[Novel] Đừng Động Vào Cún Con - Chương 41 - Sói ăn thịt người - Phần 14

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

Yoon Chiyoung đưa cún con đi nhận chăm sóc đặc biệt. Nơi đầu tiên họ ghé đến là tiệm chăm sóc thú nhân.

Tiệm chăm sóc thú nhân thật sự vạn năng. Dù ở hình dạng con người hay bản thể, đều có thể nhận được dịch vụ chăm sóc như mong muốn. Trong số đó, Yoon Chiyoung đã chọn một tiệm cao cấp, ngồi vào chỗ trước gương. Trong vòng tay anh, cún con đang mất hết thể diện úp mặt vào cánh tay anh, giấu kín vẻ mặt.

Yoon Chiyoung không để tâm, chỉ mỉm cười rạng rỡ và nói:

"Cho em ấy cắt móng và làm sạch cơ bản nhé."

"Vậy anh có thể ngồi chờ ở chỗ riêng không ạ?"

"À."

Khi nhân viên định đưa cún con đi, Yoon Chiyoung mỉm cười nhẹ và kéo cún con lại vào lòng mình.

"Em ấy bị lo âu khi tách khỏi tôi."

"À, xin lỗi anh. Vậy anh cứ ở lại cùng em ấy nhé!"

“......”

Nhân viên làm đẹp vui vẻ nói như thể hoàn toàn thấu hiểu. Nghe đoạn hội thoại đó, cún con ngơ ngác không nói nên lời.

‘Cái đống cơ bắp này mà thấy lo âu khi bị tách khỏi à…’

Dù cậu nhăn mặt làu bàu, các nhân viên vẫn chuẩn bị cho buổi chăm sóc, bảo rằng với cún con thì cũng có thể như thế mà. Heeseong thật ra muốn tách khỏi Yoon Chiyoung một chút sau chuyện buổi sáng, nhưng cuối cùng đành cam chịu để anh ôm trong lòng mà làm đẹp. Thật ra thì, đối với cậu, vòng tay của Yoon Chiyoung vẫn là nơi thoải mái nhất.

Sau đó, dù hét lên phản đối, cún con vẫn bị cắt móng – việc cậu cực kỳ ghét – và còn kể rằng Park Geontaek hay làm cậu chảy máu mỗi khi cắt móng, khiến cậu rất sợ. Bộ lông trắng cũng được tỉa gọn gàng, những sợi lông dài ở tai cụp được giữ lại thật phong cách, và rồi với dáng vẻ càng thêm tròn trịa dễ thương, cậu rời khỏi tiệm thú cưng.

Điểm đến tiếp theo của hai người là trung tâm thương mại.

"Em muốn mua quần áo mới nào nè?”

‘…Tại sao ở đây chỉ có tôi với anh?’

Cún con nhìn quanh đầy nghi hoặc. Nơi này vốn đã lạ lẫm, lại còn là khu vực cá nhân mà cậu chưa từng thấy trong trung tâm thương mại. Có một người được gọi là "personal shopper" đi cùng, còn Yoon Chiyoung và cậu thì chỉ cần ngồi trên ghế sofa, ngắm nhìn các món đồ được giới thiệu.

Trong số đó, cún con chỉ cần vẫy nhẹ đuôi là đã chọn xong hết tất cả những bộ đồ người nhân viên giới thiệu.

"Áo khoác này thế nào? Em thử mặc xem?”

Trong lòng có chút phấn khích, cún con đã quên sạch chuyện buổi sáng, bước vào phòng thử đồ. Ở đó, cậu tự biến thành hình người và thử mặc quần áo mới. Đó là bằng chứng rõ ràng cho thấy cậu đã gần như nguôi giận.

Khi cậu mặc áo khoác mới bước ra, Yoon Chiyoung – người đang chờ đợi – liền nở nụ cười rạng rỡ đầy hài lòng. Dù Heeseong có dáng người nhỏ nhắn, nhưng da trắng và tỉ lệ cơ thể cân đối, nên áo khoác dài rất hợp với cậu, trông cực kỳ đáng yêu. So với Yoon Chiyoung cao lớn như người mẫu, cả hai tạo thành một hình ảnh đối lập rất thú vị.

"Em thích không?"

"Thích."

"Vậy mặc luôn ra ngoài nhé."

Yoon Chiyoung khẽ cười, vòng tay ôm lấy Heeseong từ phía sau khi cậu đang đứng trước gương. So với Heeseong – người đang mặc đồ mới, thì chính Yoon Chiyoung là người thấy tình huống này còn thú vị hơn nhiều.

Cảm thấy có chút áy náy, Heeseong cúi xuống nhìn bộ đồ đắt tiền và hỏi:

“Tại sao anh lại mua quần áo cho tôi? Tôi ổn mà…”

“Anh mua cho vui đấy.”

Heeseong tuy đã nguôi giận, nhưng vẫn do dự chưa thể mở miệng xin lỗi anh. Cậu cảm thấy nếu xin lỗi ngay lúc này thì sẽ giống như mình là người nông cạn, chỉ vì mấy bộ quần áo mà xiêu lòng.

‘Tôi nguôi giận đâu phải vì mấy bộ đồ này, mà là vì anh cư xử bình thường với tôi như trước thôi…’

Do dự không nói lời xin lỗi, Heeseong thay vào đó nắm chặt tay Yoon Chiyoung và bước đi cùng anh. Dù khi anh mỉm cười hỏi rằng cậu đã hết giận chưa, Heeseong vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Nhưng may mắn thay, chỉ chừng đó cũng đủ khiến Yoon Chiyoung hài lòng rồi.

Sau đó, Yoon Chiyoung lại cư xử dịu dàng như thường mỗi khi anh vui vẻ. Anh hôn lên khuôn mặt và mái tóc đen của Heeseong rất nhiều lần, nhưng điều khiến Heeseong nhẹ nhõm nhất là việc anh không nhắc lại chuyện kết hôn – thứ vẫn khiến cậu thấy rối bời.

Thay vào đó, khi cả hai đang trở về trên xe, Yoon Chiyoung lại nhắc đến một chuyện còn quan trọng hơn.

“Sao hôm đó em lại đột nhiên biến mất ở bệnh viện vậy?”

Hẳn anh đang nói đến lần Heeseong tự ý rời khỏi bệnh viện. Đó là một chuyện mà cả hai cần phải nghiêm túc nói rõ với nhau.

Dù chỉ có hai người họ, nhưng cả hai vốn thuộc cùng một nhóm. Thế mà Heeseong lại rời đi, để mặc một đồng tộc đang bị thương. Dù gọi là đồng tộc thì vẫn thấy có chút không đúng, nhưng là người của tộc Chó – vốn rất xem trọng tinh thần đoàn thể – thì đó là một hành động đáng hối lỗi.

Heeseong ngập ngừng trong giây lát, nhưng cuối cùng, vì cảm thấy có lỗi, cậu quyết định thành thật.

“Con chó từ sòng bạc đã tìm đến tận bệnh viện. Cậu ta từng là bạn tôi… cậu ta bảo có chuyện cần nói, rồi trực tiếp gọi tôi ra ngoài.”

“Vậy là em đã đi theo cậu ta?”

“Ừ.”

Heeseong trả lời khẽ. Và vì đã bắt đầu kể rồi, cậu liền nói hết với Yoon Chiyoung về chuyện mình rời khỏi bệnh viện như thế nào. Từ việc người bạn cũ từ sòng bạc tìm đến, đến chuyện bị thu hút mà đi theo cậu ta, cho đến khi gặp nhóm vệ sĩ được cử đến để xử lý “kẻ phản bội” là chính cậu – Heeseong đã nói hết mọi chuyện.

Cuối câu chuyện, Heeseong không dám nhìn thẳng vào mắt anh, khó khăn lắm mới thốt ra được lời mà cậu kém nhất.

“Xi-xin lỗi vì đã tự ý ra ngoài.”

“Em xin lỗi á?”

Yoon Chiyoung bật cười khẽ khi nghe lời xin lỗi, rồi tựa đầu lên vai Heeseong. Cảm giác như bị trêu chọc, Heeseong cố đẩy anh ra, nhưng cơ thể rộng lớn và rắn chắc kia chẳng hề nhúc nhích. Cậu chẳng thể làm gì theo ý mình cả. Cún con chỉ biết lẩm bẩm, “Có gì đâu mà trêu…” rồi quay mặt nhìn ra cửa sổ phía bên kia.

Yoon Chiyoung nhìn cậu rõ ràng không kiêng dè gì, rồi cất giọng khàn khàn, đầy vẻ lười biếng mà nói:

“Không sao. Cún con đã chịu trách nhiệm trọn đêm với anh rồi mà.”

“.......”

Mặt Heeseong đỏ bừng. Bởi đó là sự thật mà cậu không muốn công nhận.

Dù sao thì, chính cậu cũng là người chủ động hôn anh trước để trấn an Yoon Chiyoung, cũng là người bị anh đè xuống rồi để mặc bản thân bị cuốn theo — và thật ra là cậu cũng đã tận hưởng điều đó. Đến bây giờ, chỉ cần nhớ lại cảm giác mãnh liệt từ đêm hôm đó, đôi tai trắng trên đỉnh đầu Heeseong lại khẽ giật giật, như thể còn đang phản ứng theo dư âm hưng phấn khi ấy. Dù vậy, việc Yoon Chiyoung cứ trêu chọc mình khiến cậu chỉ thấy tức giận.

Lúc ấy, Yoon Chiyoung – vẫn đang tựa đầu lên vai Heeseong – khẽ thì thầm:

"Nhưng mà này... Dù sao thì cún con cũng phải đi gặp mặt gia đình cùng anh rồi đấy."

“Tại sao lại thế?”

Tai sói trên vai cậu nhẹ nhàng động đậy trước câu hỏi bất ngờ của Heeseong. Nó khẽ chạm vào má cậu – cảm giác thì mềm mại, nhưng nụ cười dưới cái tai đó lại mang chút gì đó gian xảo.

“Nếu con chó ở sòng bạc tìm đến tận bệnh viện, thì cũng dễ đoán được ai là người đã mách chỗ chúng ta ở rồi…”

“…Yang Hyechan?”

Yoon Chiyoung cười như thể cậu đã nói đúng. Dù nụ cười đó rất đẹp, nhưng ánh mắt xám bạc lại ánh lên vẻ lạnh lẽo.

"Vậy thì nếu lần theo Park Geontae, có thể sẽ lần ra chị anh. Mà ngược lại cũng vậy thôi."

“.......”

Giờ nghĩ lại, việc một con chó từ sòng bạc có thể tìm được đến tận một bệnh viện cao cấp thật sự quá lạ. Hơn nữa, Heeseong chỉ mới đến đó lần thứ hai, vậy mà lại gặp được người quen. Đôi tai trắng của cậu giật nhẹ khi nhận ra điều bất thường.

Vốn dĩ Park Geontae là loại người ti tiện, hay bám vào hết chỗ này đến chỗ khác. Nhưng nếu bên phía thủ lĩnh của loài sói – kẻ mạnh trong số bầy – chủ động dò hỏi về cậu, thì có khi Park Geontae đã nhanh chóng cung cấp thông tin và tỏ rõ ý muốn phục tùng. Quả đúng là khi hiểu rõ bản chất đối phương, việc suy đoán cũng dễ dàng hơn.

Và nếu Yang Hyechan có điều tra cậu dù chỉ một chút, thì hẳn cái tên Park Geontae cũng đã lộ ra. Huống chi tên của cậu thì là chính cậu đã từng nói thẳng với hắn ta, nên việc bị lộ thông tin cũng là chuyện hiển nhiên.

Vậy thì quả thực quá rõ ràng rồi. Heeseong lẩm bẩm, ánh mắt trống rỗng:

“Vậy là… thủ lĩnh tộc sói và Park Geontae có thể có liên quan với nhau.”

“Chính xác.”

Yoon Chiyoung nói, ánh mắt lấp lánh một cách bí hiểm. Anh ngồi lại ngay ngắn, và nhẹ nhàng kéo người đang mải suy nghĩ là Heeseong ngồi lên đùi mình. Ban đầu cậu hơi giật mình, nhưng chẳng mấy chốc đã thoải mái ngồi yên như lúc còn là cún con.

Trong vòng tay ấy, Heeseong tiếp tục nghĩ mông lung. Dù sao thì, nếu Park Geontae và thủ lĩnh thật sự cấu kết với nhau, thì cậu sẽ cùng Yoon Chiyoung trả thù. Mà nếu không phải, thì cậu cũng vẫn sẽ ở bên anh.

Chỉ là, nếu đúng là trường hợp đó, Heeseong muốn một cuộc trả thù chắc chắn.

“Nếu như chị anh với Yang Hyechan thật sự có liên quan đến Park Geontae… anh có thể ra tay không?”

Đó là một câu hỏi tàn nhẫn. Cậu đang hỏi liệu anh có thể giết người cùng huyết thống hay không, và ngay sau đó Heeseong liền hối hận. Với một người như Yoon Chiyoung – người luôn quan sát cậu, có thể câu hỏi đó là một vết thương đối với anh.

Nhưng ngược lại, Yoon Chiyoung lại mỉm cười, như thể rất hài lòng. Anh bật cười thành tiếng thật dài, rồi cúi xuống hôn lên mái tóc Heeseong và nói:

“Ha, tất nhiên rồi….”

“.......”

“Họ đã dám động đến cún con của anh mà.”

Dù nhận được câu trả lời rõ ràng như vậy, Heeseong vẫn không thể gạt đi cảm giác rờn rợn trong lòng. Người đang nói điều đó như một lẽ đương nhiên khiến cậu thấy lạ lẫm, nhưng lại khiến lòng cậu dâng lên một thứ cảm giác hưng phấn khó hiểu.

Giờ đây, thứ ngọt ngào nhất đối với Heeseong, không chỉ là sự trả thù, mà còn là lòng tin và tình cảm đến từ một đồng tộc đáng tin cậy.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cậu gặp một đồng tộc có cùng tính cách và chí hướng với mình như vậy. Trái tim của chú cún nhỏ, người đã luôn phải chiến đấu một mình và gồng mình chịu đựng, không thể không dâng trào.

“Vậy thì… đi gặp chị anh thôi. Nhưng không phải để ra mắt đâu.”

Heeseong nói với ánh mắt quả quyết. Yoon Chiyoung vui vẻ nhận lời, nói gì cũng được, và lập tức lên kế hoạch đến nơi ở chính của tộc sói. Chính là vào ngày mai.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo