[Novel] Đừng Động Vào Cún Con - Chương 32 - Sói ăn thịt người – Phần 5

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

Yoon Chiyoung bước vào phòng cách ly để nhận thuốc ức chế pheromone. Heeseong cảm thấy bất an khi ở một mình, nên cậu đứng tựa vào tấm kính bên ngoài phòng cách ly, chờ đợi anh.

Bên trong căn phòng kính, Yoon Chiyoung nằm sấp, cánh tay cắm kim truyền, miếng dán y tế gắn với các đường dây nối trên gáy và dọc theo lưng. Anh dần chìm vào giấc ngủ. Gương mặt vốn có vẻ nhạy cảm của anh giờ đây thả lỏng một cách dễ chịu, chiếc đuôi sói đen thỉnh thoảng lại khẽ động đậy. Nhìn vẻ mặt thư giãn của anh, Heeseong cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.

Lúc đó, một y tá tiến đến gần cậu.

“Người giám hộ có muốn đợi ở phòng chờ không ạ?”

“À, không. Tôi sẽ đứng đây.”

Dù từ “người giám hộ” nghe có phần xa lạ, nhưng Heeseong cũng chẳng bận tâm nhiều. Nhìn bóng mình phản chiếu trên lớp kính, cậu cảm thấy từ “giám hộ” dường như không hợp với mình. Một kẻ đang khoác chiếc áo khoác dài đến tận mắt cá chân của Yoon Chiyoung một cách lôi thôi như cậu mà lại là người giám hộ của anh ư? Ngược lại, suốt thời gian qua, chính Yoon Chiyoung mới chính là người chăm sóc cậu. Sự đảo ngược vai trò này khiến cậu cảm thấy khó quen.

Sau đó, vô tình liếc nhìn thẻ bệnh án của Yoon Chiyoung, Heeseong giật bắn mình.

‘Thằng cha này lớn hơn mình tận 6 tuổi á?’

Cậu cũng đã đoán là Yoon Chiyoung lớn tuổi hơn, nhưng khi nhìn thấy con số thực tế, cảm giác thật kỳ lạ. Suốt thời gian qua, cậu không những gọi anh bằng “này” mà còn tha hồ chửi rủa, thậm chí lấy chân trước đập vào người anh không chút kiêng nể. Mà đối tượng cậu làm thế lại chính là người giám hộ đang kiểm soát dòng tiền đen của tộc sói.

‘…Thôi kệ, cứ gọi là “này” tiếp vậy.’

Nhưng Heeseong cũng chẳng nghĩ nhiều. Cậu đã quyết định không bận tâm đến suy nghĩ của người khác nữa. Cậu chẳng còn gì để mất, và một trái tim kiệt quệ khiến ngay cả việc lo lắng cũng trở nên vô nghĩa.

“……….”

Nỗi đau bị đàn bầy ruồng bỏ lần thứ hai đã bóp méo tâm hồn cậu. Một phần vì cậu đã cố tình lảng tránh nỗi đau đó, nhưng Heeseong nhất quyết không chịu thừa nhận nó.

Cậu luôn tự nhủ rằng việc bị anh trai phản bội không đáng để cậu phải đau lòng.

Nhìn xuống sàn nhà, mắt cậu dần ầng ậng nước, nhưng cậu cắn chặt môi để không bật khóc. Người đã giả vờ trân trọng cậu, rồi lại muốn lợi dụng cậu – chính là anh trai cậu. Vì thế, điều đúng đắn duy nhất là chỉ nghĩ đến việc báo thù.

Tự thuyết phục bản thân như vậy, Heeseong lại quay sang nhìn phòng cách ly. Yoon Chiyoung cần phải mau chóng hồi phục để họ còn đi giết Park Geontae. Dù không vì lý do đó, thì cậu cũng thấy yên tâm hơn nhiều khi Yoon Chiyoung khỏe mạnh. Nghĩ đến việc báo thù, lòng cậu càng thêm nôn nóng.

Lau đi những giọt nước mắt vừa dâng lên, Heeseong nói với Ji Youngbae, người đang đứng bên cạnh:

“Tôi đi vệ sinh một lát rồi quay lại.”

“Một mình cậu đi thì nguy hiểm lắm.”

“Tôi muốn đi một mình. Cũng gần đây thôi mà.”

Có lẽ vì quen sống dưới hình dạng cún con, Heeseong nói chuyện với Ji Youngbae khá tùy tiện. Nhưng Ji Youngbae không để tâm đến chuyện đó, chỉ lo lắng khi thấy cậu muốn đi một mình và định đi theo.

“Đừng có theo tôi.”

