Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.
Editor: HThanh.
Đó là phản ứng điển hình của những thợ săn thiếu kinh nghiệm.
"Bọn họ tiêu đời rồi."
Seo Heon chép miệng.
Tôi nuốt một tiếng thở dài, giơ tay lên và vẽ một đường trong không khí.
[Kỹ năng cấp A, Gió Lửa, đã được kích hoạt. Cơn gió sẽ trở thành tấm khiên bảo vệ đồng đội theo yêu cầu của bạn.]
Những tấm khiên bằng lửa và gió xuất hiện trước mặt lũ trẻ.
Khác với khiên thông thường chỉ chặn hoặc đỡ đòn tấn công, khiên tạo từ Gió Lửa thiêu rụi mọi mối đe dọa tiến đến, bảo vệ mọi người theo cách đó.
Với thứ này, tôi có thể ngăn được hầu hết các đòn tấn công của rết khổng lồ.
Tuy nhiên, những học sinh hoảng loạn vẫn lùi lại khi nhìn thấy khiên, tưởng rằng đó là đòn tấn công của con rết.
"Tôi sẽ chặn đòn tấn công của rết khổng lồ, các em hãy bình tĩnh suy nghĩ cách xử lý."
Tôi không có ý định tự tay giải quyết trừ khi thực sự cần thiết.
Dù rết khổng lồ là quái vật cấp B, nhưng nếu tìm ra cách, ngay cả ba thợ săn cấp C cũng có thể hạ gục nó.
Hơn nữa, tôi không muốn lần đầu tiên đánh bại hầm ngục của bọn trẻ lại kết thúc bằng ký ức thất bại.
Vấn đề là chúng chẳng có chút mẹo vặt nào.
"Baek Woo Hyun tử tế."
Seo Heon lẩm bẩm.
"Cậu quá tốt bụng, đó là lý tại sao mấy kẻ kỳ quặc cứ bám lấy cậu."
Vừa thì thầm, hắn vừa quan sát tôi điều khiển ngọn lửa bằng một cái nháy mắt nhẹ nhàng.
Thứ kỳ lạ nhất trong đời tôi chính là cậu đấy, tên khốn tốt bụng giả tạo.
Tôi chỉ nghĩ thế trong lòng.
Cho đến ngày chết, tôi sẽ không để lộ một chút tình cảm nào của mình với hắn.
Tôi đã sẵn sàng che giấu mọi manh mối có thể hé lộ điều đó.
"Anh quá lạnh lùng."
"Nhưng tôi tử tế với người của mình mà."
Đáng buồn thay, lời của hắn là sự thật.
"Hức!"
"Rốt cuộc phải làm sao mới gây thương tích được đây?"
Khác với vẻ thong thả của chúng tôi, lũ trẻ đang chiến đấu một cách tuyệt vọng.
Nhờ có khiên, chúng không bị thêm vết tích nào, nhưng do tiêu hao ma lực quá nhiều, chúng bắt đầu thở hổn hển.
"Hãy quan sát xem con rết đang bảo vệ chỗ nào."
Cuối cùng, tôi đành lớn tiếng khuyên bảo.
Lời khuyên này không mang lại hiệu quả tức thì như việc bọn trẻ ngay lập tức tìm ra điểm yếu, nhưng chúng bắt đầu suy nghĩ trước khi hành động thay vì vung kiếm hay tấn công phép thuật một cách bừa bãi.
Đó cũng chính là mục tiêu của tôi.
“Là cái miệng! Sau khi tấn công bằng chân, hãy co người lại và che miệng.”
Đó là câu trả lời đúng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng vẫn có người có mắt quan sát tốt.
Bảo vệ những đứa trẻ mới phát triển năng lực và quan sát trận chiến còn mệt mỏi hơn cả việc tôi trực tiếp chiến đấu.
“Nếu anh làm suy yếu nó bằng phép thuật trước, tôi sẽ dùng thương xuyên thủng.”
Theo chỉ dẫn của Kim Ji Soo, bọn trẻ bắt đầu phối hợp với nhau.
Việc chúng bắt đầu hợp sức ngay lập thì là một dấu hiệu tốt.
Những thợ săn cấp cao thường khá tự cho mình là trung tâm nên khó hợp tác, nhưng việc chúng chủ động chơi đồng đội thế này thật đáng khen.
May mắn thay, khi miệng của con rết khổng lồ mở ra, đòn tấn công phép thuật đã được tung vào.
Lợi dụng lúc miệng nó cứng đờ, một ngọn thương quấn quanh tia chớp xuyên qua con rết khổng lồ, và sau đó là hàng loạt các đòn tấn công khác.
Con rết tưởng chừng không hề nhúc nhích đã lật người, quằn quại trong đau đớn.
“Ngay bây giờ!”
Một đợt tấn công toàn diện đồng loạt diễn ra.
Khác với tôi đang nhìn với vẻ lo lắng, Seo Heon không thèm nhìn về phía đó mà hoàn toàn quay người về phía tôi.
Tôi không hiểu tại sao hắn lại đi theo nếu đã như thế.
[Bạn đã tiêu diệt quái vật cấp B, rết khổng lồ. Phần thưởng sẽ được trao tùy theo đóng góp.]
“Nãy giờ anh không nhìn bọn trẻ mà nhìn cái gì vậy?”
“Nhìn cậu đấy.”
Tôi không ngờ hắn lại nói thẳng thừng như vậy.
“Cậu cũng biết tôi chỉ nhìn cậu mà còn hỏi làm gì.”
Hắn thường nói những lời khiến người khác ngượng ngùng như thể đang thử tôi.
Tôi quay lưng đi một cách gượng gạo để che đi cái gáy đỏ ửng của mình.
Hầu hết bọn trẻ đều gục xuống vì kiệt sức sau khi tiêu diệt con rết.
Rõ ràng là chúng đã lãng phí quá nhiều mana vì chưa quen sử dụng.
“Không được nới lỏng cảnh giác khi đã xử lý một con quái vật lớn.”
Những con quái vật ẩn nấp vì con rết khổng lồ đang nhìn chằm chằm về phía này, ít nhất cũng phải hai mươi con.
Tuy nhiên, bọn trẻ đã kiệt sức và nằm lăn lóc dưới đất.
Một vài đứa cố gắng lảo đảo đứng dậy cũng không có vẻ gì là ổn.
Dù sao, đối với lần săn quái vật đầu tiên mà làm được đến mức này thì cũng đủ rồi.
[Kỹ năng cấp A, Mưa Lửa, đã được kích hoạt. Phước lành của ngọn lửa ngự trị trong cơn mưa bạn tạo ra.]
Những giọt mưa làm từ lửa lác đác rơi từ trần hang, bóng tối trong hang động lập tức bị ánh sáng lấp đầy.
Những đốm lửa như đom đóm chỉ thiêu rụi những thứ mà tôi xác định là kẻ thù, còn lại rơi xuống đất và tan biến.
Lũ quái vật vây quanh thậm chí không kịp kêu lên đã tan chảy thành tro.
[Bạn đã tiêu diệt 15 quái vật cấp C và 10 quái vật cấp D.]
Phần thưởng toàn đồ rẻ tiền, lại chẳng cần thiết nên tôi chẳng thèm nhận.
Khi kết thúc và quay lại, lũ trẻ đang nằm dưới đất há hốc mồm.
"Chết mê chết mệt."
"Cái gì đấy?"
Tôi giả vờ không nghe thấy những tiếng xì xào lẫn cả tục tĩu.
"Trong hầm ngục cấp A trở lên, sự thống trị của boss quái vật là tuyệt đối. Vì vậy, chỉ cần tiêu diệt boss, những con quái vật còn lại sẽ tự động tan rã. Nhưng những hầm ngục cấp C lộn xộn như này thì khác. Có thể không có phòng boss, và ngay cả sau khi hạ gục con mạnh nhất, các em vẫn phải luôn đề phòng đợt tấn công tiếp theo."
"Thợ săn Baek Woo Hyun! Bọn em có thể sử dụng kỹ năng như vừa nãy không ạ?"
"Nếu có kỹ năng liên quan, chỉ cần luyện tập là có thể làm được. Khi về nhà, hãy nhớ lại trận chiến hôm nay và kiểm tra xem nên vận dụng kỹ năng của mình như thế nào."
"Vâng ạ!"
Dù kiệt sức, lũ trẻ vẫn trả lời với ánh mắt lấp lánh.
Chỉ cần như vậy, lần tẩy trừ này đã có giá trị.
Nếu không có những khoảnh khắc đáng yêu như thế, tôi khó có thể tiếp tục công việc đào tạo hunter vừa phiền phức vừa mệt mỏi này.
"Vậy chúng ta quay về thôi."
Trước cửa hầm ngục, những vị khách không mời đã xếp hàng chờ sẵn.
"Thợ săn Kang Seo Heon, thợ săn Baek Woo Hyun! Xin hãy cho chúng tôi phỏng vấn về việc các bạn tham gia tẩy trừ hầm ngục cấp C và đào tạo Hunter!"
Chẳng có lý do gì để một đám phóng viên đông đúc đến phỏng vấn chỉ vì một hầm ngục cấp C tầm thường.
Rõ ràng thông tin Kang Seo Heon tham gia lần này đã bị rò rỉ, phải nhắc nhở họ chú ý hơn đến vấn đề bảo mật.
Dù biết có nhắc cũng chẳng thay đổi được gì, nhưng tôi vẫn muốn cố gắng hết sức trước khi rời đi.
"Hai thợ săn hạng S dày dặn kinh nghiệm cùng vào một hầm ngục cấp C là điều chưa từng có tiền lệ, có thể cho biết lý do không ạ?"
Một câu hỏi nhàm chán có thể đoán trước.
"Không có lý do đặc biệt."
Hắn đáp lại bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy cảnh giác.
Các phóng viên khựng lại, có lẽ nghĩ rằng sẽ có thêm câu trả lời, rồi vội vàng đặt một câu hỏi mới.
“Có phải anh đang để mắt đến một người thức tỉnh nào đó không? Hay là anh cần cơ hội để mời năm thợ săn cấp A vừa thức tỉnh về bang hội?”
Tuy nói vòng vo, nhưng ý của họ là liệu Bang hội Lee Hwa có đang cố gắng độc chiếm những thợ săn cấp A vừa thức tỉnh để kiểm soát các bang hội khác, thay vì tập trung vào việc đào tạo những người thức tỉnh hay không.
Dù biết rằng việc đào tạo người thức tỉnh ngầm là một môi trường kinh doanh được chấp nhận, nhưng câu hỏi này lại càng tệ hơn vì nó cố ý bôi nhọ Bang hội Lee Hwa.
Chiếc kính của phóng viên, người giả vờ đặt câu hỏi sắc bén, cứ trượt xuống vì dầu trên mũi.
Chiếc micro chĩa vào đầy mồ hôi đến nỗi tôi không muốn chạm vào, đó là một tình huống Seo Heon ghét cay ghét đắng.
“Đúng là có người tôi lo sẽ bị người khác cướp mất.”
Nói kiểu đó sẽ gây hiểu lầm đấy, tôi biết ngay mà.
Khi tâm trạng không tốt, hắn có xu hướng nói ra những gì mình muốn.
Tôi bước lên một bước, cố gắng trấn an các phóng viên đang điên cuồng muốn moi tin.
“Việc quản lý những học sinh đầy nhiệt huyết không dễ dàng gì, nên tôi đã yêu cầu anh ấy đi cùng. Cũng đúng lúc Hội trưởng không có việc gì. Anh ấy không có ý định cụ thể nào hay muốn chiêu mộ ai đó, nên mong mọi người đừng hiểu lầm.”
Với câu trả lời nhàm chán của tôi, tốc độ ghi chép của các phóng viên giảm đi đáng kể.
Chắc chắn tiêu đề bài báo sẽ là ‘Kang Seo Heon vào hầm ngục cấp C, phát ngôn gây sốc của anh ấy là gì…?’, ‘Danh tính của người thức tỉnh mới được Hội trưởng Lee Hwa lựa chọn là gì?’, ‘Mặt tối của các bang hội lớn muốn độc chiếm cả những thợ săn vừa thức tỉnh’.
Chắc chắn khi đọc lên, mọi người sẽ chỉ chửi rủa vì những bài báo vô bổ đó.
“Mọi người lùi ra đi!”
Các nhân viên phụ trách giáo dục đến muộn và đẩy lùi tất cả các phóng viên.
Họ chào chúng tôi và đưa những đứa trẻ mệt mỏi đi để kết thúc buổi huấn luyện.
“Có đứa nào ổn không ạ?”
Một nhân viên của bang hội chúng tôi, người đến cùng với nhân viên phụ trách, ngấm ngầm hỏi.
Không có đứa trẻ nào có tiềm năng đặc biệt để nâng cấp lên cấp S, hay có vẻ như sở hữu kỹ năng đặc biệt.
Người duy nhất lọt vào mắt tôi là Kim Ji Soo, người đã tỉnh táo lại vào phút cuối và chỉ huy bọn trẻ.
“Hiện tại không có ai cần gấp, tôi sẽ thông báo trong báo cáo.”
Tôi phải nộp báo cáo và đi nghỉ ngay.
Chỉ còn chưa đầy một giờ nữa là cửa sổ thông báo về Bình Minh sẽ hiện ra.
Nếu tôi chảy máu cam trước mặt Seo Heon thêm hai lần nữa, chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ.
“Tôi vào trước đây, anh cũng đi.…”
Chưa kịp chào xong, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đập vào tai.
Chúng tôi đồng thời quay đầu lại, và ở cuối tầm nhìn là một hình bóng nhỏ bé so với một người đàn ông.
“Seo Heon!”
Không biết bằng cách nào mà Kwon Ho Jun đã biết và chạy đến đây, rồi bám lấy Seo Heon.
Bình thường tôi sẽ đi thẳng hoặc vội vàng tránh đi, nhưng hôm nay, ánh mắt tôi lại dừng lại ở cổ tay của cậu ta đang lấp lánh một cách kỳ lạ.
“À….”
Tôi không kìm được mà kêu lên.
Và tôi vội vàng giấu cánh tay ra sau lưng vì sợ đối phương sẽ nhìn thấy.
Một chiếc vòng tay cùng thiết kế nhưng có đá quý khác nhau đang đeo trên tay Kwon Ho Jun.
Ánh sáng phản chiếu từ chiếc vòng tay khiến mắt tôi đau nhói.