[NOVEL] Chuột Nhà Tôi Là Thức Tỉnh Giả Cấp S - Chương 13

Hông có lịch update;>

Bản dịch Chuột Nhà Tôi Là Thức Tỉnh Giả Cấp S của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 13

Tác giả: 지소운

Dịch: TMai

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Sau khi lấy được túi ngủ, tôi không cần tấm vải cứng đó nữa nên cắt ra một khúc vừa phải rồi buộc lên đầu làm khăn trùm. Bộ đồ ngủ xanh với khăn trùm đầu cứng đơ trông khá buồn cười, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Ít nhất ra đường thế này, lính gác sẽ không nhận ra tôi… tôi tưởng vậy. Nhưng nhìn lại thì cách ăn mặc này nổi bần bật từ khoảng cách trăm mét luôn.


“Chít Chít, em muốn làm giúp anh một việc không?”

“Chít?”


***


“Gần đây không khí có hơi hỗn loạn ha?”

“Đừng nhắc nữa. Lính lác đi lòng vòng cả ngày, gây đủ chuyện, buôn bán chán lắm.”


Quảng trường trung tâm Belford, nơi tụ tập của nhiều hàng quán ven đường, hôm nay có bầu không khí kỳ lạ.

Các tiểu thương không bận bán hàng mà tụm lại thành từng nhóm nhỏ thì thầm với nhau.


“Tất cả là do họ đang cố bảo vệ làng khỏi đám người ngoại quốc tóc đen đó. Nghe nói bọn chúng hung dữ lắm.”

“Nghe bảo có tên ngoại quốc đá bay một lính gác rồi? Nhìn này, còn có cả lệnh truy nã nữa.”

“Ui, 30 đồng vàng? Nếu bắt được một đứa rồi nộp lên thì phát tài luôn!”

“Thằng này là tội phạm nguy hiểm, từng tấn công lính gác rồi trốn vào làng. Nên tiền thưởng mới cao vậy đó. Bình thường, một đứa chỉ đáng giá khoảng 5 đến 10 đồng vàng thôi. Dạo này, nhiều thanh niên bắt đầu đi săn người nước ngoài tóc đen rồi.”

“Dù gì thì… bọn họ vẫn là con người mà.”

“Con người? Tụi đó nói còn không nói nổi tiếng bọn mình. Toàn nói cái thứ tiếng kỳ quặc, không hiểu nổi. Người ta gọi bọn đó là ‘ngoại nhân. Có người còn bảo tụi nó là yêu quái nữa cơ.”

“Yêu quái á?”

“Tóc đen, năng lực kỳ lạ, nói năng thì chẳng ai hiểu, lại còn bị Lara treo tiền thưởng cao như vậy. Nếu không phải yêu quái thì là gì?”

“Nếu là yêu quái thật thì sống cũng chẳng yên nổi mất… Ơ… Khoan, cái kia là gì vậy?”


Người bán hàng đang lắc đầu ngao ngán thì ngẩng lên, chạm mắt với một cục nhỏ nhỏ đang ngồi trên bậc thang.

Cục nhỏ phủ lông trắng với hoa văn xám cúi đầu như thể đang chào hỏi người bán.


“Ớ… Một con chuột à?!”


Khi người bán nhận ra thì con chuột đã biến mất với tốc độ như chớp.


“Một con chuột! Một con chuột!”

“Đuổi theo bắt lấy nó!”


Nơi con chuột vừa ngồi, còn sót lại một đồng bạc sáng lấp lánh.


“Chít”


Chít Chít đã hoàn thành nhiệm vụ mua chiếc mũ một cách an toàn và đang quay lại con hẻm. Chiếc mũ tôi chọn là một chiếc mũ xanh vành rộng.


“Em đã chọn một chiếc mũ hợp với bộ đồ ngủ của anh đấy.”

“Làm tốt lắm, Chít Chít. Cảm ơn nhé.”

“Vì Soul, chuyện gì em cũng làm được.”


Tôi đặt một lát táo cỡ nhỏ vào tay Chít Chít. Chóp chép, chóp chép, chóp chép. Lát táo biến mất nhanh chóng, đó là phần thức ăn cuối cùng tôi mang từ Làng Tân Thủ.

Giờ tôi cần tìm chỗ ngủ và thêm đồ ăn sớm thôi.

Tôi cẩn thận quấn tóc lại dưới một chiếc khăn rồi đội chiếc mũ lên trên. Với bộ đồ ngủ và chiếc mũ vành rộng, trông tôi vẫn khá kỳ cục, nhưng ít nhất thì không có vẻ khả nghi.


“Phù. Sẽ ổn thôi. Sẽ ổn thôi.”


Trước khi rời con hẻm, tôi hít một hơi sâu để trấn tĩnh. Chít Chít vung nắm đấm nhỏ lên và cổ vũ tôi.


“Ổn mà! Nếu ai lại gần, em sẽ đuổi hết bọn họ đi!”

“…Làm ơn đừng làm gì cả, thật sự ổn rồi.”


Tôi thò đầu ra khỏi con hẻm và quan sát xung quanh. Trên đường phố đầy lính gác đang cảnh báo dân làng:


“Kẻ nước ngoài tóc đen vừa xuất hiện ở làng Belford của chúng ta là một tên yêu tinh! Hắn đang giả làm con người, ẩn náu trong làng ta, định kéo chúng ta vào diệt vong!”

“Nghe chưa? Mấy chuyện rối ren gần đây đều là do yêu tinh đấy.”

“Trời đất ơi. Tôi tưởng yêu tinh chỉ là chuyện thần thoại cơ! Không ngờ lại có một tên yêu tinh trong làng mình.”

“Nghe nói bọn nó thích uống máu người hơn cả rượu đấy. Ai mà sống nổi với mấy cái thứ đó?


Ngay khi họ nhắc đến yêu tinh, người dân trên đường lập tức tái mặt. Nhưng nếu phải chọn, thì người sợ hãi nhất lại chính là tôi.

Không chỉ bị kéo tới đây với tư cách một người chưa thức tỉnh, giờ tôi còn bị gọi là yêu tinh. Dù lớn lên trong một thế giới không có yêu tinh, tôi vẫn biết rõ bọn yêu tinh trong game và truyện tranh bị đối xử thế nào. 

Nếu ai đó phát hiện ra mái tóc đen của tôi… không biết chuyện gì sẽ xảy ra.


“Chúng ta phải bắt sống bọn chúng và đuổi ra khỏi đây! Nếu ai phát hiện người có tóc đen, lập tức báo cáo!”

“Yêu tinh có tóc đen, mắt đen và nói thứ ngôn ngữ kỳ quái! Chúng là giống loài không thể giao tiếp với chúng ta!”


Khi tiếng hô của bọn lính gác dần lắng xuống, tôi cẩn thận bước ra khỏi con hẻm.

Có gì đó kỳ lạ.

Tại sao họ lại muốn bắt sống người Thức Tỉnh? Nếu thực sự tin rằng người Thức Tỉnh là yêu tinh, chẳng phải họ sẽ giết luôn sao?

Họ đang cố bắt sống người Thức Tỉnh ư?

Lúc bọn lính lần đầu nhìn thấy tôi, họ chẳng hề sợ hãi. Họ xem tôi như một người nước ngoài, nhưng thay vì tấn công, họ chỉ bình thản ra lệnh bắt giữ tôi.

Lẽ nào họ biết người Thức Tỉnh không phải yêu tinh? Vậy thì tại sao lại lan truyền tin đồn giả?

Phải chăng họ làm vậy để dễ bắt người Thức Tỉnh hơn?

Mấy kẻ giả làm khách lữ hành tiếp cận tôi và Chít Chít cũng từng rình mò trong rừng, nhắm vào người Thức Tỉnh. Bọn lính gác ở làng Belford rõ ràng đang nhắm đến người Thức Tỉnh, với một mục đích nào đó trong đầu.

Tất cả những người chọn Belford làm ngôi làng thứ hai đều đã bị game over hoặc bị bắt sao?

Độ khó của game này quá vô lý. Ai lại thiết kế một trò chơi mà thợ săn tiền thưởng xuất hiện ngay khi vừa rời khỏi Làng Tân Thủ chứ?

Có cách nào để biết chuyện gì đã xảy ra với những người Thức Tỉnh bị bắt không?

Tôi lo cho những người Thức Tỉnh đã bị bắt, hoặc những người đã đến Belford nhưng không thể vào làng, chỉ quanh quẩn bên ngoài. Nhưng ưu tiên hàng đầu của tôi là việc biến hình thành người. 

Cho đến khi đạt được mục tiêu đó, tôi không thể hành động thiếu suy nghĩ. Tôi gạt nỗi lo về những người bị bắt sang một bên và tập trung.

Trước hết, tôi cần tìm một Nhân Thú có thể giúp tôi.

Tận dụng lúc đám lính canh vắng mặt, tôi nhanh chóng di chuyển. Một số dân làng Belford tò mò nhìn chằm chằm vào bộ quần áo lạ tôi đang mặc. Mỗi lần như vậy, tôi đều cố bắt chuyện với họ.


“Ở đây có nhà hàng nào ngon không ạ?”


Nhờ lời đồn của lính gác rằng “quỷ nói ngôn ngữ khác chúng ta,” dân làng không nghi ngờ gì tôi. Trong mắt họ, tôi trở thành một người “đặc biệt,” chứ không phải kẻ khả nghi.

Cảm ơn nhé, mấy anh lính.

Nhờ “sự giúp đỡ ngoài ý muốn” của lính gác, tôi nhanh chóng tìm được một quán trọ và bước vào. Chỉ khi ngồi xuống giường trong phòng, tôi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.


“Phù...”


Tôi đã may mắn thuê được phòng mà không bị bắt, nhưng không biết may mắn đó sẽ kéo dài bao lâu. Tôi có thể giấu màu tóc này trong bao lâu nữa?

Ngay cả khi giao tiếp tốt, cũng chắc chắn sẽ có người nghi ngờ tôi chỉ vì mái tóc đen. Như đám du hành bắt cóc hay lính gác ở cổng làng.


“Có nên nhuộm tóc sang màu khác không nhỉ…”

“Chít!”


Tôi giật mình, như thể vừa nói điều gì không nên.


“Em có muốn anh nhuộm tóc màu khác, giống như đôi mắt đen không?”

“Anh không nên nhuộm ư?”

“Chít chít.”

“Vậy anh sẽ không đổi nữa.”

“Chít~”


Chít Chít thở phào nhẹ nhõm.

Chắc nó thích màu đen. Mà cho dù tôi muốn nhuộm, cũng đâu dễ. Tôi còn chẳng biết có cách nào để nhuộm tóc ở thế giới này không. Với lại, nếu một người tóc đen đột nhiên đi tìm thuốc nhuộm tóc, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ và bị lôi đi thẩm vấn ngay.

Nhưng cứ lang thang ngoài đường trong bộ đồ ngủ cũng khiến tôi trông đáng ngờ không kém.


“Trước hết, phải mua quần áo mới. Bộ đồ này nổi bật quá.”


Tôi phải tranh thủ trước khi trời tối. Tôi chỉnh lại mũ để che tóc và bước ra ngoài.


“Kìa, tiệm quần áo. Bộ đó hợp với anh lắm, Soul.”


Chít Chít vươn tay ra khỏi túi và chỉ vào bộ quần áo trưng bày trong cửa hàng. Đó là một bộ đồ da trắng có hoa văn xám. Tôi cảm thấy hình như đã thấy thứ gì đó tương tự trước đây...


“Đồ đôi đó~”

“Chít chít~” Nó hãnh diện vỗ ngực, khoe bộ lông trắng có hoa văn xám của mình.

“Đồ đôi ư? Nó chẳng phải quần áo, chỉ là lông thôi”

“Nhưng nó giống em mà”

“.....”


Tôi bước vào cửa hàng và chọn một bộ quần áo màu nâu tuy bộ này chẳng có điểm gì chung với Chít Chít.


“Còn đồ đôi thì sao anh?”

“Cái đó đắt quá. Ai mà biết được khi nào ta mới kiếm được tiền tiếp chứ, ta nên tiết kiệm tiền”


Thật đau lòng khi phải mua quần áo mới trong khi tôi thậm chí còn chưa có bộ nào ra hồn để mặc, nhưng tôi không thể tiêu thêm tiền chỉ để khớp màu lông của Chít Chít. 

Thay vào đó, tôi mua một chiếc khăn tay có màu tương tự với bộ quần áo mới rồi buộc quanh cổ Chít Chít như một chiếc khăn choàng.


“Xong rồi đó.”

“Chít Chít! Đồ đôi hả?”


Phấn khích, Chít Chít nhảy tưng tưng trên vai tôi khi tôi cõng nó và bước ra phố.

Giờ thì tôi không còn phải lo chuyện bị truy nã nữa, tôi bắt đầu chú ý đến khung cảnh xung quanh. Belford lớn hơn Làng Tân Thủ nhiều. 

Có nhiều người hơn, và đường phố thì tấp nập. Mùi thức ăn béo ngậy lan ra từ những quầy hàng dọc hai bên đường, khiến Chít Chít thò đầu ra hít hà theo hướng đó.


“Thơm quá đi mất...”


Một con chuột có ăn được đồ béo không nhỉ? Chắc là không đâu. Tôi mua ít rau xà lách rồi cho Chít Chít  ăn từng chút một.


“Tiến độ nhiệm vụ chuyển vùng tới đâu rồi?”

“Hoàn thành rồi.”

“Nhiệm vụ tiếp theo là gì?”

“Tiêu diệt năm con Yêu Tinh Đỏ.”

“Tốt. Trong lúc làm nhiệm vụ thì thu thập thông tin về Nhân thú luôn nhé. Nếu xuất hiện nhiệm vụ chuyển sang vùng tiếp theo thì mình sẽ đi ngay.”

“Vâng.”


Tôi nghe nói thu thập thông tin từ hội thông tin hoặc thương nhân là nhanh nhất. Ông chủ tiệm già từng nói với tôi như vậy. Tôi ẩn mình trong đám đông để tránh bị lính gác chú ý, rồi tiến đến đoàn thương nhân.


“Chi nhánh Belfort của Brown Caravan ở đâu vậy?”

“Cứ đi thẳng con đường này.”

“Cảm ơn.”


Brown Caravan chính là đoàn thương nhân được cho là sẽ đi ngang qua Làng Tân Thủ. Sau khi nghe tên họ vài lần, tôi cảm thấy khá quen thuộc, và vì đây không phải là một đoàn lớn nên tôi quyết định dùng họ để thu thập thông tin. 

Lý do tôi chọn đoàn thương nhân nhỏ là để hạn chế việc thông tin về tôi bị lan truyền quá nhanh.


“Chào mừng đến với Brown Caravan, nơi chỉ cung cấp những sản phẩm chất lượng nhất. Chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách?”

“Chào, tôi muốn mua thông tin. Có thể làm vậy không?”

“Nếu cậu cần thông tin, thì cậu đến đúng chỗ rồi đấy. Thông thường, thông tin sẽ được lấy từ Hội Thông Tin, còn hàng hóa sẽ được mua từ đoàn thương nhân, nhưng ở các làng nhỏ như Belford, thương đoàn kiêm luôn tiệm rèn, cửa hàng ma thuật và cả Hội Thông Tin. Vậy, cậu muốn biết thông tin gì?”

“Thông tin về Nhân thú thì bao nhiêu tiền?”

“Nhân thú à...”


Gương mặt người thương nhân hơi giật một cái.


“Như cậu biết, Nhân thú là một chủng tộc thần thoại.”

“Chít chít, bọn em không phải thần thoại gì hết, em có thật đây mà!” — Chít Chít phản đối to tiếng từ trong túi áo tôi.

“Vì là chủng tộc bí ẩn nên người ta hay bịa chuyện rồi lan truyền khắp nơi. Ví dụ như, ‘Tôi có một con mèo, hóa ra nó là Nhân thú. Một sáng nọ nó ngồi dậy chào tôi: Chào buổi sáng nhé?’ — kiểu chuyện hoang đường như vậy phần lớn chỉ là bịa đặt thôi.”

Bản dịch Chuột Nhà Tôi Là Thức Tỉnh Giả Cấp S của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo