Những Ngày Cuối Đời Của Thợ Săn Hạng S - Chương 6

Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.

Editor: HThanh.        

Thực ra, nơi tôi đến theo hướng dẫn của Seo Heon lại là một cửa hàng trang sức. Tôi chưa bao giờ quan tâm đến những món đồ trang sức như thế này trong đời, và hắn cũng biết điều đó, nên đầu tôi đầy rẫy những câu hỏi. 

“Vui lòng chuẩn bị món đồ đã đặt trước cho tôi.” 

Hắn không màng đến phản ứng của tôi, yêu cầu nhân viên. 

Một trong số các nhân viên đã nhận ra hắn và vội vã chạy đi đâu đó ngay lập tức. 

“Anh còn đặt làm riêng nữa à?” 

“Vậy cậu nghĩ tôi sẽ tặng cậu bất cứ thứ gì sao?” 

Tôi không nghĩ hắn sẽ tặng bừa, nhưng cũng không nghĩ hắn sẽ suy tính kỹ lưỡng đến vậy. 

Tôi cứ nghĩ việc chuẩn bị quà sinh nhật chỉ là một sự thay đổi ý định đơn giản, nhưng có vẻ như hắn đã có một kế hoạch khá tỉ mỉ, điều này thật bất ngờ. 

Cảm giác như chúng tôi đã trở lại mối quan hệ như xưa. 

“Hộc, quý khách. Đây ạ.” 

Vừa thở hổn hển, nhân viên đưa ra một chiếc hộp khá lớn. 

Tôi liếc nhìn Seo Heon, hắn gật đầu ra hiệu và dùng tay ra hiệu bảo tôi mở ra. 

Ánh mắt hắn vui vẻ cong lên, có vẻ như rất hài lòng với tình huống này. 

Tôi lau tay vào quần rồi mở hộp. 

Bên trong là một chiếc vòng tay thiết kế tinh xảo, đính viên đá quý màu xanh lam. 

Viên đá quý không quá nổi bật mà hòa quyện hài hòa, tạo nên vẻ ngoài không quá cầu kỳ, có thể đeo hàng ngày. 

Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên nhất là cửa sổ mô tả vật phẩm lơ lửng bên cạnh. 

[Tên vật phẩm “Nước Mắt Nàng Tiên Cá” mô tả là ‘Nước Mắt Nàng Tiên Cá’ được chế tác từ nguyên liệu cấp SSS ‘Blue Aquamarine’. Khả năng:

  1. Khi sử dụng, khả năng kháng nước tăng lên: Có thể thở dưới nước và tăng khả năng kháng lại các đòn tấn công bằng nước.

  2. Khuếch đại ma lực lên 10%. +Xem thêm]

Cuối năm ngoái, tôi đã phàn nàn một cách bất thường rằng khả năng điều khiển lửa của mình lại tương khắc với một hầm ngục dưới nước mà tôi phải rất vất vả mới có thể chinh phục. 

[Nếu có vật phẩm kháng nước thì tốt quá.] 

[Mua là được mà?] 

Seo Heon đã trả lời như thể không có vấn đề gì. 

Các vật phẩm kháng tự nhiên có nguồn cung cực kỳ khan hiếm so với nhu cầu, không phải thứ có tiền là mua được. 

Tôi ngại giải thích rằng tôi không có nhiều tiền như hắn, cũng không có nhiệt huyết để dồn công sức vào đó, nên chỉ ậm ừ rồi mệt mỏi nằm vật ra sàn. 

Thế mà giờ đây, một vật phẩm kháng nước đang nằm trên tay tôi. 

Hơn nữa, đó là nhờ Kang Seo Heon đã nhớ lời tôi nói thoáng qua. 

“Cậu cảm động chứ?” 

Thấy tôi vẫn chưa dám chạm vào chiếc vòng tay, hắn chợt hỏi. 

Tôi thành thật gật đầu. 

Chỉ riêng việc hắn đã nhớ một lời phàn nàn nhỏ của tôi hơn nửa năm đã khiến tôi cảm thấy biết ơn rồi. 

“Cảm ơn anh.” 

Tôi nghĩ mình sẽ viết vào di chúc rằng khi chết hãy chôn cùng nó. 

Dù tiếc thật, nhưng tham lam đến mức này chắc cũng không sao đâu. 

“Cái này có gì to tát đâu.” 

Hắn có vẻ sốt ruột khi thấy tôi chỉ nhìn chiếc vòng tay, nên đã tự tay đeo vào cho tôi. 

Tiếng ‘tách’ vang lên, chiếc vòng tay thu nhỏ lại vừa vặn với tay tôi. 

Cảm giác nặng vừa phải thật dễ chịu. 

“Vậy thì tiếp tục mua sắm thôi.” 

“Chưa xong sao?” 

“Cậu nói gì thế? Mới bắt đầu thôi.” 

Đúng như lời Seo Heon nói, việc mua sắm kéo dài cho đến khi trời tối. 

“Tôi không cần cái này đâu.” 

“Cứ giữ đấy, rồi sẽ có lúc cần dùng.” 

Tôi nghĩ mình đã lặp lại cuộc đối thoại này đến cả trăm lần. 

Cuối cùng, chúng tôi ra khỏi trung tâm thương mại sau khi nhét đầy không chỉ vào kho đồ mà còn tràn cả ra ngoài với vô số món đồ.

Khi trở về ký túc xá, tôi không thể chống lại cơn buồn ngủ, tắm rửa rồi đi thẳng lên giường. 

Thà đi hầm ngục thêm lần nữa còn hơn, trung tâm thương mại lạ lẫm khiến tôi mệt mỏi tinh thần. 

Nếu có thêm những vị khách khác, chắc tôi đã sớm giương cờ trắng rồi. 

Tôi cũng phải gọi cho Yi Han nữa chứ…. 

Trong lúc chập chờn, ý nghĩ đó thoáng qua, nhưng tôi không thể thắng nổi đôi mí mắt nặng trĩu. 

Đó là một ngày không tồi.

***

Cứ tưởng cuộc tấn công của Seo Heon chỉ kéo dài một ngày, nhưng nó vẫn chưa kết thúc. 

Có vẻ như hắn thực sự có ý định thay đổi suy nghĩ của tôi. 

[Woo Hyun à, ra ngoài đi.] 

Trước yêu cầu đơn phương của hắn, tôi mặc quần áo thoải mái rồi đi ra ngoài. 

Hắn đậu xe trước ký túc xá, dựa vào cửa ghế phụ và đợi tôi. 

“Sao tự nhiên gọi tôi ra vậy?” 

“Hôm nay là ngày nghỉ mà, cậu quên chúng ta đã hẹn dành thời gian bên nhau rồi à?” 

Những hành động kỳ lạ của hắn tiếp tục diễn ra hôm nay. 

Khi Seo Heon chủ động như vậy, tốt hơn hết là nên thuận theo hắn một chút thay vì ngăn cản. 

“Đi đâu vậy?” 

“Đi rồi sẽ biết. Sắp đến nơi rồi, lên xe đi.” 

“Anh phải giải thích lý do đưa tôi đi đâu chứ, sao lại bảo lên xe một cách đột ngột vậy?” 

Tôi giả vờ cằn nhằn rồi bước vào ghế phụ mà hắn mở cửa. 

Seo Heon không nói gì thì cũng là Seo Heon, nhưng bản thân tôi cũng tự hỏi sao hắn bảo lên xe là mình lại lên xe. 

“Chẳng lẽ tôi lại đưa cậu đến nơi nào kỳ quặc sao?” 

Hắn ngồi vào ghế lái và nói một cách bình thường, tôi cũng tin tưởng như vậy nên mới lên xe. 

“Đi nhé, thắt dây an toàn vào.” 

Cả hai chúng tôi đều biết rằng cơ thể đã đủ khỏe để không cần thắt dây an toàn ngay cả khi có tai nạn, nhưng hắn vẫn nói như vậy. 

Có lẽ đó chỉ là một thói quen. 

Trong lúc lái xe, hắn không nói gì nhiều và tôi cũng không cảm thấy cần phải gượng ép cuộc trò chuyện. 

Chúng tôi đã quen biết nhau rất lâu nên sự im lặng không hề khó chịu. 

“Thời tiết đẹp thật đấy.” 

Tôi mở cửa sổ và nhìn ra ngoài. 

Bầu trời trong xanh không một gợn mây, nắng chói chang. 

Đó là ngày thời tiết dễ chịu nhất trong thời gian gần đây, thật hoàn hảo để đi dạo. 

Lâu lắm rồi mới có được sự thư thái này nên lòng tôi cảm thấy phấn chấn. 

“Đúng vậy, hay là chúng ta cứ đến sông Hàn nhỉ?” 

Tôi không mong đợi câu trả lời cụ thể nào, nhưng Seo Heon đã trả lời một cách đùa cợt.

“Sông Hàn cái gì, anh không nhớ hồi nhỏ chúng ta đi đó rồi phát khiếp vì đông người sao?” 

“Đúng rồi, đúng là vậy thật nhỉ?” 

Hồi đó, chúng tôi đi Sông Hàn vừa để ngắm hoa vừa để dã ngoại, nhưng lại bị đám đông làm cho phát ngấy. 

Nếu hồi đó đã như vậy, thì bây giờ cả hai đều là những hunter nổi tiếng, nếu đến Sông Hàn chắc chắn sẽ chẳng được tận hưởng thời tiết mà chỉ toàn bị người ta chụp ảnh thôi. 

Nếu không thích điều đó, chúng tôi sẽ phải ở yên trong xe mà chẳng có ý nghĩa gì khi đến đó. 

Ngay từ đầu, cả hai chúng tôi đều không phải là kiểu người thích đi chơi bên ngoài, không biết hồi đó gió thổi hướng nào mà lại rủ nhau đi dã ngoại. 

Có lẽ là tôi đã chủ động đề nghị đi dạo và ăn món ngon trước thì phải, tôi lờ mờ nhớ lại rồi liếc nhìn Seo Heon. 

Có lẽ tôi không muốn ngắm hoa hay đi dã ngoại, mà chỉ muốn được đi dạo cùng hắn thôi. 

“Anh vẫn nhớ chuyện đi Sông Hàn à?” 

“Tôi nhớ chứ. Ngược lại, việc cậu nhớ chuyện đó còn lạ hơn ấy chứ.” 

Khoảng năm lớp 11 thì phải. 

“Cậu đã bảo đông người quá nên về nhà đi, còn tôi thì bảo đằng nào cũng đến rồi thì đi xe đạp một lát đi.” 

Seo Heon nói, gõ ngón tay lên vô lăng có chút vui vẻ. 

“Đúng vậy, tôi đã bảo không biết đi xe đạp nên hãy chở tôi ở ghế sau mà.” 

Thật ra, tôi đã học cách đi xe đạp khi đi du lịch Jeju cùng gia đình. 

Mới học nên còn vụng về, nhưng không đến mức phải bám vào xe của người khác. 

Thế mà tôi vẫn nói dối viện cớ là xe đạp để tự nhiên ôm eo hắn. 

Dù thấy bản thân hơi mờ ám một chút, nhưng hắn không hề tỏ vẻ khó chịu mà vẫn chở tôi đi. 

“Thế nên mới thuê cái xe có ghế sau rồi đi chứ. Tôi đã chở một kẻ nói dối suốt một tiếng đồng hồ, cậu nghĩ tôi sẽ quên sao?” 

Tôi đang có tật giật mình, lập tức mở to mắt. 

“Kẻ nói dối?” 

Seo Heon không hề để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của tôi trước lời ‘tuyên bố bom tấn’ mà thản nhiên mỉm cười đáp lại.

“Cậu biết đi xe đạp mà.” 

“Sao anh biết?” 

Sau đó, tôi không còn đi xe đạp nữa. 

Nhà tôi cũng không có xe đạp và tôi chủ yếu đi bộ, nên lẽ ra hắn không nên nhận ra lời nói dối của tôi. 

“Hồi xưa cậu đi Jeju về có chụp ảnh gửi cho tôi mà, trong đó có cả ảnh cậu đang đi xe đạp nữa.” 

Đó là một sai lầm ngớ ngẩn. 

Chắc là lẫn vào mấy bức ảnh tôi gửi đại khi hắn hỏi có vui không, bảo gửi ít ảnh. 

“Thật ngại quá, anh còn nhớ cả chuyện đó sao? Không, ngay từ đầu, anh biết điều đó rồi sao vẫn chở tôi?” 

“Sao tôi lại làm vậy nhỉ?” 

Hắn như mọi khi, không trả lời những điều quan trọng. 

Nghĩ lại, có lẽ lúc đó Seo Heon đã giả vờ không biết vì sợ tôi sẽ xấu hổ. 

“Đáng lẽ đã rất ngại rồi, cảm ơn anh đã giả vờ không biết.” 

Tôi gãi má, nói lời cảm ơn muộn màng. 

Seo Heon lại cười, nói ‘có gì đâu mà’. 

Bắt đầu từ đó, chúng tôi trò chuyện rôm rả, rồi những cảnh vật quen thuộc bên ngoài cửa sổ xe dần hiện ra. 

“Này, Kang Seo Heon, đây là….” 

“Đến nơi rồi, xuống thôi.” 

Tôi hơi ngơ ngác bước xuống xe, đây là ngôi nhà mà chúng tôi từng sống. 

Ngôi nhà lớn hơn với khu vườn lộng lẫy là nhà của hắn, còn ngôi nhà một tầng nhỏ hơn bên cạnh là nhà của chúng tôi. 

“Không phải mẹ cậu đã chuyển xuống địa phương sống rồi sao?” 

“Ừm, mẹ đã xây nhà và sống cùng bạn lâu rồi.” 

Thế mà, sân vườn nhà hắn vẫn được chăm sóc như thể có người đang sống vậy. 

“Đi đâu đây?” 

Câu hỏi tiếp theo càng khiến tôi không hiểu. 

Có lẽ hắn nhận ra tôi không hiểu, nên đã sửa lại lời nói. 

“Về nhà cậu nhé? Hay về nhà tôi?” 

Tôi nhìn luân phiên giữa nhà tôi và nhà Seo Heon. 

“Đây đâu còn là nhà của chúng ta nữa?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo