Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
Heeseong đã chọn chủ đề của chuyến du lịch lần này là dưỡng thai.
Sau khi nghe ý kiến đó, Chiyoung liền quyết định ngẫu hứng kéo dài chuyến đi thành một tuần. Ban đầu anh còn định ở lại tận một tháng, nhưng cuối cùng cũng bị thuyết phục bỏ ý định đó ngay trên máy bay.
Thế là vào ngày đầu tiên ở đảo Jeju, lịch trình tham quan của Heeseong được sắp xếp theo cảm hứng bất chợt.
Buổi trưa, cậu ăn hết phần thịt bò cao cấp có giá vài chục nghìn won một miếng, rồi ngay cả món bào ngư đắt đỏ mang ra kèm theo cũng không chừa. Sau đó, khi đang lái xe dọc bờ biển vào buổi chiều sớm, đi ngang qua một bãi tắm thì đột nhiên Heeseong nói cậu muốn ăn mì ly. Chiyoung lập tức tháo kính râm, tìm đến cửa hàng tiện lợi và mua mì ly về. Heeseong cảm thấy mì còn ngon hơn cả thịt bò hay bào ngư vừa ăn lúc trưa. Có lẽ là vì được anh đút cho ăn giữa gió biển.
“Cún con, mì ly ngon không?”
“Ừm. Cho em nước luôn.”
“Rắc rối rồi. Anh định bồi bổ cho em bằng thịt vịt vào bữa tối cơ mà…”
Bất kể anh có tiếc vì không thể cho cậu ăn thứ ngon hơn hay không, Heeseong cứ thế chui tọt vào lòng anh rồi ngồi đó nhận lấy từng đũa mì anh đút. Mỗi lần ăn một miếng là lại được khen là dễ thương, chỉ vậy thôi cũng khiến Heeseong thấy tự hào và mãn nguyện. Kỳ lạ là, ngày xưa cậu từng ngán ngẩm mì đến mức không muốn nhìn, vậy mà sau vài năm chỉ toàn ăn đồ cao cấp, bây giờ lại thấy thèm những món như thế này.
Ăn no liên tục khiến bụng đầy, Heeseong cùng Chiyoung đi dạo dọc bờ biển cho tiêu bớt. Cậu mặc áo khoác jeans xanh và quần vải thoải mái – từ sau khi bụng to lên, cậu luôn chọn đồ thoải mái là ưu tiên – tay nắm tay với Chiyoung, người đang mặc sơ mi bảnh bao, mà thấy tâm trạng thư thái hiếm có. Kể từ khi bên cạnh người bạn đời thanh lịch, đẹp trai này, mỗi ngày trôi qua đều tràn đầy những điều cậu chưa từng trải nghiệm.
Vậy mà, Heeseong vẫn không ngừng cảm thấy trống trải.
“Này tụi con, lại muốn ăn gì nữa hả…?”
Rõ ràng là không đói, thậm chí ăn thêm nữa chắc sẽ bị đầy bụng, vậy mà không hiểu sao Heeseong vẫn cứ có cảm giác thiếu thốn điều gì đó.
Cậu thử nhìn ra biển và coi đó như một cách dưỡng thai. Cậu xoa bụng, chào hỏi tôm và cua, rồi nghĩ ngợi một hồi để tìm lời mà nói với con: thế giới này tuy bẩn thỉu và khắc nghiệt, nhưng vì đã có hai ông bố nên đừng lo lắng gì cả – và cậu đã nói ra như thế, thật mạnh mẽ. May mắn là, sau khi nói chuyện với con và được Chiyoung hôn một cái, cảm giác trống rỗng trong lòng cũng nhanh chóng tan biến.
Sau buổi tham quan, khi quay về phòng khách sạn thì thấy trên giường ngủ đã có một món quà tuyệt đẹp được đặt sẵn.
“Cái gì đây?”
“Em mở ra xem đi.”
Heeseong tháo lớp giấy gói trên chiếc hộp đặt trên giường ra xem, rồi mắt trợn tròn.
“Máy ảnh à…? Cái này đắt tiền lắm mà?”
“Anh nghĩ là sắp tới sẽ có nhiều kỷ niệm để lưu lại.”
“Kỷ niệm…”
Món quà mang theo ý nghĩa dịu dàng ấy khiến lòng Heeseong thắt lại. Dạo gần đây vì cậu quá nhạy cảm, nên Chiyoung thường tặng những món quà đặc biệt như vậy. Hơn nữa, lần này còn là món quà dành cho tương lai của hai người.
Vừa mân mê chiếc máy ảnh, lòng Heeseong vừa thấy rộn ràng, nhưng đồng thời lại có chút buồn man mác. Vì ký ức về những ngày quá khứ khó khăn bỗng ùa về.
Trước đây, cậu chỉ biết dọn dẹp nền nhà bẩn thỉu của mấy sòng bạc, và từng nghĩ cuộc đời mình sẽ mãi như vậy, chẳng bao giờ dám mơ tới điều gì gọi là tương lai. Vậy mà giờ đây, cậu đã có thể vẽ nên hạnh phúc khi cùng một bạn đời tử tế xây dựng tổ ấm. Cảm giác ấy khiến Heeseong – vốn chẳng giống một chú chó chiến đấu chút nào – mắt cũng đỏ hoe. Dạo gần đây cậu thường trở nên xúc động như thế.
Vừa kịp kìm lại cảm xúc đang dâng lên, Heeseong liền cầm chiếc máy ảnh nặng trĩu, đẩy Chiyoung lên giường.
“… Nằm xuống đi.”
“Tại sao?”
“Để chụp thứ em thích nhất trước.”
“À, thứ đó là anh hở?”
Gương mặt anh như cố tình hỏi lại điều mà rõ ràng mình đã biết, kèm theo nụ cười láu cá. Quá xấu hổ, Heeseong đẩy người Chiyoung rồi trèo lên phần eo rắn chắc của anh. Chiyoung thoải mái nằm xuống lấy tư thế như người mẫu, mà hành động đơn giản đó thôi cũng toát lên sự tự tin bẩm sinh.
“Im lặng chút đi.”
Heeseong giương máy ảnh lên từ phía trên, Chiyoung không giấu được sự thích thú đến mức đuôi sói cũng bắt đầu ngoe nguẩy. Cảm thấy nhột nhột, Heeseong kéo áo thun của anh lên, chụp luôn cả cơ bụng đẹp đẽ kia. Sau vài lần giằng co, Heeseong cũng chụp được vài tấm rõ nét với nụ cười điềm đạm và nhẹ nhàng của Chiyoung, cùng đôi mắt xám sắc sảo nhưng ẩn chứa nét dịu dàng. Dù kỹ năng lấy nét còn vụng về, nhưng vì vui sướng khi có được máy ảnh mới nên Heeseong phấn khích hẳn lên.
Cậu chụp vài tấm khuôn mặt điển trai của Chiyoung, rồi hạ ống kính xuống thấp. Từ lúc nào, ngoài tiếng bấm máy, trong căn phòng đã phủ đầy bầu không khí ám muội và im ắng.
“……”
Hai người cứ thế nhìn nhau từ trên xuống dưới, đến nỗi Heeseong cũng chẳng còn tâm trí để xem lại ảnh vừa chụp. Ánh mắt người mẫu nhìn lên đầy thản nhiên, mà bên dưới mông cậu thì cảm nhận được một thứ đang cộm lên rõ rệt. Không biết chỉ mới làm vậy mà sao anh lại phản ứng mạnh đến thế, nhưng nghĩ đến chuyện đã phải nhịn cả mấy tháng vì cậu đang mang thai thì cũng là điều dễ hiểu.
Trong khi Heeseong vẫn đang chăm chú nhìn anh, Chiyoung không ngại ngùng gì mà thản nhiên hỏi:
“Sao? Anh đẹp lắm à?”
“… Sao anh có thể bình thản như vậy được chứ.”
“Cái gì cơ?”
Chiyoung vừa khẽ cười vừa đưa tay xuống vuốt ve chiếc đuôi trắng của Heeseong. Trước hành động mờ ám đó, chiếc đuôi bị giữ lại chỉ còn phần chóp là khẽ động đậy.
Heeseong do dự trong chốc lát, nhưng rồi nhớ lại lời khuyên của bác sĩ rằng đã có thể quan hệ được, cậu liền cúi xuống, tựa ngực lên người anh. Với chuyển động nhẹ ấy, phần thân dưới của anh bị cọ xát âm thầm, khiến Chiyoung phải điều chỉnh lại hơi thở đang dần gấp gáp.
Chẳng mấy chốc, nét cười biến mất khỏi khuôn mặt Chiyoung. Đôi mắt xám từng trông có vẻ điềm tĩnh giờ đã ánh lên dục vọng, trở nên sắc bén. Có vẻ bao nhiêu pheromone tích tụ suốt thời gian qua, hôm nay có lẽ sẽ là lúc phải giải tỏa. Trong bầu không khí căng thẳng nhưng ám muội ấy, đuôi của Heeseong bắt đầu ve vẩy thật nhanh.
Ngay khi không khí im lặng bao trùm căn phòng…
“… Phù.”
Bỗng nhiên Chiyoung thở dài một hơi sâu như thể kìm nén điều gì đó, rồi nhẹ nhàng bế Heeseong lên như thể cậu vẫn là một chú cún con, đặt xuống bên cạnh giường.
“Đi tắm nhé? Hôm nay đi lại nhiều nên chắc em cũng mệt rồi.”
“Hả… Ơ?”
“Anh sẽ massage cho. Rồi mình đi ngủ sớm nhé.”
Heeseong không ngờ lại nghe được những lời quá đỗi bình thường như vậy từ miệng Chiyoung.
Trong lúc còn đang ngơ ngác vì bất ngờ, Chiyoung đã xuống giường, nói rằng sẽ đi xả nước ấm vào bồn tắm.
Heeseong ngồi thẫn thờ nhìn theo bóng lưng của Chiyoung, người đã để cậu lại một mình trên chiếc giường rộng thênh thang. Biểu cảm của cậu y như một chú cún con đang ngủ thì đột ngột bị đánh thức giữa chừng vì một giấc mơ — ngơ ngác và mơ màng.
“……”
Cái người từng khổ sở vì sốc pheromone đến thế, thật sự là Chiyoung sao?
Sống cùng nhau suốt hai năm, va chạm đủ thứ, Heeseong cảm thấy tình huống này quá đỗi lạ lẫm. Mới mấy tháng trước thôi, hễ chạm mắt là Chiyoung đã lao đến, khiến cậu phải bỏ chạy rồi bị bắt lại, cả hai như muốn cắn xé nhau. Cũng chỉ mới đầu năm nay, chính Heeseong là người nghiêm túc nói rằng nên giảm bớt chuyện chăn gối lại một chút. Thế mà giờ đây, Chiyoung lại có thể nhẫn nhịn suốt mấy tháng, thậm chí còn là người chủ động khuyên cậu nên chăm lo cho sức khỏe bản thân trước.
Thế rồi chẳng mấy chốc, Heeseong đã ngồi trong bồn tắm ấm áp, nép mình trong vòng tay Chiyoung. Dù đây rõ ràng là một lần tắm thư giãn dễ chịu, nhưng Heeseong không ngừng liếc nhìn anh đầy thắc mắc. Cậu vốn cũng có chút kỳ vọng khi đi du lịch lần này, nhưng rồi khi mọi thứ chỉ dừng lại như thế, cậu không khỏi thấy trống trải.
Rồi cơn mệt mỏi ập đến khiến cơ thể Heeseong thả lỏng dần.
‘…Ừ thì, hôm nay đúng là đi nhiều thật. Nghỉ ngơi mới phải!’
Heeseong tựa vào người Chiyoung, cố gắng chấp nhận điều đó bằng sự mệt mỏi. Hơn nữa, cậu còn đang mang thai nên càng phải cẩn thận hơn.
Mọi thứ rõ ràng là hợp lý như vậy, thế mà đến tận lúc tắm xong và nằm lên giường, Heeseong vẫn không thể xua đi cảm giác trống vắng cứ vương lại trong lòng.
Chỉ có một điều là chắc chắn — Heeseong đã bắt đầu quen với cái cảm giác thiếu hụt ấy rồi.