Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
Chương 2-4. Sinh con
Khi còn khoảng một tháng nữa là đến ngày dự sinh, Chiyoung đã xin nghỉ phép.
Nghe nói từ thời điểm này trở đi, sói đực sẽ trở nên cực kỳ nhạy cảm. Dù vậy, gia đình ruột thịt vẫn được nhận thức là thành viên trong bầy nên không bị tấn công, nhưng đáng tiếc là Chiyoung lại xem cả anh em và gia đình mình là kẻ địch. Nhìn lại cuộc đời của anh thì điều đó cũng dễ hiểu phần nào.
Ví dụ rõ ràng là lần trước, khi Jinyoung đến xác nhận việc Heeseong mang thai, đã suýt nữa bị Chiyoung tấn công.
Jinyoung là anh hai của Chiyoung, vốn dĩ quan hệ giữa hai người cũng chẳng tốt đẹp gì. Anh ta từng lén đưa tiền cho Heeseong để lấy tin tức về Chiyoung theo định kỳ, nên bị xem là kẻ thù cũng không sai. Tất nhiên, Chiyoung cũng biết về việc trao đổi này, thế nên Heeseong chỉ đưa thông tin giả và coi tiền như tiền tiêu vặt để nhận lấy.
Thế nhưng vào hôm Jinyoung đến “do thám”, khi anh ta bước đến gần chỗ Heeseong đang ngủ chỉ còn cách hai bước chân thì suýt nữa đã bị sói tấn công. Chiyoung lập tức biến thành sói, lao đến như thể đi săn. Dáng vẻ ấy dữ dội đến mức như muốn xé xác đối phương, khiến các thành viên trong tổ chức phải hành động khẩn cấp để cứu Jinyoung. May là ai cũng hiểu rõ sói đực trong thời kỳ bạn đời mang thai sẽ nhạy cảm ra sao nên đã xử lý kịp thời, không để chuyện lớn xảy ra.
Từ sau hôm đó, Chiyoung quyết định tạm nghỉ ngơi. Các thành viên trong tổ chức nghe vậy liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm — đủ để thấy họ đã phải sống trong căng thẳng đến mức nào suốt thời gian qua, bất chấp lòng trung thành của họ đối với anh.
Thời gian trôi qua, chỉ còn khoảng hai tuần nữa là đến ngày sinh.
Chiyoung ra ngoài để mua hồng ngâm cho Heeseong. Dù sở thích ăn uống của cậu thay đổi liên tục, nhưng chỉ cần là thứ cún con muốn, anh sẵn sàng đi đến bất cứ đâu. Dù vì bản năng chiếm lãnh thổ mà anh thường phải nhờ tổ chức hỗ trợ, nhưng khi liên quan đến đồ ăn của Heeseong, anh luôn thích tự tay chọn lấy, nên phần lớn đều đích thân đi mua.
Thế nhưng lần này Chiyoung về hơi muộn.
Ở nhà một mình, Heeseong bỗng nhiên cảm thấy bất an. Cơ thể cũng hơi nóng, và bụng dưới đau âm ỉ. Cậu nằm cuộn mình lại, đuôi ve vẩy không yên, rồi vì lo lắng mà lên tiếng gọi anh.
[Heeseong: Anh đang ở đâu vậy?]
[Heeseong: Mau về đi]
[Heeseong: Nhanh lên]
[Anh yêu ♡: Sao vậy?]
[Anh yêu ♡: Anh đang mang hồng đến nè. Nhớ anh lắm hở?]
Chỉ cần nhìn thấy tin nhắn thôi cũng khiến lòng cậu dịu lại. Biết là anh đang đến là đủ rồi. Heeseong nhìn cái biệt danh mà mình lén lưu trên điện thoại một lúc, rồi lặng lẽ bước xuống giường để vào nhà vệ sinh.
‘Dạo này cứ thấy kiệt sức mãi...’
Heeseong loạng choạng bước đi, khẽ liếc sang gương bên cạnh. Trong gương, bụng cậu đã nhô lên thấy rõ. Có lẽ vì bọn trẻ phát triển rất khỏe mạnh nên dạo gần đây thể lực của cậu yếu đi khá nhiều. Các cơ quan nội tạng bị chèn ép khiến cậu cũng chẳng thể ngủ ngon.
Nhưng hôm nay thì có gì đó đặc biệt khác lạ.
‘Không còn chút sức nào cả…’
Khi đang định đơn giản nghĩ cho xong và bước vào nhà vệ sinh thì chuyện đó xảy ra. Có thứ gì đó rụp rụp chảy ra giữa hai chân. Heeseong, mất hết sức lực, ngơ ngác cúi nhìn xuống. Một dòng chất lỏng trong suốt đã thấm đẫm cả hai chân cậu.
Dù vẫn còn hai tuần nữa mới tới ngày dự sinh, vậy mà… lạ quá.
Cậu cảm thấy có điều gì đó nguy hiểm đang xảy ra, nhưng lúc đó Heeseong đã không còn tỉnh táo nữa. Thật ra, bụng dưới của cậu đau thắt lại như thể đang bị kéo tụt xuống, đến mức không thể thốt ra được lời nào.
“Yoon… Chiyoung…”
Heeseong khuỵu xuống sàn, chống tay ngồi phịch xuống, ánh mắt tuyệt vọng tìm kiếm ai đó. Cậu thậm chí còn không rõ mình đang gọi ai, chỉ hành động theo bản năng. Thở dốc, Heeseong úp trán xuống tấm thảm, rồi vì chẳng còn sức đứng lên, cậu bắt đầu bò đi đâu đó.
‘Đau quá… đau quá…’
Chỗ mà Heeseong cố bò tới, vừa rên rỉ vừa cắn răng chịu đựng, chính là phòng thay đồ nối liền với phòng ngủ. Ở đó, cậu gắng sức kéo đống quần áo của Chiyoung lại và cuộn mình lên trên. Cơn đau dồn dập kéo đến khiến cơ thể cậu không còn chịu nổi nữa. Trước mắt cậu trở nên vàng nhòe, tai thì ong ong như có tiếng vọng không ngừng. Heeseong cố nhấp môi khô khốc, ra sức gọi ai đó. “Chiyoung… anh ơi…” — cậu gọi anh theo bản năng.
Không lâu sau đó, giọng Chiyoung vang lên từ xa, vô cùng sáng sủa và vui vẻ.
“Bé cưng ơi, anh mua hồng về rồi này.”
“……”
“Em yêu à?”
Có lẽ vì đang tìm cậu nên giọng anh ngày càng đến gần. Dù ý thức đã mơ hồ, nhưng ngay lúc đó Heeseong thấy yên tâm. Bởi cậu tin chắc Chiyoung sẽ nhanh chóng tìm được mình.
Rồi đống quần áo mà Heeseong đang đắp lên người khẽ bị nhấc lên. Dù không còn chút sức nào, cậu vẫn cảm nhận được bàn tay anh gấp gáp ôm lấy vai mình, và đầu cậu rũ xuống như không thể giữ nổi nữa.
“…Heeseong à.”
Trong giọng nói của Chiyoung có một cảm xúc mà cậu chưa từng nghe thấy bao giờ. Rõ ràng là anh vừa hoảng loạn vừa sợ hãi đến tột độ. Dù trong hoàn cảnh đó, Heeseong vẫn muốn gắng gượng mà nói rằng “Không sao đâu, anh đừng lo”, nhưng ý thức của cậu đã bắt đầu rời xa.
Đó là một ngày mà cậu đặc biệt căm ghét cái cơ thể yếu ớt của chính mình.
***
…Ký ức của Heeseong chỉ còn lại từng đoạn ngắt quãng.
Đó là vì sau khi bất tỉnh, cậu chỉ tỉnh lại trong chốc lát rồi lại thiếp đi. Mỗi khi tỉnh lại, cậu lại cảm nhận được cơn đau nhói từ bụng dưới lan dọc theo cột sống, vừa khóc vì đau vừa gọi tên Chiyoung, và nghe thấy tiếng anh luống cuống nắm lấy tay cậu. Thỉnh thoảng, cậu còn nghe tiếng y tá hối hả nói rằng “Người nhà không được biến hình ở đây đâu ạ”, nhưng vì cậu cứ nửa tỉnh nửa mê nên cũng không thể chắc chắn nữa.
Khi hoàn toàn tỉnh lại, Heeseong không biết đã trôi qua bao lâu.
Chỉ là, cơn đau âm ỉ ở bụng khiến cậu nhíu mày mở mắt ra. Trần nhà trắng hiện ra trong tầm mắt mờ mờ, và cậu cảm nhận được hơi ấm của bàn tay đang nắm lấy tay mình bên cạnh. Nhìn ra cửa sổ thấy trời đã tối, Heeseong lờ mờ nhận ra mình đã ngủ rất lâu.
‘Cái quái gì đã xảy ra thế này…?’
Trong lòng bất an, đôi tai cún trắng của Heeseong khẽ rung lên. Cậu cố ngồi dậy, nhưng sự khó chịu ở bụng khiến cậu không thể nào nhúc nhích được. Heeseong thở dốc trong đau đớn, nhíu mày quay đầu nhìn quanh. May mắn thay, người cậu muốn làm nũng vẫn đang ở ngay đó. Dù khuôn mặt Chiyoung hốc hác đến mức có cả quầng thâm dưới mắt, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, anh lập tức tiến đến như thể đã chờ đợi từ lâu.
“Em yêu tỉnh rồi à?”
“……”
“Nắm tay anh đi, em có đau lắm không? Cử động được không?”
“Im… đi… Ôm em…”
Lời làm nũng theo thói quen khiến Chiyoung ôm lấy cậu ngay không chút do dự. Anh cẩn thận đỡ lấy lưng Heeseong và từ từ đỡ cậu ngồi dậy. Trong vòng tay anh, Heeseong mím môi, thở dài nặng nề. Cả cơ thể ê ẩm, nhưng điều khiến cậu thấy lạ nhất là cảm giác trống rỗng, âm ỉ ở bụng.
‘Bụng mình… trống rỗng.’
Ngay khi nhận ra điều đó, mắt Heeseong mở to sững sờ. Chắc chắn là bọn trẻ đã được đưa ra ngoài và ca phẫu thuật cũng đã xong. Cậu quên cả cảm giác khó chịu, lập tức hỏi điều mình lo lắng nhất:
“Bọn nhỏ… Tôm và Cua… sao rồi? Có chào đời bình an không? Hả?”
“Em à…”
“Có… nhỏ như em không? Hay là… yếu lắm hả? Hả?”
Trước những câu hỏi dồn dập của Heeseong, Chiyoung ngược lại trở nên bình tĩnh. Anh nhìn vào ánh mắt đầy lo lắng của Heeseong với vẻ mặt nặng trĩu, rồi dịu dàng nắm lấy tay cậu, như thể đang trấn an, và chờ cậu bình tĩnh lại.
Thế nhưng chính vì Chiyoung tỏ ra quá điềm tĩnh mà Heeseong càng bất an. Bình thường thì cứ bám riết lấy cậu, làm nũng đến phát ngán, vậy mà đúng những lúc như thế này lại cứ bình thản một cách kỳ lạ khiến cậu càng lo sốt vó.
Chiyoung khẽ hôn lên mái tóc Heeseong rồi dịu dàng nói:
“Anh sẽ cho em nhìn tận mắt.”
Giọng nói nhẹ nhàng và nụ cười không một chút lo lắng của anh khiến toàn thân Heeseong như được trút bỏ căng thẳng. Cậu khẽ gật đầu, lấy hết can đảm.
***
Chiyoung bế các con từ phòng chăm sóc sơ sinh về nhờ sự giúp đỡ của y tá.
Hai đứa nhỏ được bọc gọn gàng trong khăn quấn, từ ngoài hành lang đã bắt đầu kêu “eng eng” rõ to. Chỉ nghe thấy tiếng kêu thôi, tim Heeseong đã đập thình thịch. Cảm giác vừa hồi hộp, vừa xúc động, lại vừa muốn khóc một cách kỳ lạ. Điều cậu chắc chắn là lồng ngực mình đang dâng trào đến mức không thể kiểm soát nổi.
Và ngay khi nhìn thấy bọn trẻ, Heeseong lập tức nhận ra: đây chắc chắn là con của mình.
Hai đứa nhỏ đen nhánh, chẳng khác gì phiên bản mini của Chiyoung cả.
Ẳng, ẳng, áu, áu.
Khi hai đứa được đặt lên giường, nơi Heeseong đang nằm, chúng liền quẫy đạp bò về phía cậu như muốn chui vào lòng. Là hai cục bông tròn đen nhánh. Bộ lông đã được lau khô sạch sẽ, mềm mịn như bông, vừa sinh ra đêm qua mà cơ thể đã to gần bằng nguyên bản của Heeseong rồi.
Heeseong nhìn hai đứa con đang áp mũi hít hít cổ mình bằng ánh mắt trào dâng cảm xúc.
“A…”
Chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy chúng vô cùng khỏe mạnh. So với kích thước thông thường của sói con mới sinh, cả hai đứa đều thuộc dạng to con. Chỉ với điều đó thôi, bao nỗi lo lắng trong lòng Heeseong cũng như tan biến hết.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, rồi cẩn thận quan sát kỹ hai cục bông tròn đen tuyền ấy. Bên cạnh, Chiyoung ngồi sát mép giường, nhỏ nhẹ kể lại những điều Heeseong vẫn luôn thắc mắc.
“Cả hai đều rất khỏe. Đứa đầu là con trai, đứa sau là con gái.”
“……”
“Phân biệt được không?”
“…Ừ.”
Heeseong khẽ mỉm cười nói.
Nhìn kỹ lại thì đúng là có điểm khác biệt. Ban đầu cứ tưởng cả hai đều giống y hệt Chiyoung, nhưng gen của Heeseong cũng mạnh mẽ lắm, để lại dấu ấn rất rõ.
Đứa đầu có lông trắng ở chân trước bên phải, trông như đang mang một chiếc tất. Đứa sau có một mảng lông trắng bông mịn ngay giữa ngực. Đứa có ngực trắng là con gái, hình như thân hình còn to hơn một chút. Hơn nữa, cả hai đều có tai cụp một nửa giống Heeseong, nhưng sau này lớn lên thì chưa biết có dựng thẳng lên không.
Heeseong chăm chú nhìn hai đứa con vẫn chưa mở mắt, vậy mà đã theo bản năng liếm nhẹ đầu ngón tay cậu.
“Cả hai… thật sự khỏe mạnh đúng không?”
“Ừ, cả hai đều là trẻ sơ sinh đạt chuẩn hết.”
“……”
“Chắc vì vậy mà em mới cực như thế.”
Heeseong khẽ mỉm cười, khóe mắt rưng rưng. Thật ra khi bọn nhỏ còn trong bụng, cậu vẫn chưa thực sự cảm nhận rõ. Chỉ đến khi được tận mắt nhìn thấy, cậu mới dần ý thức được rằng mình đã sinh con.
Con của Chiyoung và mình. Những đứa trẻ ra đời như một phép màu.
Những đứa trẻ này là kết quả của chính cậu – Heeseong – người từng không dám mơ về tương lai, đã trưởng thành và sinh ra chúng.
Nếu ai đó từng cho cậu – người sống trong sòng bạc, không mong chờ ngày mai – thấy được những chú sói con đáng yêu này, liệu sẽ thế nào? Có lẽ cậu khi đó sẽ chẳng tin nổi, nhưng dù vậy… có lẽ cậu sẽ có một chút hy vọng mà cố gắng sống thêm một ngày, để mong chờ vào tương lai.
Biết đâu khi ấy, cậu cũng sẽ từng nghĩ rằng một ngày nào đó, mình cũng sẽ có một gia đình ấm áp.
Heeseong khẽ mỉm cười. Cái thói quen nhớ về quá khứ đau đớn mỗi khi hạnh phúc… thật ra, cũng không tệ. Nó khiến hiện tại trở nên ý nghĩa hơn, và giúp cậu có thể đưa ra một lời hứa trưởng thành hơn.
“Các con của bố…”
Heeseong nhìn hai sinh linh bé bỏng bằng ánh mắt dịu dàng, rồi nhẹ nhàng ôm lấy bọn trẻ đang lục đục rúc vào lòng mình. Cậu ôm chúng thật chặt, như đang thủ thỉ với quá khứ cô đơn của chính mình.
“…Dù có chuyện gì xảy ra, bố cũng sẽ không để các con cô đơn.”
“……”
“Khi buồn… khi cảm thấy cô lập… bố nhất định sẽ ở bên cạnh.”
Cứ như đang nói với chính Chiyoung, Heeseong siết chặt tay anh và chạm mắt anh trong giây lát. Rồi lại quay về nhìn con, đôi mắt cậu đỏ hoe, ánh lên chút nước. Lúc này, Heeseong không còn là một đấu sĩ – mà là chính bản thân cậu, đang thầm hứa nguyện.
“Bố cũng sẽ không ép các con phải lớn lên mạnh mẽ.”
“……”
“Dù yếu đuối, dù hay đau… bố vẫn sẽ luôn nói với các con rằng, như vậy cũng chẳng sao cả, vì bố luôn ở đây.”
Heeseong áp má vào hai đứa con và nở một nụ cười hiền lành. Chiyoung cứ thế nhìn cậu không rời mắt, như đang ngắm một phân cảnh trong phim. Là bởi, đây là lần đầu tiên anh thấy Heeseong cười một cách hạnh phúc đến thế.
Với gương mặt đầy yêu thương đó, cậu gọi tên anh – người bạn đời của mình.
“Em vui lắm… vì bọn trẻ giống anh…”
“……”
“Dù vóc dáng thế nào cũng tốt cả. Vì giống anh.”
Chiyoung khựng lại, một cảm xúc nghẹn ngào trào dâng lên trong lòng.
Người mà anh yêu đến tận cùng, đang mỉm cười hạnh phúc vì những đứa trẻ mang hình bóng của chính anh. Không hay biết, khóe mắt Chiyoung đã đỏ hoe. Nhưng anh không để Heeseong thấy – chỉ lặng lẽ ôm lấy cậu, cùng nhìn các con, và siết nhẹ vai cậu vào lòng.
Trong lòng Chiyoung trào lên một cảm xúc kỳ diệu đến khó diễn tả thành lời.
Chiyoung lớn lên dưới bàn tay của một người cha không bình thường, và vì cuộc đời vốn đã hỏng từ sớm, anh luôn nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có được một gia đình tử tế. Những vết thương thời thơ ấu, anh cũng chỉ coi là gánh nặng cá nhân phải tự mang theo cả đời.
Thế mà giờ đây, khi nhìn thấy Heeseong ôm con một cách đầy yêu thương, chú sói con nhỏ bé, đen nhẻm trong lòng Chiyoung ngày nào dường như cũng được an ủi. Lúc ấy, Chiyoung lại càng cảm nhận rõ hơn trong tim rằng: gặp được người này chính là điều may mắn nhất cuộc đời anh.
“Em à…”
“Ừ.”
“Anh yêu em.”
“…Anh lúc nào cũng yêu yêu… nói mãi…”
Dù đáp lời có phần cộc cằn, nhưng đôi tai đỏ ửng vì xấu hổ của Heeseong khiến Chiyoung bật cười. Rồi ngay sau đó, Heeseong cũng lí nhí đáp lại một câu nhỏ xíu: “…em cũng vậy.” Thế là anh lại không kìm được mà cười thành tiếng. Mắt hơi đỏ hoe, anh cúi xuống hôn thật lâu lên mái tóc của Heeseong. Như lời hứa mà Heeseong từng nói trước đó, lần này đến lượt anh thì thầm với chính mình: sẽ bảo vệ người này và các con… suốt cả cuộc đời.
Ôm chặt Heeseong từ phía sau, Chiyoung mỉm cười thật dịu dàng. Hôm nay là một ngày anh có thể mỉm cười hạnh phúc hơn bất kỳ ai. Cảm xúc dâng trào khiến anh buông lời trêu chọc một cách tự nhiên, pha chút âu yếm:
“Bọn nhỏ là con mình đấy mà không phải cún xám ha.”
“Chắc gen anh mạnh lắm đấy. Nhưng mà tai cả hai đứa đều cụp giống em nha… thơm phức luôn.”
“Lớn lên sẽ dựng tai thôi. Hồi nhỏ tai anh cũng cụp thế này.”
“Không dựng lên cũng được ấy…”
“Thật ra… anh cũng nghĩ thế.”
Heeseong bật cười, rồi siết chặt bàn tay đang ôm ngang eo mình. Hai người cứ thế vừa nhìn hai đứa nhỏ vừa rì rầm trò chuyện. Từng nghĩ mình chỉ có nhau giữa thế giới rộng lớn, giờ họ đã có thêm một gia đình. Bằng chứng rõ ràng nhất chính là những cái tên ghi trên thẻ của bọn trẻ.
Đứa lớn tên là Gyeon Doyoon.
Đứa nhỏ tên là Gyeon Seoyoon.
Hai chú sói con mang họ của cả hai người cha. Đó là cái tên do Chiyoung nghĩ ra, và Heeseong đã vui vẻ đồng ý.
Hai con sói con lạch bạch bò vào giữa Heeseong và Chiyoung, vừa bò vừa kêu ẳng ẳng như đang tìm thứ gì đó. Bên cạnh, Chiyoung cũng hùa theo, nghịch ngợm hú một tiếng “Auuuu~”. Lạ lùng là dù đôi tai còn chưa mở, hai đứa nhỏ như thể cảm nhận được điều gì, run run ngẩng đầu dậy, rồi bắt chước hú theo một cách lóng ngóng nhưng mạnh mẽ. Như thể tìm thấy đàn của mình mà vui sướng đến mức muốn hát lên.
Auuu~!
Đó là tiếng hú đầu tiên của chúng – lời chào đầu tiên gửi đến thế giới này.