[NOVEL] Dẫu Cho Thế Gian Này Căm Ghét Người - Chương 10

Bản dịch Dẫu Cho Thế Gian Này Căm Ghét Người của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 6

Tác giả: 플로나

Dịch: Phương Loan

Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.

Như đúng ý Aster, Seiad không được phép nghỉ ngơi.

Âm thanh từ bên trong thành trộn lẫn, không ngừng quấy nhiễu anh. Đau đớn như kim nhọn cào vào mạch máu, còn cơn đau đầu tưởng như có thể nổ tung hộp sọ chỉ là phần thêm vào.

Nhưng, vẫn có thể chịu được.

Anh đang ngồi đối diện với bức chân dung của mẹ. Trên gương mặt xanh xao, lạnh lẽo ấy, không hề thấy dấu vết nào của đau đớn. Chỉ đôi lông mày rậm đôi lúc khẽ chau lại mới cho thấy chút khó chịu.

Cái “giá” mà Tither phải trả phụ thuộc vào mức độ sức mạnh họ sở hữu. Đau đầu mãn tính là điều không thể tránh khỏi, nhưng tần suất và mức độ khác nhau. Và chủ nhân phương Bắc luôn phải chịu đựng nỗi đau không ai có thể hình dung trừ chính họ.

Cố Đại Công tước Axid – mẹ của Seiad – cũng vậy.

Người phụ nữ vốn mạnh mẽ, thẳng thắn ấy mỗi khi đến kỳ lạnh giá luôn bị ác mộng dày vò. Là chủ nhân Brosius, bà chưa từng để lộ điều đó trước mặt người ngoài, nhưng chỉ trước mặt Seiad, bà mới hé lộ gánh nặng ấy.

Với người cha không có dị năng và người em gái chẳng giống bà ở điểm nào, bà luôn che giấu bộ mặt đó.


‘Aaa—!’


Chỉ một cái phẩy tay, hàng loạt đồ đạc bị đập nát.

Seiad co mình trên giường mẹ, chứng kiến thế giới của bà sụp đổ và tái sinh hàng nghìn lần. Khi mẹ bắt đầu làm hại chính mình để chịu đựng cơn đau, Seiad buộc phải ngăn bà lại.

Có lần anh từng hỏi.


Sao người không đến tìm Bệ hạ?


Guide của bà là Hoàng đế, và vào mùa săn, hoàng tộc thường ở cạnh Tither của họ. Hoàng đế luôn trải qua mùa đông tại đây mỗi khi có băng giá.


“Eid, mẹ không muốn chạm vào ai khác ngoài cha con. Hãy cảnh giác trước sự mê hoặc mà họ mang đến. Khi con yêu ai, đừng để bản thân bị đánh lừa, hãy luôn ghi nhớ.”


Cố Đại Công tước yêu thương người chồng duy nhất của bà vô cùng sâu sắc. Mỗi khi nhìn thấy người chồng có mái tóc bạc dài và dung mạo lạnh lùng, bà đều nở nụ cười dịu dàng chưa từng thấy.

Cha – người từng là cố vấn sống ở phương Nam và thủ đô – vốn là người ấm áp, ân cần. Bà là người rung động trước ông trước, sau nhiều năm theo đuổi, cuối cùng đưa ông về phương Bắc.

Vì ông có bệnh ở phổi, không chịu được gió lạnh, nên trong thành luôn ấm áp. Mỗi khi ra ngoài, mẹ sẽ che chắn gió lạnh cho cha.

Họ là một cặp đôi gắn bó, và chính vì thế, nỗi đau cũng càng lớn hơn.

Việc buộc phải tiếp xúc với Guide để được thanh tẩy đã trở thành địa ngục với bà. Bà không muốn chạm vào bất kỳ ai khác ngoài người bà yêu, nên cứ cố chịu đựng mãi. Nhà vua cũng khó chịu vì điều đó.

Quan hệ giữa Guide và Tither vốn cần sự tin tưởng bắt đầu rạn nứt. Phải chăng vì vậy mà “bạo phát” – điều hiếm khi xảy ra – lại luôn xảy đến với gia tộc này?

Seiad, chuyển từ linh cảm mơ hồ thành chắc chắn, lại nhìn lên bức chân dung. Người phụ nữ tóc bạc đang mỉm cười tự tin kia, dung mạo thật ra giống em gái anh hơn là chính anh.

Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt đó, anh lại cảm thấy tội lỗi. Bản thân anh sống chung với gia tộc Shildras mà không thể chứng minh sự trong sạch của mẹ – thật thảm hại.

Nhưng giờ đây, sau khi đã chết một lần và sống lại theo cách kỳ lạ, đầu óc anh rối bời.

Liệu những lời mẹ nói có thật không?

Vì không ai tin mẹ nên Seiad muốn tin bà bằng tất cả trái tim mình. Serena – người đã từ bỏ trốn chạy dù có cơ hội – từng nhìn anh với ánh mắt đầy oán hận và nói:


“Chính Shildras đã gài bẫy mẹ. Eid, con nhất định phải bảo vệ gia đình mình. Hãy bảo vệ cha và em gái khỏi bọn chúng!”


Bàn tay đầy máu nắm chặt song sắt đến mức như muốn bóp nát. Bàn tay đang chết dần và giọng nói đầy độc khí của mẹ trở thành kim chỉ nam dẫn đường cho Seiad. Và rồi, nơi cuối con đường đó, là chính anh – kẻ từng giết vô số người và bị xử tử.

Anh ngừng suy nghĩ.

Cơn đau đầu lợi dụng lúc anh yếu lòng để tấn công.

Dù đã làm theo lời trăn trối của mẹ, cậu đã khiến tất cả mọi thứ trở nên hỗn loạn. Anh không thể bảo vệ cha hay em gái.

Cha anh đã tự sát ngay sau khi mẹ mất, trước khi cậu kịp ra tay cứu vãn, còn em gái thì rời khỏi nơi này.

Có lẽ vì thế, anh muốn ít nhất làm sáng tỏ sự trong sạch của mẹ. Nhưng giờ đây, mọi thứ đều trở nên mơ hồ. Anh không muốn coi lời mẹ là ảo tưởng, nhưng cũng không thể tin tưởng tuyệt đối nữa.

Bởi sau khi tự mình trải qua “bạo phát”, anh không thể gạt bỏ ý nghĩ rằng triệu chứng của mẹ rất giống hiện tượng đó.

Thế nhưng, điều khiến anh không thể kết luận rằng đó chỉ là lời nói hoang đường, chính là câu nói này của mẹ.


“Mẹ chưa từng có ý định hại Bệ hạ đâu, Eid. Mẹ cũng không bị bạo phát. Mẹ đã thấy rõ ràng bằng chính đôi mắt mình. Một con Nir’a khổng lồ tấn công chúng ta ngay giữa ban ngày, khi mặt trời vẫn còn ở trên cao…”


Anh không thể làm ngơ trước lời đó.

Khi định gạt đi như ảo giác từ bạo phát, thì lại nhớ ra một chuyện khác từ quá khứ.


“Ở Takan có người nói đã thấy Nir’a giữa ban ngày. Người đó chẳng bao lâu sau thì mất tích. Ngài hãy điều tra chuyện này.”


Chuyện xảy ra một năm trước khi anh chết.

Ressas – lúc ấy đang cạnh tranh ngôi vị với Aster – từng gọi Seiad đến và nói vậy. Vì sau đó có quá nhiều việc xảy ra, Seiad đã quên mất, nhưng giờ đây, kỳ lạ thay, anhlại nhớ ra.

Khi đó anh đã trả lời thế nào nhỉ…

Không nhớ chính xác, nhưng chắc là như thế này:


“Hãy ra lệnh cho con chó của ngài đi. Ngay cạnh ngài là kẻ sẵn sàng liếm chân chỉ vì ngài ra lệnh. Tôi không có thời gian để lãng phí vào những lời đồn vớ vẩn như thế.”


Khi Seiad đáp vậy, bên cạnh Ressas là Sion.

Công tước Shildras, người trung thành với Ressas, lãnh chúa phương Nam được yêu mến. Cũng chính là người góp công lớn nhất trong việc khuất phục Seiad.

Từ lâu, anh ta được gọi là kẻ địch truyền kiếp của cậu.

Nhưng vào thời điểm đó, Sion lại nổi tiếng trong vương quốc vì một lý do khác. 

Tình nhân của Ressas.

Đó là một danh xưng khác của Sion.

Bộ đôi được mệnh danh là Mặt Trời và Mặt Trăng ấy vốn đã được yêu mến bởi vẻ ngoài rực rỡ, nhưng còn hơn thế, tình cảm giữa Tither và Guide lại càng thu hút ánh nhìn bởi sự cấm đoán âm thầm trong quy tắc hoàng gia. 

Mặc dù chưa từng được công nhận chính thức, nhưng Ressas chưa từng là kẻ bị trói buộc bởi truyền thống hay phép tắc cung đình.

Trái ngược với bản tính công bằng và lương thiện, Ressas lại cực kỳ cố chấp – một khi đã quyết thì nhất định sẽ làm cho bằng được. Dù vẻ ngoài chuẩn mực khiến người ta nghĩ rằng hắn sẽ hành động theo lẽ thường, Ressas đôi khi lại có những hành vi kỳ quặc khó đoán. 

Nhưng chính điều đó lại khiến hắn càng thêm nổi bật, bởi lẽ những hành động ấy luôn dẫn đến kết quả tốt đẹp.

Một vị hoàng tử thừa hưởng sức mạnh từ tổ tiên khai quốc Laman, và một công tước phương Nam có khả năng điều khiển ánh sáng – hai người đó được tất cả yêu mến, từ những kẻ ưa chuyện cho đến người thường. Dù chẳng ai trong họ thừa nhận mối quan hệ, Ressas lại không giữ khoảng cách với Sion như cách hắn vẫn làm với các Tither khác.

Người nổi giận vì lời lẽ nhục mạ của Seiad cũng không phải Sion, mà là Ressas. Ký ức về gương mặt luôn dịu dàng, mềm mỏng ấy bỗng chốc trở nên sắc lạnh vẫn còn in đậm trong tâm trí. 

Khác hẳn mọi khi – khi Ressas thường lờ đi hoặc bỏ qua Seiad – hôm ấy, hắn đã thốt ra những lời độc địa chẳng giống bản thân chút nào.


“Ngài lúc nào cũng ích kỷ. Cứ mãi buông những lời tự làm tổn thương mình như vậy thì được gì? Dù là nọc rắn độc cũng không đau bằng lời của ngài.”


Seiad không xem đó là lời cay nghiệt, nhưng xét theo tính cách của Ressas, đó là câu nói quá nặng nề. Việc nghĩ lại một tương lai – cũng là quá khứ – không mấy dễ chịu khiến đầu lưỡi anh khô khốc. Có điều gì đó vướng mắc trong lòng, nhưng lại không thể nắm bắt.


“Ngài ho khan ạ?”


Tiếng gọi kéo Seiad ra khỏi suy nghĩ. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ – màn đêm u ám tưởng chừng không bao giờ tan cuối cùng cũng đã nhường chỗ cho ánh bình minh. Phía xa xa bầu trời đỏ rực, còn sắc xanh ảm đạm báo hiệu một buổi sáng đang đến.

Anh vừa rửa mặt vừa vuốt tóc. Bàn tay khô ráp, lạnh buốt. Đống củi trong lò sưởi đã tắt từ lúc nào. Seiad lặng người nhìn đống tro đen bị cháy sém, rồi lấy lại bình tĩnh.


“Vào đi.”


Cánh cửa mở ra, Kellaran bước vào. Vốn là việc của Quilly, nhưng lần này chính ông mang nước rửa mặt đến. Nhắc đến mới nhớ, từ lúc trở về đến giờ vẫn chưa thấy Quilly đâu. Sự lo lắng mơ hồ chợt dấy lên, khiến Seiad nghiêm giọng hỏi.


“Quilly đâu rồi?”


Trong ký ức cũ của anh, Quilly đã chết trước khi ngày hôm qua kết thúc. Tuy biết lần này anh đã giữ cậu ta lại nên chắc chắn vẫn còn sống, nhưng sự bất an vẫn không ngừng lởn vởn. Gương mặt Kellaran tối sầm lại trước câu hỏi ấy.

Lẽ nào… không thể nào…


“Ta đã dặn cậu ấy ở yên trong dinh thự mà?”


Ngay khi cảm xúc bất ổn dâng lên, khí tức xung quanh Seiad cũng dao động mạnh mẽ. Những bóng tối yên tĩnh dưới chân bỗng vươn dài như gai nhọn. Kellaran giật mình, vội vàng lên tiếng.


“Ngài đã ra lệnh đúng vậy. Chỉ là… có xích mích với vài người hầu, nên hiện đang bị phạt quản thúc một ngày. Đó là biện pháp cần thiết để dẹp yên mâu thuẫn. Xin lỗi ngài.”


Thông tin ngoài dự đoán khiến Seiad nhíu mày.


“Xích mích?”

“Vâng, lý do cụ thể thì tôi chưa rõ, nhưng có vẻ đã xảy ra tranh cãi. Tôi cũng định sáng nay sẽ cho gọi tất cả để điều tra rõ ràng rồi báo cáo lại ngài.”


Quilly vốn là người hoạt bát, tính tình thoải mái, chẳng bao giờ dây vào đánh nhau. Cả Kellaran cũng có vẻ lúng túng nên bất giác thốt lời không giống thường lệ.


“Thật xấu hổ khi nói ra điều này. Là lỗi của tôi khi không dạy dỗ con mình tử tế, thưa ngài.”

“Thôi, không sao. Nó có bị thương nặng không?”


Gương mặt Kellaran thoáng hiện vẻ tự hào.


“May mắn là không bị thương nặng. Ngược lại, mấy người hầu kia mới là bên bị thương nhiều hơn.”


Miễn là chưa chết hay trọng thương thì tốt rồi. Seiad trầm mặc một lúc rồi đổi chủ đề.


“Sau bữa sáng sẽ mở cuộc họp. Chuẩn bị phòng họp phía đông, còn vật tư chăm sóc người bị thương thì cứ thoải mái dùng, đừng tiếc.”

“Rõ.”


Kellaran đặt thau nước rửa mặt xuống rồi tiến đến để phục vụ. Seiad đưa tay ngăn lại.


“Không cần. Tự ta làm được.”


Ánh mắt Kellaran lướt qua bàn tay anh.


“Ngài bị thương mà không gọi ai đến khám  sao?”


Seiad nhìn xuống tay theo ánh mắt của Kellaran. Cảnh tượng trông thật tồi tệ. Vết thương trên lòng bàn tay đã khô máu, đóng vảy đen sì, diện tích rộng hơn anh tưởng. Chính anh là người đã tự gây ra vết thương ấy, nên chẳng có ý định để ai khám.


“Chỉ là vết thương nhỏ, không cần bận tâm. Lui đi.”


Bình thường thì Kellaran sẽ tuân lệnh ngay. Ông vốn là một quản gia giỏi, luôn tránh làm chủ nhân phật ý hay đi ngược ý muốn. Nhưng không hiểu sao lần này ông lại ngập ngừng, rồi cất giọng dè dặt.


“Điện hạ nên quan tâm đến sức khỏe của mình nhiều hơn.”


Seiad đang ngâm tay trong thau nước để rửa máu thì khựng lại. Anh cau mày nhìn Kellaran. Người kia cúi đầu.


“Tôi biết lời này thất lễ, nhưng mong ngài hãy biết trân trọng bản thân.”


Lâu lắm rồi anh mới nghe được một lời nhắc nhở như thế.

Từ khi em gái bỏ đi – vì không chịu nổi cảnh anh mải mê săn lùng Nir’a và phục vụ cho Aster, Kellaran cũng dần ít nói hẳn. Từ ấy, những lời lo lắng kiểu này anh chưa từng được nghe lại.

Dù cảm thấy có phần vượt giới hạn và không thoải mái, lạ thay, anh lại không thấy giận. Cảm giác bất an kéo dài từ hôm qua dường như đang tích tụ lại nơi lồng ngực.


“Tôi sẽ đi lấy thêm nước rửa mặt. Nước tắm cũng đã được chuẩn bị sẵn, người hầu sẽ đến phục vụ ngay.”


Kellaran lui ra ngoài như thể đã hoàn thành nhiệm vụ. Khi tiếng cửa khép lại vang lên, Seiad lặng lẽ nhìn bàn tay mình đang ngâm trong thau nước đỏ máu.

Tâm trạng thật khó tả.

Bản dịch Dẫu Cho Thế Gian Này Căm Ghét Người của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
sun6
Aster hãm vl
Trả lời·4 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo