Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
Chiyoung như thể cuối cùng cũng lấy lại được tỉnh táo.
Anh tuyệt vọng khi nhìn thấy cơ thể tàn tạ của Heeseong. Dù đã cai thuốc lá, vậy mà lại không thể cai được chuyện tình dục — anh tự trách mình một cách tuyệt vọng, nhưng Heeseong, đã mệt rã rời đến cực độ, chẳng quan tâm nữa mà cứ để mặc anh. Dù trong tâm trạng tuyệt vọng, Chiyoung vẫn lau rửa cho Heeseong, nhờ vậy cậu lại được đặt lên giường trong trạng thái sạch sẽ. Định đi uống chút nước, nhưng Chiyoung không cho cậu rời khỏi giường, nên rốt cuộc, cậu lại được chăm sóc tận tình như hồi còn là một chú cún.
Sau khi được bổ sung nước đầy đủ, Heeseong nằm xuống giường với gương mặt mệt mỏi.
Thế nhưng gò má hơi phồng lên và đôi mắt lim dim của cậu lại ánh lên vẻ hài lòng. Chiếc đuôi trắng dưới lớp chăn cũng đang ngoe nguẩy một cách thích thú. Trái ngược hoàn toàn là gương mặt của Chiyoung, người đang nằm bên cạnh. Anh đưa cánh tay lên che mắt, thì thầm bằng giọng ngập tràn tuyệt vọng.
“Anh đã cố nhịn suốt thời gian qua là vì cái gì chứ…”
“Làm hết cả rồi còn nói gì nữa.”
Heeseong lười nhác đáp bằng một giọng rũ rượi. Cơn buồn ngủ lặng lẽ ập đến khiến cậu chỉ thấy uể oải. Có lẽ vì đã quá lâu rồi mới quan hệ lại nên cảm giác thỏa mãn là rất lớn. Tuy nhiên, lời của cậu dường như càng làm dấy lên cảm giác tội lỗi trong Chiyoung, khiến anh mãi không thể ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy, Heeseong bỗng cảm thấy Chiyoung thật đáng yêu. Những lúc thế này, cậu chẳng thể hiểu nổi tại sao người ta lại sợ Chiyoung. Rõ ràng anh cũng có nét đáng yêu như một chú cáo con thế này mà. Với gương mặt hài lòng, Heeseong vỗ vỗ tấm lưng vững chãi của anh rồi trêu chọc hỏi:
“Vậy sau này cũng không định làm tình với em nữa à?”
“……”
Chiyoung im lặng trong chốc lát, rồi từ từ hạ tay đang che mặt xuống. Sau đó anh nhẹ nhàng ôm lấy Heeseong và nói. Đôi đồng tử xám ánh lên dưới ánh đèn, trông đặc biệt kín đáo.
“Phải làm chứ.”
Trên gương mặt từng trông thật u uất vì tuyệt vọng, biểu cảm thường ngày của Chiyoung dần quay trở lại. Kèm theo nụ cười ung dung, đôi mắt xám cũng cong lên duyên dáng như hình lưỡi liềm. Trước sự thay đổi đáng ngờ ấy, Heeseong khẽ cựa người định tách ra khỏi anh, nhưng Chiyoung lại vòng tay ôm lấy eo cậu, giữ chặt trong lòng.
“Anh đâu thể lại đi ghen với cái áo khoác của mình được, cưng à.”
“… Này.”
“Thà em nhân lúc anh đang ngủ mà nhào vào đi chứ?”
“Đừng có thì thầm bên tai em nữa!”
Heeseong nổi cáu, định đẩy vai Chiyoung ra. Thế nhưng bờ vai rộng mở ấy chẳng hề nhúc nhích. Hai tai đỏ ửng cả lên, cậu làu bàu bảo đi ngủ đi rồi quay phắt người lại.
Chiyoung ôm lấy tấm lưng Heeseong từ phía sau, bật cười hạnh phúc thành tiếng. Khi chiếc đuôi đang phấn khích của cậu cọ vào vùng bụng dưới, anh bất giác nhớ lại hình ảnh chú chó con cọ người vào áo khoác của mình. Dù chiếc áo đã bị làm cho tơi tả, nhưng cảm xúc khi đó đối với Chiyoung lại vô cùng mãnh liệt. Cảnh tượng ấy khiến mọi khao khát từng dồn nén đều tan biến, chỉ còn lại cảm giác bồi hồi và kích động.
Giống như việc Heeseong từng làm khi đó, Chiyoung cọ chiếc tai sói lộ ra trên đầu mình từ tóc xuống tận gáy của cậu. Là để truyền lại mùi hương của mình lên người đáng yêu này, đánh dấu rằng cậu thuộc về anh.
Hành động ấy vẫn tiếp diễn một lúc lâu sau khi Heeseong đã ngủ say. Để làm nguội trái tim đang rạo rực, e rằng đến sáng cũng chưa chắc đủ. Cuối cùng, Heeseong thiếp đi với mái tóc dựng lên vì tĩnh điện.
***
Sau khi trở về từ chuyến du lịch, hai người đến bệnh viện trước tiên.
Dù sao cũng phải đi khám định kỳ, và vì Chiyoung đặc biệt lo cho Heeseong nên họ đã đến bệnh viện từ sáng sớm. Chiyoung cứ thấp thỏm nói rằng vì anh đã nhịn quá lâu nên đã làm hơi thô bạo. Nhưng Heeseong thì chỉ ôm lấy anh với gương mặt đầy mãn nguyện. Với vẻ mặt no nê, đầy mãn nguyện ấy mà nép trong lòng Chiyoung, nhìn thế nào cậu cũng giống một chú cún chẳng có mối lo nào trên đời.
Thế nhưng thật ra, Heeseong đang tự thấy lạ với trạng thái ổn định của mình.
Chỉ mới vài ngày trước thôi, cậu cứ thấy bất an vô cớ, vậy mà bây giờ những cảm xúc nhạy cảm ấy lại biến mất không còn dấu vết. Sự thay đổi trong lòng này khiến cậu lấy làm lạ, đến mức tự hỏi liệu mình có thật sự là do bị ức chế sinh lý không.
Bị cơn tò mò giày vò, Heeseong đã kể lại chuyện vừa rồi cho bác sĩ khi đi khám ở bệnh viện.
“Thật ra bọn tôi, lần này... à, đã... quan hệ tình dục rồi ạ.”
“À, chỉ cần chú ý đến tư thế như tôi đã dặn thì không sao cả. Giờ là thời kỳ ổn định mà.”
“Không, không phải thế ạ... Thật ra là…”
Vừa làm siêu âm, Heeseong vừa lí nhí kể lại khá dài dòng. Chiyoung đứng bên nghe thấy lòng cậu, thoạt trông có vẻ khá ngạc nhiên, nhưng vốn đã là người hay làm quá mọi chuyện nên Heeseong chẳng mấy để tâm, vẫn bình thản trò chuyện kỹ càng với bác sĩ.
Bác sĩ với gương mặt hiền hậu hỏi lại:
“Dù sao thì, khi cảm thấy bất an, cậu lại tìm mùi hương từ áo khoác của bạn đời, rồi có một lần hai người đã quan hệ tình dục, đúng không?”
“Dạ, vâng ạ.”
“Trước đó thì không hề làm.”
“Cái đó thì… vâng ạ.”
Nghe vậy, bác sĩ liền rút đầu dò siêu âm ra khỏi bụng cậu rồi cười nhẹ như thể chuyện chẳng có gì nghiêm trọng.
“Không sao đâu. Đây là chứng lo âu thường thấy ở giống loài chó có ý thức bầy đàn mạnh.”
“Chứng lo âu… là chuyện thường gặp ạ?”
Chiyoung hỏi lại đầy sắc bén. Một tay anh nắm chặt tay Heeseong, ánh mắt xám nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bác sĩ. Biết rõ rằng loài sói đặc biệt nhạy cảm trong những vấn đề liên quan đến bạn đời, bác sĩ không vòng vo mà nói thẳng với anh:
“Đây là một đặc điểm thường thấy ở những người thuộc giống loài chó nhận được nhiều tình cảm… Là một dạng rối loạn lo âu chia ly.”
“Nhưng bọn tôi chưa từng rời xa nhau mà?”
“Không phải là về khoảng cách vật lý, mà do việc thể hiện tình cảm — vốn để xác nhận bản năng bầy đàn — đã bị lược bỏ, điều đó cũng có thể là nguyên nhân gây ra rối loạn lo âu chia ly.”
“……”
Nghe lời giải thích, vẻ mặt của Chiyoung trở nên khó tả. Anh khẽ liếc sang nhìn Heeseong, rồi từ từ cong khóe mắt, nở nụ cười mơ hồ.
Chỉ có mỗi Heeseong là không hiểu chuyện gì, tự dưng lại thấy bất an, liền lẩm bẩm đầy cáu kỉnh:
“Gì vậy? Là sao chứ?”
Lúc này, bác sĩ quay sang nhìn Heeseong và giải thích cặn kẽ:
“Tức là, với cậu, quan hệ tình dục với bạn đời chính là hành vi để khẳng định lại bản năng bầy đàn.”
“……”
“Giống như việc một chú chó được gia đình vuốt ve thường xuyên, nếu hành động đó đột ngột biến mất thì sẽ cảm thấy bất an. Có vẻ như hai người vốn có đời sống tình dục rất đều đặn và lành mạnh, nhưng khi nhịp độ ấy đột ngột thay đổi…”
“Đ-được rồi ạ. Tôi hiểu rồi.”
Heeseong cắt ngang, vành tai đỏ bừng đến tận chân tóc.
Cậu thật sự xấu hổ đến mức chỉ muốn chết đi cho xong. Hóa ra cái gọi là biểu hiện tình cảm — và lại còn là không quan hệ tình dục — mới chính là nguyên nhân khiến cậu bị rối loạn lo âu. Tuy biết là suốt thời gian qua Chiyoung đã gần như nhồi nhét vào đầu cậu rằng phải thể hiện tình cảm cả trong chuyện chăn gối, nhưng bây giờ nghĩ lại, cậu chỉ thấy xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất trốn. Nhớ lại cảnh mình vì căng thẳng mà cọ người vào áo khoác của Chiyoung để giải tỏa ham muốn, cậu không thể chối cãi gì hơn ngoài việc thừa nhận rằng mình đúng là vừa thiếu thốn tình cảm vừa ức chế sinh lý.
Vì xấu hổ, Heeseong đưa một tay lên che mặt. Ngay bên cạnh, tiếng cười khúc khích của Chiyoung khi anh gục người về phía cậu vang lên ngay bên tai khiến cậu nhói cả màng nhĩ.
“Cún con của anh, à không, là bạn đời của anh lại bị thiếu hụt… biểu hiện tình cảm nghiêm trọng quá rồi…”
“…Im đi.”
“Như em nói đấy, em không phải là chó mà là bạn đời của anh cơ mà. Anh không nên nhịn làm gì, đúng không? Hửm?”
Chiyoung vừa trêu, vừa hôn nhẹ từng ngón tay của Heeseong. Dù bác sĩ đứng bên có hơi ngơ ngác nhìn hai người thân mật ra mặt, Chiyoung cũng chẳng bận tâm mà chỉ tập trung vào việc dỗ dành Heeseong, người vẫn đang giận dỗi không thèm nhìn vào mắt anh.
Cuối cùng, bác sĩ là người rời khỏi phòng trước.
“Vậy thì… ừm, các bé cũng hoàn toàn khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả, nên đừng lo lắng. Tôi xin phép ra ngoài trước, những việc còn lại sẽ có y tá hỗ trợ.”
“Vâng.”
Chiyoung đáp lại một cách nhẹ nhàng rồi đỡ Heeseong đứng dậy. Dù cậu gắt gỏng hỏi cười cái gì mà cười, nhưng rồi vẫn nép đầu thật sâu vào lòng anh – điều đó chỉ khiến Chiyoung thấy càng dễ thương hơn nữa.
Dù gì thì, thứ mà một chú cún cần cũng chỉ có một điều mà thôi.
Suốt thời gian qua, anh chỉ chăm chăm che chở, chỉ muốn dành cho cậu những điều quý giá, mà lại bỏ qua biểu hiện tình cảm quan trọng nhất. Nhưng giờ khi đã được thấy một mặt mới thật đáng yêu của cậu, anh chẳng còn gì phải hối tiếc. Chiyoung khẽ thì thầm với Heeseong rằng, từ tối nay cứ làm như thường ngày là được rồi. Dù Heeseong nổi giận bảo không cần cái sự gợi ý gợi dục đó, nhưng Chiyoung quyết định cứ làm thật luôn.
Bởi vì anh đã kịp thấy chiếc đuôi trắng của Heeseong đang ngoe nguẩy thật nhanh.
Rõ ràng là một chuyển động đầy mong đợi.