Không muốn bị bắt gặp lúc khóc, Heeseong cố tình tránh Ji Youngbae rồi đi về phía nhà vệ sinh. Dù sao thì nó cũng chỉ ở ngay góc quẹo.

Nhìn vào nhà vệ sinh sang trọng làm từ đá cẩm thạch đen, cậu nghĩ thầm rằng họ thực sự vung tiền khắp nơi. Dù là nhà vệ sinh bệnh viện, nhưng còn có hẳn một phòng trang điểm riêng.

Chần chừ như một con thú nhỏ bước vào lãnh địa xa lạ, Heeseong tiến đến bồn rửa tay, đặt ly nước ép xuống và xắn tay áo khoác vốn dài quá mu bàn tay lên.

Đúng lúc đó, có ai đó bước đến từ phía sau.

“Cậu đi cùng Giám đốc Yoon, đúng không?”

“…Hả?”

Heeseong ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông tóc vàng qua gương.

Chính là gã đàn ông thuộc tộc sói từng đi cùng Yoon Geonyoung và đã tỏ ra sợ hãi trước Yoon Chiyoung.

Quay lại với vẻ mặt khó hiểu, hai ánh mắt giao nhau.

Người đàn ông cao hơn cậu nửa cái đầu, hôm nay mặc một bộ vest chỉn chu. Tuy nhiên, mu bàn tay anh ta vẫn còn dán vài miếng băng y tế, có lẽ do đến bệnh viện để điều trị.

“Tôi quen biết Giám đốc Yoon, nên hỏi thử thôi. Tôi là Yang Hyechan.”

‘…Wow.’

Không kịp đáp lại lời giới thiệu, Heeseong chỉ âm thầm cảm thán khi nhìn thấy anh ta ở cự ly gần.

Yang Hyechan mang một nét trưởng thành đầy quyến rũ. Bộ vest anh ta mặc cũng rất hợp với dáng người, và giờ khi đã lấy lại bình tĩnh, anh ta trông giống hệt một quý công tử xuất thân danh giá. Một người hoàn toàn khác biệt với Heeseong – kẻ đã lăn lộn trưởng thành ở tận đáy xã hội.

‘…Vậy ra Yoon Chiyoung từng hẹn hò với người như thế này à?’

Không hiểu sao, trong lòng Heeseong chợt dâng lên một cảm giác khó chịu. Cậu thấy bực bội khi biết rằng đối phương đã từng có quan hệ với Yoon Chiyoung.

Nhìn lại hình ảnh phản chiếu trong gương, cậu thoáng chốc cau mày. Mặt mũi vẫn tái nhợt và mang nét non nớt của một cậu trai trẻ.

Bộ áo khoác rộng thùng thình của Yoon Chiyoung trông không khác gì một đứa nhỏ mặc đồ người lớn. Nhưng điều khiến cậu ghét nhất là đôi mắt đen của mình, trong đó vẫn còn đọng lại dấu vết của những giọt nước mắt, lại bị người khác nhìn thấy.

Giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, Heeseong nhăn mặt, mở vòi nước.

“Gyeon Heeseong.”

“Cậu thuộc tộc sói à?”

“Không. Tôi là người của tộc chó.”

Heeseong hờ hững trả lời trong lúc rửa tay. Cậu thậm chí còn nhắc đến chuyện mình là người của tộc chó mà không một chút do dự. Dù sao thì cũng chẳng quan trọng, vì tộc chó là một giống loài phổ biến, chiếm đến 30% trong số nhân thú.

Thế nhưng, ngay khi nghe câu trả lời đó, Yang Hyechan – người đang ngồi trên bồn rửa tay – liền cúi xuống nhìn Heeseong bằng ánh mắt khinh miệt.

“Vậy ra cậu đúng là một con chó.”

Lũ sói thuần chủng đáng ghét. Lại bắt đầu rồi đây.

Bị phân biệt chủng loài quá nhiều ở sòng bạc, Heeseong chỉ khó chịu cau mày và dứt khoát rửa xong tay. Ngược lại, Yang Hyechan vẫn tiếp tục nói bằng giọng điệu thân thiện và dịu dàng.

“Dạo này Giám đốc Yoon cứ mang theo một con chó bên mình một cách kỳ lạ…”

“……….”

“Liệu có ổn không? Nhìn anh ta đến đây để lấy thuốc ức chế pheromone, có vẻ khá nguy hiểm đấy.”

“Tại sao?”

“Còn tùy vào mối quan hệ của hai người nữa… Mà hai người có quan hệ thế nào?”

“Chúng tôi ngủ cùng nhau.”

Heeseong bừa bãi đáp lại với thái độ không muốn thua kém.

‘Mình vừa nói cái quái gì vậy?’

Cậu lập tức hối hận sau khi thốt ra câu đó, nhưng dù sao thì nó cũng không phải là lời nói dối. Từ khi còn là cún con, Heeseong đã luôn ngủ chung giường với Yoon Chiyoung rồi.

“Ngủ cùng nhau á?”

Tuy nhiên, Yang Hyechan dường như không tin và chỉ khẽ cười khẩy. Ánh mắt nhìn kẻ khác bằng nửa con mắt – đặc trưng của lũ sói thuần chủng – khiến Heeseong cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Nếu cậu thực sự có loại quan hệ đó với anh ta, thì Yoon Chiyoung đã chẳng tự nhốt mình vào phòng cách ly rồi.”

‘Liên quan gì đến anh?’

Heeseong chỉ sầm mặt, lườm anh ta qua tấm gương. Cậu không hiểu Yang Hyechan đang cố nói gì với mình.

“Hắn thay đổi rồi. Hồi trước, dù có chết hắn cũng không chịu ngủ với tôi mà.”

Yang Hyechan cố ý nhấn mạnh rằng mình từng có quan hệ với Yoon Chiyoung, như thể đang khoe khoang tình cảm mà họ từng có.

Đến lúc này, Heeseong mới nhận ra tên khốn này bắt chuyện với cậu chỉ để chọc tức cậu mà thôi. Cậu không thèm che giấu vẻ mặt bực bội của mình nữa. Không giống như ở sòng bạc, giờ cậu có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc trước mặt khách hàng, xem như một sự tiện lợi nho nhỏ.

“Với tính cách của hắn mà lại dắt theo một con chó, chắc hẳn phải có mục đích khác…”

Yang Hyechan liếc mắt đánh giá Heeseong từ đầu đến chân, rồi hạ thấp giọng, tỏ vẻ vô cùng lo lắng.

“Hắn là một con sói ăn thịt, ngay cả đồng loại cũng cắn. Cậu có chắc mình sẽ ổn không?”

“Có.”

“Cậu trông còn trẻ, nên tôi mới cho cậu một cơ hội để chạy trốn đấy.”

“À… lo chuyện của mình trước đi.”

“Nếu cậu nhận được thứ gì từ con thú đó…”

Vùùùùù—!

Không thèm quan tâm, Heeseong bật máy sấy tay.

Yang Hyechan không biết, nhưng Heeseong thì có. Anh ta không nhận ra cậu vì hai người gặp nhau khi cậu vẫn còn là một con cún. Nhưng Heeseong, vốn đã quen thuộc với con người này, lại thấy anh ta có chút phiền phức. Cứ như thể đang nói xấu người yêu cũ vậy.

‘Ai mới là con thú chứ?’

Hơn nữa, gọi một nhân thú là “thú” là một sự xúc phạm nặng nề. Dù trong lòng, cậu cũng từng xem Yoon Chiyoung như một con thú, nhưng chuyện đó hoàn toàn khác với cách Yang Hyechan nói ra.

Và dù có chửi Yoon Chiyoung đi chăng nữa, thì cũng chỉ có cậu mới được quyền làm vậy.

Bỗng nhiên, cơn giận trong lòng Heeseong bốc lên.

Cậu biết khá nhiều về Yoon Chiyoung. Yoon Chiyoung không tự nguyện trở thành người giám sát. Chính tộc sói đã ép buộc anh phát triển tuyến pheromone quá mức trong giai đoạn trưởng thành.

Thế nhưng, khi nghe những lời khuyên giả tạo bảo mình nên tránh xa anh, cậu chỉ cảm thấy tức giận. Giống như những con sói cậu từng thấy trong các buổi tiệc gia đình, liệu Yang Hyechan cũng đang tuyệt vọng muốn biến Yoon Chiyoung thành một kẻ bị ruồng bỏ sao?

Mặt khác, bản thân cũng không hiểu vì sao mình lại tức giận đến thế, nhưng dù sao đi nữa, Heeseong cũng không có ý định rời xa Yoon Chiyoung chỉ vì mấy lời đồn hèn nhát này. Dẫu sao thì, Yoon Chiyoung cũng là… người duy nhất còn lại để giúp cậu trả thù.

Tuy nhiên, cậu không thể gây chuyện trong bệnh viện được.

‘…Nhịn đi đã. Yoon Chiyoung cũng đang bị bệnh mà.’

Hít một hơi thật sâu và cố gắng kiềm chế, Heeseong lắc lắc đôi tay rồi quay người định rời khỏi nhà vệ sinh. Đúng lúc đó, giọng nói của Yang Hyechan vang lên sau lưng cậu khi anh ta xoay người lại.

“Tôi đã cảnh báo cậu rõ ràng rồi. Gã đó là một con sói ăn thịt người đấy.”

“……….”

Cậu thật sự không muốn nhịn nữa. Mà nghĩ lại thì, cũng chẳng có lý do gì để nhịn cả. Bây giờ, cậu không cần phải nể mặt ai, cũng chẳng còn gì để mất.

Quay ngoắt lại, Heeseong sải bước dài, tiến thẳng về phía Yang Hyechan với ánh mắt sắc lạnh.

“Anh có muốn uống nước dâu không?”

“Hừm, không cần…”

Trước khi kịp nói hết câu, Heeseong đã dội thẳng ly nước dâu lên mặt anh ta – khuôn mặt đang mang theo nụ cười khinh miệt. Lần đầu tiên, vẻ khinh thường biến mất khỏi khuôn mặt Yang Hyechan, thay vào đó là sự ngạc nhiên và phẫn nộ.

Cạch.

Đặt mạnh ly nhựa xuống bồn rửa, Heeseong khẽ để lộ răng nanh rồi nói,

“Đừng có mở miệng nói xấu Yoon Chiyoung trước mặt tôi. Tôi là người giám hộ của anh ấy đấy.”

“…Á, cái thằng khốn…”

“Sao? Nếu anh thấy ấm ức thì cứ dẫn người giám hộ của anh đến đây đi.”

Để lại một câu cảnh cáo, Heeseong thản nhiên bước ra khỏi nhà vệ sinh. Đằng sau lưng cậu, tiếng gầm gừ của con sói vang lên, mỗi lúc một lớn hơn trong không gian kín. Theo bản năng, bước chân Heeseong nhanh dần.

Vừa mới suýt bị sói ăn tươi nuốt sống đêm qua, nên giờ cậu càng sợ hãi tiếng tru của loài thú dữ hơn bao giờ hết.

Nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh, vừa rẽ qua hành lang, Heeseong liền vội vàng nói với Ji Youngbae,

“Anh Youngbae, tôi gây chuyện rồi.”

“…Hả?”

Trước khi Ji Youngbae kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Heeseong lập tức biến thành một chú cún con ngay phía sau cánh cửa của phòng chờ người giám hộ.

Chú cún con vội vã nhét quần áo của mình ra sau cánh cửa, rồi cuộn tròn hai chân trước lại, vẻ mặt đầy hoang mang, sau đó lập tức chui tọt vào ống quần của Ji Youngbae và ôm chặt lấy cổ chân vẫn đang đi tất tây của anh ấy.

Dù có thể trốn vào đống quần áo, nhưng bám lấy Ji Youngbae sẽ giúp cậu giấu mùi tốt hơn.

Đúng lúc đó, giọng nói tức giận của Yang Hyechan vang lên khắp hành lang.

“Có ai thấy con chó khốn kiếp vừa chạy qua đây không?”

“Tôi không thấy.”

Giọng điệu của Ji Youngbae không hề thay đổi khi giả vờ không biết gì.

Ngay khoảnh khắc đó, Heeseong đã hiểu tại sao trong truyện cổ tích, chú nai lại tặng quà cho bác tiều phu rồi. Mặc dù bị kéo vào rắc rối một cách bất đắc dĩ, nhưng Ji Youngbae vẫn đứng về phía cậu. Cậu vô cùng biết ơn vì điều đó.

Sau đó, dù bị truy hỏi thêm vài lần, nhưng Ji Youngbae vẫn trả lời cứng rắn như tường thành. Ẩn mình trong ống quần, chú cún con hồi hộp vẫy nhẹ chiếc đuôi ngắn và nín thở.

Đúng lúc này, Yang Hyechan dai dẳng hỏi tiếp,

“Con chó mà lần này Yoon Chiyoung dẫn theo… thật sự ngủ với hắn sao?”

‘Cái quái gì nữa đây?’

Heeseong thấy Yang Hyechan thực sự phiền phức. Anh ta cứ chạy khắp nơi hỏi thăm tin đồn về người yêu cũ. Trong lúc đó, Ji Youngbae chậm rãi đáp với giọng nặng trĩ:

“Chuyện đó không phải là thứ tôi có thể trả lời.”

“Hà… Vậy ra đúng là ngủ với nhau thật.”

Chú cún con chỉ cảm thấy Yang Hyechan thật đáng thương khi nghe anh ta lẩm bẩm như thể ngạc nhiên lắm.

Anh ta nào biết rằng, chính mình vừa thông báo với người giám sát của tộc sói – loài sống theo chế độ một vợ một chồng – rằng mình đã tìm thấy người bạn đời duy nhất rồi.

Nếu Yoon Chiyoung mà biết chuyện này, chắc chắn anh sẽ cảm động đến mức phải đưa tay che miệng mất thôi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo