc DVD mà Seo-heon lấy ra là chiếc chúng tôi đã để dành để xem vào ngày lễ tốt nghiệp. Thế nhưng, tôi lại không thể tham dự lễ tốt nghiệp, và lúc đó chúng tôi cũng không có tâm trạng rảnh rỗi để xem phim.
"Lần cuối cùng em xem phim là khi nào?"
"10 năm trước."
À ra là thế. Không trách toàn đĩa DVD cũ kỹ trong nhà. Giờ nếu cái đầu đĩa này hỏng, chắc phải mang ra hàng đồng nát mới sửa được.
Dù bản thân tôi không có điều kiện xem phim, nhưng không ngờ Seo Heon cũng vậy. Tôi biết anh ấy sống bận rộn, nhưng đến mức không xem nổi một bộ phim thì... Một suy nghĩ thoáng qua: "Nhưng nếu hẹn hò thì đương nhiên sẽ cùng nhau xem vài phim chứ?", nhưng tôi không muốn phá hỏng không khí bằng câu hỏi vô thưởng vô phạt.
"Phim cũ vậy mà không hề lỗi thời nhỉ."
"Ừ. Xem được đấy."
Ban đầu, tôi nghĩ đây chỉ là cách Seo Heon cố giữ tôi lại khi biết tôi muốn rời guild, nên cảm thấy hơi áp lực. Nhưng khi nằm cạnh nhau xem phim, tâm trạng dần thư thái hẳn. Tôi đắm chìm trong ảo giác ngọt ngào rằng mình đang trở về những ngày tháng vô lo vô nghĩ.
Những thước phim đẹp tựa tranh vẽ, khúc nhạc êm dịu... Bộ phim dài một tiếng bốn mươi phút kết thúc với phần credit hoàn hảo.
"Cốt truyện đơn giản nhưng dàn cảnh đẹp quá."
"Ừ. Hồi đi công tác nước ngoài, anh chẳng nhận ra phong cảnh đẹp thế này. Nhìn qua màn ảnh mới thấy tuyệt."
Bộ phim khiến tôi hài lòng.
"Anh sẽ chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ. Em tìm xem có phim nào muốn xem tiếp không nhé."
Seo Heon nói rồi xuống bếp ở tầng dưới. Nhân tiện, tôi giả vờ đi vệ sinh rồi vào phòng tắm, đợi cơn đau dịu đi, chỉnh lại quần áo rồi bước ra. Tôi trở về phòng trước anh. Không muốn lộ chuyện mình trốn ra ngoài, tôi vội lục lại đống DVD tìm bộ khác.
"Định xem cái đó à?"
Seo Heon trở lại không lâu sau, đặt khay đồ ăn xuống rồi nhìn DVD tôi đang cầm. Poster phim lấy cảm hứng từ kiệt tác "Ophelia" thu hút ánh nhìn.
"Ừ. Em thích poster. Anh xem phim này chưa?"
"Chưa. Có lẽ anh mua vì nghĩ em sẽ thích."
Cũng phải, Seo Heon bảo mười năm rồi mới xem phim, nên chắc chắn chưa xem rồi. Tôi nhấm nháp miếng phô mai trên đĩa rồi bỏ đĩa vào đầu đọc.
Bộ phim mang một tông màu xanh lục u tối. Nữ tu sĩ nhân vật chính chìm sâu trong nỗi u sầu. Cô ấy trông giống như một người đang chờ đợi đám tang hơn là một người sắp kết hôn.
Cô ấy nằm ườn trên ghế, uể oải không muốn làm bất cứ điều gì, đồng thời vật lộn muốn thoát khỏi một thứ gì đó khổng lồ. Lúc nào không hay, tôi đã hoàn toàn nhập tâm vào bộ phim, cứ thế nhận lấy đồ ăn mà Seo-heon đút vào miệng mà không cần nhìn. Và sau đó, tôi cứng đờ người.
"Sao cậu lại giật mình thế?" Seo-heon dùng chính bàn tay vừa đút phô mai cho tôi một cách tự nhiên bốc bim bim ngô ăn. Anh ấy không thích đồ ăn vặt, nhưng lại ăn như thể muốn tôi thấy, khiến tôi không nói nên lời.
Tôi biết mình đang phản ứng quá nhạy cảm, nhưng sau đó tôi mất tập trung. Nữ tu sĩ trong phim lang thang với những hành vi tự hủy hoại bản thân, nhưng tâm trí tôi lại hoàn toàn dồn vào Seo-heon. Tôi cảm thấy như có vật lạ mắc kẹt trong cổ họng. Miếng phô mai anh ấy đút vào miệng tôi chắc đã vào bụng lâu rồi.
"Cậu thấy phim thế nào?" "Ơ, ơ?" Tôi nghẹn lời trước câu hỏi của Seo-heon, người đang hơi nhíu mày xem phim. Tôi chợt sợ hãi không biết có phải mình đã bị phát hiện đang suy nghĩ chuyện khác không.
"Khó nói quá." "Tớ thấy cô em gái đó và cậu có vẻ giống nhau." Tôi tỏ vẻ khó xử trước lời anh ấy nói. Tôi không biết phần sau, nhưng theo trí nhớ của tôi về phần đầu, hai chị em đó và tôi hoàn toàn không có điểm nào giống nhau.
"Tớ không rõ. Rốt cuộc là giống nhau ở điểm nào chứ?" "Nếu có một hành tinh rơi xuống Trái Đất thì cậu sẽ làm gì?" Thay vì giải thích, Seo-heon lại hỏi một câu khó hiểu. "Chuyện đó có vẻ không xảy ra nên khó mà tưởng tượng được... Có lẽ tớ sẽ cố gắng ngăn chặn nó chăng?" Dù có thể là một thảm họa mà sức tôi không thể làm gì được, nhưng dù sao tôi cũng sẽ cố gắng. "Nếu phải đánh đổi mạng sống để ngăn chặn hành tinh đó, cậu sẽ làm gì?" Ánh mắt Seo-heon rất nghiêm túc. Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại cố tình nhắc đến những câu chuyện "nếu như" mà tôi không thích. "Chắc phải đợi đến lúc đó mới biết được."
Vì vậy, tôi đã nói lấp liếm. Bởi vì tôi không thể thành thật trả lời rằng việc kéo dài ngày chết một chút để cứu thế giới có lẽ là ổn. "Cậu sẽ thích nó thôi? Cậu có thể sẽ vui mừng vì có một lý do chính đáng để chết. Chẳng phải cậu cũng đã nghĩ như vậy khi lao mình vào cứu tớ sao. Chỉ là cách thể hiện khác nhau thôi, về cơ bản không có gì khác biệt so với hai người đó." Không khí trong phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Dù có phủ nhận ở đây cũng chẳng ích gì, và tôi cũng không có gì khác để nói. Mới nãy không khí còn ấm áp và dịu dàng vậy mà... Tôi thở dài tiếc nuối. Liếc nhìn Seo-heon, anh ấy hiếm hoi lộ vẻ hối hận. "Tớ đưa cậu đến đây để làm cậu vui, nhưng lại nói những chuyện không đâu vì bộ phim. Chúng ta chỉ xem phim đến đây thôi rồi ra ngoài đi." Một lúc sau, giọng điệu của Seo-heon lại trở nên dịu dàng. Dù sao thì tôi cũng không có ý định xem tiếp bộ phim mà tôi không nhớ từ giữa. "Hôm nay cậu không định ngủ lại đây sao?" Tuy nhiên, vì anh ấy đã chuẩn bị cả đồ ăn, nên tôi đương nhiên nghĩ rằng mình sẽ ở lại, nhưng việc đột nhiên bảo ra ngoài khiến tôi bối rối. "Anh định vậy, nhưng với trạng thái này, dù có xem phim mới thì tâm trạng của em cũng không khá hơn. Chúng ta đi ngắm bình minh đi." Hôm nay là một chuỗi những điều bất ngờ liên tiếp. Bởi vì khi nói đến bình minh, tôi lại nhớ đến những kỷ niệm ngọt ngào và đau xót.