[Novel] Đừng Động Vào Cún Con - Chương 99

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

Chương 2-3. Nỗi bất an của chú chó chiến đấu

Chẳng mấy chốc mà đã sáu tháng trôi qua, Heeseong đã bước vào giai đoạn ổn định của thai kỳ.

Giờ thì Chiyoung không còn bị nghén nữa, và Heeseong cũng không còn cảm giác buồn nôn hay say xe. Bệnh viện nói rằng các bé đang phát triển rất khỏe mạnh, và bây giờ thì có thể quan hệ tình dục ở tư thế an toàn.

Nhưng dù đã nghe như vậy, hai người vẫn không quan hệ.

Vì bắt đầu cảm nhận rõ ràng những cú đạp của thai nhi, và ngày qua ngày đều bận rộn chuẩn bị để đón con chào đời.

Chiyoung mỗi tối đều lượn lờ khắp nhà để tìm nơi phù hợp làm ổ cho con, hễ có cơ hội là lại bới tung đống quần áo đã được xếp gọn lại. Trái lại, Heeseong thì lại trở nên ngủ nhiều và ăn nhiều hơn, má phúng phính hẳn lên. Cậu trở nên lười biếng, chẳng những không cản anh mà còn lon ton đi theo sau anh, góp ý chỗ đặt ổ cho sói con. Dù khi ở trạng thái sói thì lời nói của anh không thể truyền đạt được rõ ràng và cũng chẳng giúp ích được gì mấy, nhưng Heeseong lại thích được cùng ôm nhau ngủ trên đống quần áo nên vẫn cứ xen vào.

Nhưng không phải cứ vào giai đoạn ổn định là mọi chuyện đều yên ả.

Lạ thay, ngày qua ngày, đâu đó trong lòng Heeseong lại bắt đầu xuất hiện cảm giác trống rỗng.

Cảm xúc giống như bất an ấy thỉnh thoảng lại bộc lộ ra theo những cách mà cậu cũng không ngờ tới.

“… Em xin lỗi.”

Heeseong ngồi co ro trên sofa, vẻ mặt ngập ngừng nói. Ngay trước mắt cậu, Chiyoung đang cúi người nhặt chiếc áo sơ mi đen bị hỏng nặng lên khỏi sàn nhà.

Rõ ràng là đã bỏ vào giỏ giặt rồi, vậy mà chỉ trong lúc anh đi tắm, chiếc áo sơ mi của Chiyoung chẳng những bị làm rối tung mà còn bị cắn thủng lỗ chỗ vì dấu răng. Tất cả là do cún con gây ra.

Heeseong không dám nhìn sang bên cạnh, cụp đuôi giữa hai chân, chỉ len lén liếc nhìn phản ứng của anh. Đúng lúc lại là cái áo có giá hơn một triệu won, khiến cậu càng thêm lo lắng. Dù biết Chiyoung vốn chẳng mấy bận tâm đến chuyện tiền nong, nhưng Heeseong đã gây ra không ít rắc rối gần đây, nên cảm thấy rất có lỗi.

“Cún con.”

Đúng lúc ấy, Chiyoung ngồi xuống cạnh Heeseong. Anh đặt tay lên thành ghế sofa một cách ung dung rồi khẽ xoa đầu cậu, và bản thân người vừa gây chuyện lại không tự chủ được mà co người về phía bên kia. Chiyoung ngồi sát lại, rồi hỏi nhẹ nhàng như thể không có chuyện gì xảy ra.

“Em không thích anh mặc cái áo đó à?”

“Không phải… em thích mà.”

Đó là lời thật lòng. Heeseong rất thích mỗi khi Chiyoung mặc áo sơ mi đen. Anh thường mặc nó khi làm những việc nặng nhọc, chủ yếu là những nhiệm vụ tàn nhẫn của người giám sát, và mỗi lần như vậy, anh lại xắn tay áo lên tới tận bắp tay, khiến Heeseong không khỏi bị hút hồn bởi đường nét cơ thể rắn chắc ẩn hiện sau lớp vải.

Không rõ có phải vì vậy mà cậu bị cuốn hút nhiều hơn không, nhưng tóm lại, vừa rồi Heeseong đã hành động như thể đánh dấu lãnh thổ trên chiếc áo sơ mi đen đó.

‘Mình rốt cuộc đang bị gì vậy chứ…?’

Heeseong vừa nghĩ vừa xoa đôi má đỏ bừng của mình.

Khi ấy, Chiyoung vừa tan làm và trở về nhà, rồi cởi áo bỏ vào giỏ giặt. Còn Heeseong thì đã tắm xong, đang lang thang trong nhà thì ánh mắt chợt dừng lại ở đó.

Chiếc áo sơ mi đen mà cả ngày hôm nay Chiyoung đã mặc.

Bị mùi hương cơ thể đậm đà còn lưu lại trên đó lôi cuốn, Heeseong như thể đang ăn trộm mà lén rút chiếc áo ra khỏi giỏ.

Sau đó, cậu chỉ hành động hoàn toàn theo bản năng. Cậu dụi má lên chiếc áo sơ mi của Chiyoung, thậm chí còn cọ cả tai chó vào đó để bám mùi của mình. Về sau, khi mùi hương của bạn đời trên áo bắt đầu nhạt đi, cậu thấy bực bội và nổi cáu, rồi dùng răng nanh cắn xé tơi tả. Dù không phải ở hình dạng cún, cậu vẫn gầm gừ như thể thật sự nổi giận, điên cuồng tấn công chiếc áo sơ mi…

Và đúng lúc đó, Chiyoung – người vừa tắm xong – lại trông thấy hết cảnh ấy.

Chiyoung nhanh tay chụp ảnh lại trước, rồi khẽ "suỵt" một tiếng cảnh cáo như đang răn dạy một con thú nhỏ, sau đó nhẹ nhàng lấy lại chiếc áo từ tay Heeseong.

Và đoạn tiếp theo chính là hiện tại. Heeseong vì quá xấu hổ mà chẳng dám ngẩng mặt, ngồi rũ người trên sofa. Rõ ràng là mình vừa gây chuyện, vậy mà ánh mắt đầy yêu thương mà Chiyoung đang nhìn cậu lại khiến cậu càng thêm khó xử. Có lẽ vì anh lúc nào cũng không hành xử như người bình thường.

“Nếu em muốn cắn áo thì cứ cắn đi. Anh mua lại cái y hệt cũng được mà?”

“… Anh cứ mắng em đi không được à?”

Vì Chiyoung như vậy nên cậu lại càng muốn bị mắng thẳng thừng cho xong. Thực lòng mà nói, nụ cười vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt anh lúc này khiến cậu còn thấy bực hơn.

“Anh thì sao có thể mắng cún con được chứ?”

“Nhưng mà… dạo này em cư xử quá nhạy cảm rồi còn gì.”

Heeseong bực bội vẫy vẫy cái đuôi đang vắt ngang qua giữa hai chân.

Cậu không muốn khiến bạn đời phải mệt mỏi, nhưng gần đây cậu cứ hành động thất thường do tính khí trở nên quá nhạy cảm. Mà sự cố thì cũng đủ loại.

Hôm kia cậu lôi hết đồ ăn trong tủ lạnh ra chất đầy một đống, rồi lại tức tối mếu máo bảo chẳng có gì ăn được dù rõ ràng thức ăn đầy ra đấy. Hôm qua thì cái đuôi của chính mình cứ ve vẩy khiến cậu khó chịu, đến nỗi quát vào mông mình là im đi một chút được không – khiến Chiyoung không nhịn được cười, mà vì thế Heeseong lại càng tức hơn. Cậu cắn nhằn nhì khắp nơi khiến vỏ gối của Chiyoung đã đầy dấu răng nanh, rồi sáng nay, dù đã ăn no mà cậu vẫn thấy thèm ăn rồi tủi thân phát khóc vì không được ăn nữa.

Bản thân Heeseong cũng không hiểu nổi chính mình nữa.

Cảm xúc thay đổi bất chợt khiến cậu thấy như cuộc sống thường ngày chẳng thể vận hành nổi. Người ta bảo khi vào giai đoạn ổn định của thai kỳ thì có thể đi du lịch, sống thảnh thơi vui vẻ, vậy mà cậu lại không hiểu sao mình càng lúc càng bị giày vò bởi những cảm xúc thất thường.

“… Hình như dạo này em trở nên hung dữ quá. Có phải là tại mang thai không…?”

“À, ừm…”

Chiyoung không đành lòng nói ra sự thật rằng “vốn dĩ cún con là vậy mà”, nên chỉ cố gắng dỗ dành cậu một cách nghiêm túc.

“Người ta bảo là do hormone nên mới trở nên nhạy cảm mà. Đây là phản ứng theo bản năng thôi.”

“Chắc… là vậy thật…”

Heeseong đáp lại bằng giọng buồn rầu. Thật ra nếu việc mình trở nên nhạy cảm chỉ gây khó khăn cho bản thân thì cũng chẳng sao, nhưng vì kéo theo cả bạn đời mà cậu yêu thương phải vất vả cùng, nên cậu cảm thấy có lỗi. Cậu ghét chính mình vì đã hành động kỳ quặc đến mức bản thân cũng không hiểu nổi.

Nhưng thật ra, Chiyoung chưa từng cảm thấy vất vả vì Heeseong như vậy. Trái lại, mỗi lần cún con gây ra những chuyện mà trước đây chưa từng làm, anh lại thấy đáng yêu và dễ thương đến phát ngốt. Tuy nhiên, anh biết nếu nói ra điều đó thì có khi cậu lại nổi giận, nên chỉ biết giấu nhẹm tâm ý trong lòng và cố gắng vỗ về cậu.

“Chuyện này ai cũng có thể trải qua mà. Cún con sao lại buồn thiu thế này.”

“……”

Dù anh dỗ dành, cậu vẫn chẳng nói gì. Chiyoung giấu đi nụ cười đang lấp ló nơi khóe miệng, rồi ôm lấy lưng Heeseong vỗ nhẹ dỗ dành. Chiếc áo sơ mi bị cắn rách của anh, giờ anh đang cân nhắc có nên giữ lại làm kỷ niệm hay không. Sau này, khi các con ra đời, anh sẽ khoe rằng “Áo này là do bố cún của tụi con vì quá yêu bố nên mới làm vậy đấy”. Với Chiyoung, đó còn là một kỷ niệm đáng quý mà anh mong Heeseong sẽ còn làm thêm nhiều nữa.

Nhưng Heeseong vẫn cứ cúi gằm mặt, như thể cứ cảm thấy có lỗi mãi. Nhìn cậu cứ thấy áy náy vì những rắc rối nhỏ nhặt như vậy, lòng Chiyoung cũng nhói theo.

Anh cảm thấy đã đến lúc phải giúp Heeseong thay đổi không khí một chút.

“Em yêu, hay là tụi mình đi du lịch luôn bây giờ đi?”

“Du lịch…?”

“Ừ, đi đảo Jeju chẳng hạn. Có nhà hàng mà em thích còn gì. Lần trước mình cũng đã lái xe dọc bờ biển rồi ăn mấy món nướng nữa. Lần này anh sẽ cho em ăn hải sản thỏa thích luôn.”

“……”

Heeseong khẽ gật đầu. Có vẻ cậu đã bình tĩnh lại phần nào, đôi tai chó vốn cụp rạp xuống vì căng thẳng cũng giãn ra thoải mái hơn.

Chiyoung đặt Heeseong lên đùi mình, rồi vuốt ve cái bụng đã hơi nhô lên của cậu. Bây giờ là thời điểm bắt đầu cảm nhận được những cú đạp trong bụng, nên mỗi lần con đạp, cảm giác vẫn còn rất lạ lẫm. Không biết tôm hay cua có thích đi du lịch không, nhưng hôm nay chúng có vẻ yên ắng, chắc là hài lòng rồi. Chiyoung dùng giọng nói mà Heeseong thích nhất, chậm rãi dỗ dành:

“Dạo này tụi mình đúng là chẳng đi đâu chơi thật. Lần này cứ thả lỏng hết, nghỉ ngơi dài ngày một chuyến đi.”

“Nhưng ngày mai mình còn có việc mà.”

“Không sao đâu. Tụi mình chỉ cần tồn tại là đã đang làm việc rồi.”

Chiyoung nói như thể đó là điều đương nhiên, rồi đặt một nụ hôn lên má Heeseong – nơi đã phúng phính thịt lên trông thấy.

Trước sự dịu dàng ấy, Heeseong khẽ mỉm cười. Tâm trạng cũng nhẹ nhõm đi đôi chút. Có lẽ là nhờ sự điềm tĩnh vốn có nơi Chiyoung đã truyền sang cho cậu. Với một người thường xuyên căng thẳng như Heeseong, thì đó chính là điều cần thiết nhất.

Heeseong tựa má vào lòng anh, buông lỏng cả người.

‘Ừm… đúng là dạo gần đây mình có hơi nhạy cảm thật. Đi chơi nghỉ ngơi một chuyến chắc sẽ ổn thôi!’

Heeseong không muốn cố tìm hiểu lý do vì sao mình lại cư xử bốc đồng, hay vì sao dù ăn uống đầy đủ rồi mà lòng vẫn cứ trống rỗng. Rõ ràng là bây giờ, ai nhìn vào cũng sẽ thấy cậu đang có một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc. Nếu cố đi tìm lý do, cậu sợ sẽ càng chìm sâu hơn vào nỗi bất an ấy. Cậu cố gắng tự an ủi mình rằng, bản thân đang mang thai, đang ở trong một giai đoạn tâm lý dễ bất ổn như thế, nên mọi chuyện cũng là điều dễ hiểu.

‘Lần này đi du lịch thì phải chú ý đến việc dưỡng thai mới được.’

Cứ thế này, lỡ đâu cái tính cách nóng nảy của cậu lại truyền sang con thì không ổn chút nào. Phải để tâm hơn đến việc dưỡng thai thôi. Heeseong vừa xoa bụng vừa tự nhủ, quyết tâm giữ cho lòng thật bình yên.

Cậu hít vào rồi thở ra chậm rãi, đúng như cách mà Chiyoung đã dạy cậu.

“Phùuu…”

Đây là bài tập hít thở giúp ổn định tinh thần và giữ trạng thái thư giãn – ít nhất thì cậu đã được dạy như vậy. Heeseong hít vào thật sâu đến tận đáy phổi rồi thở ra, lặp lại vài lần, sau đó từ từ mở mắt ra. Nhưng đôi mắt đen nhánh ấy, trái lại, lại càng trở nên nhạy cảm và sắc bén hơn.

‘… Cái gì mà ổn định tinh thần chứ?’

Đúng như cậu nghĩ. Việc hít thở hoàn toàn chẳng có tác dụng gì cả.

Thấy khó chịu, Heeseong vẫy đuôi trắng lên đánh “bộp bộp”, rồi đứng dậy khỏi chỗ. Từ lúc nào, Chiyoung đã chuẩn bị xong áo khoác và đang khoác lên cho cậu, nói rằng giờ đi du lịch luôn.

Một chuyến đi bất ngờ như vậy khiến Heeseong không khỏi háo hức trong lòng. Dù việc hít thở không mang lại hiệu quả gì, nhưng ít nhất trong chuyến đi lần này, cậu thật sự muốn cố gắng dưỡng thai một cách nghiêm túc.

 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo