Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.
Editor: HThanh.
===
Khi tôi trở về, bố mẹ tôi đã khóc và giận dữ.
Tôi cứ lặp đi lặp lại lời xin lỗi trong vòng tay họ.
Họ là những người mà giờ đây chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi thấy tội lỗi.
Nếu Seo Heon đã không đi ngắm bình minh cùng tôi ngày hôm đó thì mọi chuyện sẽ ra sao?
Liệu tôi đã không yêu?
Dù biết rằng việc giả định cũng chẳng có ích gì, tôi vẫn tự hỏi rất nhiều.
Nhưng khi hắn lại muốn đi ngắm bình minh cùng nhau, tôi muốn tránh.
Tôi không tự tin rằng mình sẽ không nhớ lại khoảnh khắc mình đã yêu khi lại ngắm bình minh với hắn.
"Tự nhiên lại ngắm bình minh là sao?"
"Lần trước mình đi cùng nhau đâu có ngắm được đúng nghĩa đâu, tại cậu bị lạc đường mà."
Chuyện đó là đương nhiên, sau tất cả những rắc rối đó, khi chúng tôi trở về căn cứ thì mặt trời đã mọc rồi.
"Đây đâu phải năm mới như lúc đó đâu."
"Không muốn đi à?"
"Không, không phải thế..."
"Nếu không phải không muốn thì đi cùng nhau đi."
Cuối cùng tôi cũng gật đầu.
Sau khoảng một giờ đi xe, chúng tôi đến chân núi.
Dù không phải nơi chúng tôi đến cùng nhau khi còn nhỏ, nhưng đối với tôi, một người không am hiểu nhiều về núi, thì nó cũng khá giống nhau.
"Đêm tối om thế này."
Có vẻ đây không phải là con đường leo núi được nhiều người sử dụng, nên vắng vẻ người qua lại.
Vậy nên việc không có đèn chiếu sáng vào ban đêm là điều hiển nhiên.
Thay vì đèn, tôi tạo ra ánh sáng bằng tay.
Việc này đơn giản, chỉ cần dùng ma lực là có thể tạo ra được dù không có kỹ năng.
"Thay cho đèn pin à?"
Seo Heon nhìn tay tôi và cười phá lên, không hiểu có gì mà vui đến thế.
"Để không bị lạc đường."
Dù giác quan của tôi giờ rất nhạy bén, gần như không còn bị lạc đường như trước nữa, nhưng tôi vẫn nói vậy.
"Woo Hyun của chúng ta đúng là có nhiều tiền sử bị lạc đường thật."
Hắn cũng nhớ chuyện cũ nên đùa lại.
"Lần này cậu có muốn nắm tay tôi đi không?"
"Tôi từ chối nhé."
Tôi khó khăn từ chối bàn tay hắn đang chìa về phía mình và bước thẳng lên trước.
"Đi đường đó thì mất lâu lắm."
Hắn nắm lấy vai tôi và xoay người tôi sang một bên.
"Woo Hyun hình như có thói quen chọn đường không tốt thì phải."
"Đó đâu phải thói quen, chỉ là cảm giác không tốt thôi."
Nghe lời hắn, người mà tôi coi là lựa chọn tồi tệ nhất, nói vậy thì hơi buồn cười.
"Thế nên tôi mới bảo cậu nắm tay tôi đi."
Tôi cố gắng kìm nén lời muốn nói rằng nắm tay hắn là nguy hiểm nhất.
Con đường lên đỉnh khá hiểm trở, nhưng vì tôi và hắn đã trải qua nhiều hầm ngục nguy hiểm hơn thế, nên điều đó không thành vấn đề.
Cảm giác như chỉ đang đi dạo vậy.
"Chắc mặt trời sắp mọc rồi."
Ánh sáng bắt đầu len lỏi vào bầu trời tối đen, hương thơm ẩm ướt của cây cối được sưởi ấm.
"Chúng ta nhanh hơn một chút không?"
Seo Heon nhẹ nhàng đẩy lưng tôi.
"Lần này phải ngắm ở đỉnh núi mới được."
Tôi không nghĩ hắn lại để tâm đến chuyện đó, đến lúc này tôi mới mơ hồ hiểu được tại sao hắn lại muốn đi ngắm bình minh.
Chắc là hắn muốn làm những việc chúng tôi thường làm cùng nhau, và hoàn thành những gì chưa kết thúc trong quá khứ.
Trong khi tôi thực sự không quá bận tâm đến việc ngắm bình minh.
Không cần phải làm đến mức này, nghĩ vậy nhưng tôi vẫn vội vàng bước đi.
Tôi cũng muốn ngắm bình minh từ đỉnh núi lần này.
"Quyết tâm đi nhanh cái là đến ngay."
Đỉnh núi chúng tôi lên đến trong chớp mắt thật thoáng đãng, lồng ngực tôi như được giải tỏa.
Không phải là tôi chưa từng thấy cảnh tượng như vậy trong mười năm làm việc, nhưng có lẽ vì đã lâu rồi tôi mới quyết tâm leo núi.
"Mặt trời mọc đằng kia kìa."
Ở ranh giới giữa đất và trời, một vệt sáng màu vàng xuyên qua bầu trời xanh biếc.
Tôi lặng lẽ nhìn lên bầu trời, rồi chợt cảm nhận được ánh nhìn nên quay đầu lại.
Ánh mắt tôi chạm phải Seo Heon đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Khuôn mặt hắn ửng đỏ như thể do mặt trời vừa mọc.
"Sao không ngắm bình minh mà cứ nhìn chỗ vô duyên đâu không vậy?"
Tôi giả vờ hỏi một cách cộc lốc vì ngại khi hắn cứ nhìn mình chằm chằm.
Hắn nghe những lời không mấy thân thiện của tôi mà không tỏ vẻ khó chịu.
"Tôi đâu có đến để ngắm bình minh. Mặt trời thì mọc mỗi ngày, có gì mà cảm động chứ?"
'Ai là người đưa tôi đến đây chứ? Ai mà nhìn vào chắc nghĩ tôi nài nỉ đòi đi quá!'; 'Mặt trời mọc mỗi ngày và ngọn núi ngắm cùng nhau thế này sao mà giống nhau được?'...
Tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng vì quá đỗi ngạc nhiên nên lời nói không thể tuôn ra dễ dàng.
"Vậy thì sao lại đến đây làm gì."
Cuối cùng câu hỏi thoát ra khỏi miệng tôi yếu ớt như quả bóng xì hơi.
"Đến để đưa cậu ngắm bình minh chứ."
Hắn nói vậy với vẻ mặt nghiêm túc, không hề có chút đùa cợt nào.
Tôi vội vàng quay đầu nhìn lên bầu trời.
Tôi có linh cảm chẳng lành rằng nếu cứ thế này, tình cảm của tôi sẽ càng sâu đậm hơn.
Hoặc có lẽ... đã quá muộn rồi.
"Cậu có thích không?"
"Không biết, anh cũng im lặng mà nhìn trời đi."
Bình minh ngày hôm đó, đẹp hệt như những gì tôi đã thấy trong quá khứ.
===
Sau 3 ngày, những hành động kỳ quặc của Seo Heon mà tôi tưởng đã kết thúc lại tái phát.
"Kang Seo Heon."
"Gì vậy Woo Hyun?"
Giọng điệu ngọt ngào đó làm hao mòn sức chiến đấu mà tôi vừa khó khăn lắm mới kéo lên được.
"Rốt cuộc tại sao hội trưởng lại đi theo cả việc huấn luyện hunter vừa mới thức tỉnh vậy, anh thật sự không bận sao?"
Tôi nói với giọng điệu mà ngay cả tôi cũng cảm thấy đã dịu hơn so với lúc đầu.
Thực ra ý định nổi giận cũng đã dịu đi, nhưng tôi vẫn phải nói những gì cần nói.
Hội trưởng hơn nữa lại là hai hunter cấp S, đến một hầm ngục cấp C chỉ để huấn luyện một hunter cấp A vừa mới thức tỉnh là điều phi lý.
Một mình tôi làm nhân viên an toàn là quá đủ rồi.
Thậm chí, có khi những hunter ‘gà mờ’ đang căng thẳng vì hắn lại mắc lỗi.
"Cậu cũng đến mà."
"Tôi thì phải chọn người mới nên mới lấy cớ tiện thể đến thôi! Tôi cũng thỉnh thoảng làm việc này như một dạng tình nguyện, và phải nhanh chóng nhắm đến những người có tiềm năng. Anh thì bình thường có bao giờ tham gia mấy việc này đâu."
"Nếu cậu cứ ở lại bang của chúng ta thì đâu cần tuyển thêm người mới. Vậy mà cậu lại tự mình đến đây làm gì cho tốn thời gian. Cứ như thể cậu đang muốn tuyển người kế nhiệm vậy, tôi thấy buồn."
"Mấy đứa vừa mới thức tỉnh thì kế nhiệm cái gì."
Tôi ôm đầu đang nhức nhối.
Vậy ra Seo Heon không đến giúp tôi mà là đến để quấy rầy và gây trở ngại.
Dù thấy vẻ mặt nhăn nhó của tôi, hắn vẫn trơ tráo.
Hắn thậm chí còn đút tay vào túi và đi trước với những bước chân nhẹ nhàng.
Thôi được rồi, mình đến làm việc mà, gạt bỏ cảm xúc cá nhân sang một bên đã.
Tôi quay mắt khỏi hắn và tiến lại gần những đối tượng huấn luyện đang rất háo hức.
"Hunter Baek Woo Hyun, hầm ngục nào cũng có dạng hang động như thế này à?"
Một học sinh tên Kim Ji Soo, người vừa hoàn thành việc thức tỉnh tuần trước, hỏi ngay như thể đang đợi tôi đến.
Tôi nghe nói em ấy vẫn chưa tốt nghiệp cấp ba nhưng đã được đánh giá là cấp A, chắc vì thế nên em ấy khá tích cực.
"Những hầm ngục cấp C trở xuống đều có vẻ ngoài tương tự. Hình dạng bên trong và quái vật xuất hiện thì khác, nhưng không có đặc điểm đặc biệt nào. Tuy nhiên, khi lên cấp A trở lên, các hầm ngục sẽ có đặc tính rất mạnh mẽ, và một số có cấu trúc trông hoàn toàn không giống hầm ngục. Vì vậy, không nên đánh giá các hầm ngục cấp cao chỉ qua vẻ bề ngoài."
Tôi đã cố gắng chọn những từ ngữ dễ hiểu nhất có thể, vì hầu như không có kinh nghiệm dạy người khác nên tôi rất thận trọng.
"Em! Em cũng có câu hỏi ạ. Vậy Hunter Baek Woo Hyun bắt đầu chinh phục hầm ngục từ khi nào ạ?"
"Từ năm 20 tuổi."
"Oa!"
Những đứa trẻ phản ứng đa dạng như 'tuyệt vời', 'bắt đầu từ bé hay vừa đủ tuổi vậy?', v.v…
Tôi không cần phải thêm vào chi tiết rằng tôi đã bị ném vào các hầm ngục cấp A như một khởi đầu, bỏ qua các hầm ngục cấp thấp hơn.
Có lẽ vì tất cả đều còn trẻ, nên dường như không ai biết gì về quá khứ của tôi.
"Bây giờ chúng ta sẽ chính thức vào hầm ngục. Sau đó tôi sẽ lùi lại, và các em hãy di chuyển theo những gì đã được huấn luyện ở trung tâm. Như các em đã biết, hai nguyên tắc cơ bản khi đối phó với quái vật là: một, cố gắng không chạm vào chúng; hai, nhanh chóng xác định thuộc tính của quái vật và nghĩ ra cách đối phó."
"Vâng!"
Những đứa trẻ khi bước vào hầm ngục di chuyển rất có kỷ luật.
Dù có nhiều hành động không cần thiết và tỏ vẻ kiêu ngạo, nhưng xét việc đây là lần đầu tiên chúng thực sự vào hầm ngục, thì cũng đáng được khen ngợi.
"Bao giờ mới dạy xong hết bọn này để dùng được đây?"
Khác với tôi, Seo Heon quay đầu lại với vẻ mặt như thể vừa nhìn thấy một thứ không thể chấp nhận được.
Dường như hắn muốn quét sạch tất cả quái vật trước mắt chỉ trong một đòn.
"Chúng ta cũng bắt đầu như vậy mà."
"Cậu thì chưa bao giờ ngơ ngác như thế đâu."
Tôi định biện hộ cho những đứa trẻ đang học việc, nhưng điều đó chẳng có tác dụng với hắn.
"Lúc tôi vào bang của anh là hai năm sau khi anh bắt đầu chinh phục hầm ngục cơ mà."
"Tôi đã xem tất cả các video cậu vào hầm ngục rồi."
Nghe hắn nói vậy, tôi không còn lời nào để biện minh.
Lúc đó tôi rất khát khao và nếu tôi cứ lóng ngóng thì tôi đã chết ngay lập tức, vậy nên lời của hắn là đúng.
Rầm!
Cuộc trò chuyện vô vị kết thúc một cách vô nghĩa bởi một tiếng động lớn và tiếng hét.
"Á! C, cứu tôi với!"
Thứ xuất hiện trước mắt chúng tôi là một con Rết khổng lồ, quái vật cấp B.
Tuy rất hiếm nhưng đôi khi những con quái vật có sức mạnh vượt trội hơn cấp độ hầm ngục lại xuất hiện.
Thật không may cho những đứa trẻ đến huấn luyện hôm nay.
Con Rết khổng lồ nhanh chóng nhận ra những đứa trẻ yếu ớt và bắt đầu tung hoành.
Rắc rắc rắc!
Con rết kéo lê thân hình khổng lồ của mình, bò trườn trên trần và sàn nhà, bắt đầu đe dọa.
"Đừng, đừng chỉ chạy trốn mà hãy tấn công đi!"
Tiếng ai đó hét lên khiến những đứa trẻ vội vàng giơ vũ khí lên nhưng vô ích.
Vỏ ngoài của con rết khổng lồ nổi tiếng là cứng rắn, nên những đòn tấn công yếu ớt của người mới học việc không thể xuyên thủng được.
Tuy nhiên, ngoại trừ việc chân sắc bén và di chuyển nhanh nhẹn, sức tấn công của nó không quá nổi bật.
Đây là một con quái vật đòi hỏi một chút mẹo để chinh phục.
"Tránh, tránh ra! Đừng, đừng đến đây!"
Sắc mặt của những đứa trẻ, vốn hăng hái khi đánh bại những con quái vật nhỏ nhặt, nhanh chóng tối sầm lại.
Chuyển động của chúng đột ngột chậm lại vì sợ hãi, đến mức không thể theo kịp tốc độ tấn công của con rết.