Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
“Ư ư…”
Rạng sáng, Heeseong tỉnh dậy giữa cơn đau đầu choáng váng và cảm giác buồn nôn nặng nề. Chó nhỏ lồm cồm ngồi dậy với gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt mơ màng quét nhìn xung quanh.
‘Đây lại là chỗ quái nào nữa…?’
Trời còn tối, nhưng giống như bị vùi trong chăn, xung quanh cứ mờ mịt không rõ phương hướng.
May mắn thay, vì từng lạc đường trong chăn vài lần nên cậu chó cũng biết đại khái rằng chỉ cần tiến về phía trước thì thế nào cũng thoát được. Dù đang vật vờ vì dư âm của men rượu, Heeseong vẫn cố lê từng bước về phía trước và cuối cùng cũng tìm được lối ra.
Oẳng…
Chó nhỏ thò đầu ra từ cổ áo chiếc áo thun tay dài màu trắng của Yoon Chiyoung.
Mệt mỏi đến độ chỉ ló mỗi gương mặt bằng củ khoai tây, Heeseong lăn ra nằm bên cạnh, đôi mắt lờ đờ ngước nhìn chiếc cổ rắn chắc của Yoon Chiyoung, còn thân hình lông tơ thì khẽ run nhẹ. Khi trông thấy anh, từng chút ký ức của đêm qua lần lượt ùa về.
‘Tối qua mình đã nói gì với anh ta vậy trời…?’
Tiếc thay, Heeseong không phải kiểu người bị mất kí ức sau khi say rượu. Một khi nhớ ra là toàn bộ những hành động thảm hại và yếu đuối của bản thân đêm qua lại hiện lên rõ mồn một.
Cậu đã dụi má vào ngực Yoon Chiyoung chỉ vì quá thích anh, còn nói mấy câu kỳ quặc gì đó nữa… Đã vậy còn sà vào lòng người ta mà khóc tức tưởi nữa chứ. Với một loài chó chiến đấu đầy tự tôn như cậu, đó là chuyện không thể tha thứ được. Không thể chấp nhận được thực tại, cún nhỏ liền dùng chân quẫy đạp tấm áo thun của Yoon Chiyoung như thể đó là chăn bông.
‘Ư ư, đau đầu quá…’
Nhưng chỉ cần cử động mạnh một chút là cơn nôn nao lại bốc lên nóng rực. Bị cơn đau đầu dữ dội hành hạ, Heeseong rên rỉ rồi thả người xuống nằm bẹp. Dù không muốn thừa nhận, nhưng Heeseong là người uống rượu khá kém, nên hậu quả sau đó cũng khá nặng nề. Cậu muốn nằm lại cổ Yoon Chiyoung ngủ tiếp luôn cho xong, nhưng cái bụng cồn cào khiến điều đó bất khả thi.
‘Này…’
Cuối cùng, Heeseong lồm cồm bò ra khỏi áo, leo lên gối. Nhờ ánh đèn ngủ dịu nhẹ trong phòng, cậu có thể thấy khuôn mặt khi ngủ trông như thiên thần của Yoon Chiyoung. Chó nhỏ loạng choạng đặt chiếc mũi ướt như cúc áo lên mí mắt anh rồi lầm bầm yếu ớt.
‘Yoon Chiyoung… tôi mệt quá…’
Vừa nói ra, chính cậu cũng ngạc nhiên. Từ sau khi rời xa mẹ, đây là lần đầu tiên Heeseong nói với ai rằng mình đang đau.
Từ nhỏ sống trong sòng bạc, chỉ cần thể hiện chút yếu đuối là bị chửi mắng, bị thúc ép phải chịu đựng như một con chó chiến đấu. Heeseong đã quen với việc kìm nén. Nhưng có lẽ vì tối qua đã trót để lộ cả bộ dạng thảm hại lẫn tâm tư trước Yoon Chiyoung, nên giờ nói ra mấy lời yếu đuối cũng chẳng còn ngại ngùng gì nữa. Dù vậy, vì đang ở hình dạng chó con nên Yoon Chiyoung chắc chẳng hiểu gì, điều đó khiến cậu phần nào an tâm hơn.
Lấy hết can đảm, cậu lại nói tiếp:
‘Bụng tôi… đau quá trời luôn nè..’
Lạ thật.
Càng lí nhí nói ra, trong lòng chó nhỏ lại càng dâng lên một cảm giác nóng hổi như muốn trào ra khỏi ngực. Việc có một ai đó để dựa vào, điều tưởng chừng như xa xỉ, giờ lại khiến sống mũi cậu cay xè. Kỳ lạ thay, chỉ riêng chuyện có người để nói ra nỗi mệt mỏi đã đủ khiến tâm trạng dễ chịu hơn hẳn.
Chó nhỏ vẫn tựa cái đầu bé xíu lên má Yoon Chiyoung, định biến lại thành người để tự đi lấy nước uống.
Ngay lúc ấy, Yoon Chiyoung khẽ nhíu mày như cảm nhận được điều gì đó. Đôi mắt lờ đờ của chó con lập tức mở to ngạc nhiên.
Đột nhiên Yoon Chiyoung bật dậy khỏi giường. Trong dáng vẻ còn ngái ngủ, anh hốt hoảng hỏi bằng giọng trầm khàn:
“Em đau à?”
‘Hả…?’
Chó con còn chưa kịp phản ứng, Yoon Chiyoung đã cúi xuống sát mặt cậu, khẽ gãi nhẹ bên má rồi thở dài.
“Hôm qua uống rượu nên mệt chứ gì…”
“Thế ai bảo cún con lại đi uống rượu làm gì cơ chứ.”
Dù bị cằn nhằn, Heeseong vẫn mở to mắt, chỉ biết ngước nhìn Yoon Chiyoung. Anh ấy… hiểu được lời mình nói ư? Ngạc nhiên đến mức cậu không biết phản ứng sao. Mấy lời chẳng đáng gì, vậy mà với chó nhỏ thì chúng lại luôn chạm sâu đến tận đáy lòng.
‘…Sao anh ấy hiểu được nhỉ?’
Vẫn ngước nhìn Yoon Chiyoung, Heeseong từ từ hóa lại thành người.
Yoon Chiyoung thì quay sang chiếc điện thoại trên táp đầu giường, gọi đặt món gì đó. Là nước mật ong và một phần nước nóng tốt cho giải rượu.
Heeseong lặng người dõi theo bóng lưng rộng lớn ấy, tai lắng nghe nội dung cuộc gọi. Người bên kia có vẻ là nhân viên lâu năm trong nhà, hỏi xem cậu chủ có uống rượu với người yêu suốt đêm không, rồi tếu táo nói nếu ngủ ngon thế thì phải chăm lo bữa sáng thật tốt mới được. Sự quan tâm đúng mực ấy khiến người nghe có cảm giác họ rất hiểu nhau.
Cậu nhìn anh, ngẩn ngơ nghĩ thầm:
Hóa ra… dù mình không ở dạng chó, thì anh ấy vẫn tốt với mình như thế.
Heeseong vì cảm giác vừa ngưa ngứa vừa dễ chịu nên đã nhẹ nhàng cắn lấy cái đuôi sói đen dày của Chiyoung và mân mê. Bây giờ dù cả hai đang trong trạng thái lơ mơ, cũng đã quen thuộc với nhau rồi. Đến mức có cảm giác như thật sự là người yêu của nhau.
Lúc đó, Chiyoung cúp điện thoại rồi quay lại, nở một nụ cười lười biếng.
"Em đang quyến rũ anh đấy à?"
"...Anh chỉ cần im miệng thôi thì tôi đã đổ anh một nửa rồi."
"Sao? Em là người chạm vào đuôi anh trước mà."
"Haizz…"
Heeseong lườm một cái rồi vứt cái đuôi của Chiyoung sang một bên. Nhưng cái đuôi đen kịt lại quay một vòng rồi nhẹ nhàng lướt qua gương mặt đỏ bừng của cậu. Nhột quá. Vì ngứa ngáy nên Heeseong hắt hơi rồi quay người lại. Đầu tai cậu đỏ rực. Cậu không thể tin được bản thân vừa làm chuyện chỉ có người yêu mới làm.
Cảm giác ở đuôi của thú nhân khá giống với tai. Nếu bị túm mạnh thì đương nhiên sẽ khó chịu và đau như khi bị kéo tai, nhưng nếu được chạm nhẹ nhàng hay cắn yêu thì lại mang ý nghĩa tình dục. Vì vậy, việc chạm vào đuôi của thú nhân là trò đùa thân mật giữa người yêu với nhau, đồng thời cũng là một kiểu gợi tình. Vì nó nằm ngay trên mông, chuyện đó là hiển nhiên. Rất nhiều thú nhân như Heeseong cũng xem đuôi là vùng nhạy cảm.
Thế mà bây giờ, cả hai đã thân đến mức việc chạm vào đuôi nhau cũng trở nên tự nhiên.
Heeseong vẫn thấy mối quan hệ này có chút lạ lẫm, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nắm lấy tay Chiyoung đang đưa ra đỡ mình ngồi dậy. Chiyoung vẫn còn buồn ngủ nên vừa dụi mũi vào gáy cậu như mè nheo, vừa vuốt nhẹ tấm lưng gầy của cậu. Cảm giác dịu dàng ấy khiến đôi môi cậu khẽ hé mở, rồi bất giác hỏi điều mình hơi lưỡng lự.
"Nhưng mà... lúc nãy sao anh hiểu được lời tôi nói?"
"Anh học rồi. Từ chỗ Youngbae..."
Chiyoung lười nhác trả lời bằng giọng nói trầm khàn. Có vẻ vì còn ngái ngủ nên nét mặt anh vẫn còn lơ mơ. Dù vậy, Heeseong vẫn thấy ngạc nhiên khi anh thức dậy được như vậy. Vì cậu biết rõ trước đó, ngay cả khi mình ngậm đồ chạy trốn, anh vẫn không hề tỉnh giấc.
Hơi thở của Chiyoung cứ lướt qua gáy cậu mãi. Ngứa ngáy quá, đôi tai trắng của Heeseong lại giật nhẹ khi cậu hỏi tiếp.
"Anh học lúc nào vậy?"
Trong lúc đó, anh đã rời giường, choàng lên người cậu một chiếc áo choàng mềm mại và đáp lời.
"Anh thấy tò mò không biết mấy tiếng rên rỉ khi chó con bị đau nghĩa là gì nên đã hỏi rồi học thuộc luôn."
"....."
Không hiểu sao, Heeseong cảm thấy như thể mình vừa để lộ điểm yếu. Dù vậy, cậu lại tự hỏi mình đã giấu đi khía cạnh yếu đuối trước một người cùng nhóm với mình như Chiyoung để làm gì. Biết đâu cậu đã dựa dẫm vào Chiyoung từ khá lâu rồi cũng nên.
Trong lúc đó, Chiyoung đã chuyển bàn đến trước mặt Heeseong, người đang ngồi lơ lửng trên giường. Heeseong thắc mắc không hiểu sao anh đã dọn bàn sẵn như vậy, thì người giúp việc đã mang mật ong pha trước tiên. Khi Heeseong nhấp ngụm mật ong để trấn tĩnh lại phần nào, thì canh giá cay nồng, cơm trắng nóng và một bữa ăn đơn giản cũng đã được dọn lên. Heeseong thấy lạ vì bữa ăn được dọn ra dù là bất kể thời điểm nào.
Tưởng chỉ cần ăn là xong, nhưng Chiyoung lại bế Heeseong ngồi lên giường. Trong bộ dạng rũ rượi, anh giơ tay định tự mình đút cơm cho Heeseong.
“Cho ăn rồi lại ôm ấp, chẳng khác gì hồi tôi là chó con… Này, tôi tự ăn được.”
“Há miệng. A.”
“Tôi bảo tôi tự ăn… haizz. A.”
Heeseong định giành lấy thìa nhưng rồi lại thôi. Bực mình thật, nhưng vì Chiyoung lì hơn nên trong mấy chuyện kiểu này cậu chưa từng thắng. Dù sao thì cậu cũng đã quen với việc được đút ăn, nên quyết định ngồi yên ăn một cách thoải mái.
Bàn tay Chiyoung chăm chút cho Heeseong rất dịu dàng, không khác gì lúc cậu còn là chó con. Quả đúng là anh đã chăm sóc cậu như người yêu. Trước tình huống này, Heeseong bỗng thấy lạ lẫm, tự hỏi liệu mình có xứng đáng được đối xử như vậy không.
Dù người cho có lòng tốt đến mức nào đi nữa, thì giờ đây Heeseong cũng muốn đáp lại Chiyoung, dù chỉ là một chút. Vì trái tim của mình quá nhỏ bé, chẳng đủ để đáp lại, nên cậu muốn thể hiện điều đó bằng hành động.
“Này, Chiyoung.”
Heeseong bất chợt nắm lấy tay Chiyoung đang vòng qua eo mình. Đó là bàn tay to gấp đôi nắm đấm của cậu, nhưng mỗi lần cậu nắm lấy, anh luôn đáp lại và đan tay vào.
Heeseong ăn thêm một muỗng canh mà Chiyoung đút, bụng cậu dịu lại phần nào. Nhờ vậy, đầu óc cũng thấy tỉnh táo hơn. Trái với lúc yếu mềm, Heeseong lần này lên tiếng với vẻ mặt kiên định hơn hẳn.
“Dù sao thì… dù anh có nhặt tôi với mục đích đen tối đi nữa, anh vẫn là ân nhân của tôi mà.”
“Nuôi chó con bị bỏ rơi thì sao lại thành mục đích đen tối được chứ…”
Dù bị nói như chửi, Chiyoung chỉ cười nhẹ cho qua. Heeseong lại nhận thêm một muỗng canh ấm nóng, lần này giọng cậu nghiêm túc hơn hẳn.
“Anh muốn tôi cư xử thế nào trong buổi gặp mặt giữa hai gia đình?”
“Có cần phải tính toán chuyện đó trước không?”
“Dĩ nhiên là cần rồi.”
Trước thái độ thong dong của anh, Heeseong ngước nhìn như thể đang hỏi anh đã quên rồi sao.
“Anh với thủ lĩnh là mối quan hệ đối đầu còn gì.”
“Thông minh lắm, cún con à.”
Chiyoung cất giọng khàn khàn, hôn lên mái tóc của Heeseong. Có vẻ anh vẫn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt xám mở lờ đờ rồi bắt đầu nói linh tinh.
“Cứ như bình thường thôi. Kiểu như em mê anh chết đi được ấy.”
“Chưa từng như thế mà.”
“Ngày nào cũng thế còn gì.”
Tên này còn qua lại với con chó con nào khác ngoài mình à, Heeseong cau có, gãi cổ. Dù vậy, cậu cũng không hiểu lầm gì nhiều, vì đoán được Chiyoung nói vậy với ý gì. Vì cậu biết, bất kể mình làm gì trong hình dạng chó con, Chiyoung cũng đều mê mẩn.
Lúc đó, Chiyoung hỏi:
“Cún con. Em thấy áp lực à?”
“…Một chút.”
“Vậy thì không cần miễn cưỡng đi gặp mặt đâu.”
“Gì cơ?”
Đã đến tận đây rồi mà anh lại nói gì vậy chứ. Heeseong nhíu mày hỏi lại như không tin được vào tai mình. Nhưng dù thấy vẻ mặt ấy, Chiyoung vẫn thản nhiên lau nước canh mà Heeseong làm rớt bằng khăn giấy rồi nói:
“Dù sao anh cũng chỉ đi như một lời cảnh cáo thôi.”
“Cảnh cáo gì?”
“Ừm…”
Chiyoung mỉm cười mơ hồ, cúi nhìn Heeseong. Phòng ngủ chỉ được chiếu sáng bằng đèn ngủ mờ mờ, khiến khuôn mặt anh khuất trong bóng tối, ánh mắt xám và nụ cười có phần vô cảm của anh càng nổi bật. Mỗi lần thấy anh như vậy, Heeseong lại có cảm giác Chiyoung đang giận chuyện gì đó.
“Vì đây là người yêu mà anh quý đến mức dẫn theo đến buổi gặp mặt… nên coi như lời cảnh cáo là đừng động vào nữa?”
“……”
Cậu không ngờ anh cũng có ý đó. Heeseong cứ tưởng mình đến đây chỉ để quan sát xem có sự liên hệ nào giữa phía Park Geontae và bên thủ lĩnh hay không, nhưng thì ra Chiyoung cũng có tính toán riêng. Điều đó khiến cậu ngạc nhiên không ít.
Thật ra, điều khiến Chiyoung đáng sợ có lẽ chính là việc anh trông như một tên ăn chơi cẩu thả nhưng thực chất lại vô cùng xảo quyệt. Có lẽ chỉ mình Heeseong là vẫn nhìn anh như thể dễ bị bắt nạt và lơ đễnh.
Lúc đó, Chiyoung lẩm bẩm như đang nói một mình:
“Nhưng nghĩ đến chuyện cho gia đình thấy em… tự nhiên lại thấy hơi hối hận.”
“Tại sao?”
“Vì anh chỉ muốn cho cún con thấy những mặt tốt đẹp thôi.”
Chiyoung vừa nói vừa siết chặt Heeseong từ phía sau. Cơ thể gầy gò của Heeseong lọt thỏm trong vòng tay rộng lớn ấy. Cậu nhăn nhẹ vì cơn đau đầu do dư âm rượu, rồi cẩn thận suy nghĩ về những lời nặng nề như đá mà Chiyoung vừa nói. Dù vậy, giọng nói thì thầm đầy nũng nịu của anh như thể không muốn rời xa lại khiến cậu thấy tội nghiệp.
“Anh chỉ mong em nhìn thấy những mặt tốt của anh như bây giờ là đủ rồi…”
“…Đã bao giờ anh cho người ta thấy mặt tốt của mình đâu.”
Heeseong lẩm bẩm, nhưng cũng nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay của Chiyoung. Cậu phần nào hiểu được lý do anh nói như vậy.
Có lẽ ngày mai, trong buổi gặp mặt, gia đình của Chiyoung sẽ tỏ ra dè chừng mình. Dù vốn chẳng mong gì một buổi gặp gỡ êm đẹp, nhưng Heeseong lại không muốn chứng kiến cảnh Chiyoung bị chính gia đình mình cảnh giác. Kỳ lạ là chỉ cần tưởng tượng đến thôi, cậu đã thấy tức giận như thể chính mình là người bị đối xử bất công. Là người hiểu rõ tình cảnh của Chiyoung, là người cùng một nhóm với anh, cậu không thể nào chấp nhận được thái độ ấy.
'Mình còn có thể thông cảm với cú sốc pheromone cơ mà...'
Heeseong là người đã ở gần Chiyoung hơn bất kỳ ai, và cũng vì vậy mà cậu cảm nhận được rất nhiều điều. Anh là người biết thưởng thức nghệ thuật và cũng yêu quý bản thân. Nhưng đối với bản thể không thể kiểm soát lý trí do sốc pheromone, anh lại như căm ghét nó. Anh luôn cảnh giác với chính ý thức của mình và sống trong sự bất an thường trực. Heeseong thấy tội cho anh, và cứ thế ngồi yên thật lâu trong vòng tay yên lặng của Chiyoung.
“…Chiyoung.”
Heeseong, sau khi ăn xong, nói như đang tự nhắc nhở bản thân.
“Dù phía thủ lĩnh có nói gì đi nữa, tôi chỉ tin những gì mình thấy tận mắt thôi.”
“Thật chứ?”
“…Ừ.”
Từ phía sau vang lên tiếng cười khe khẽ của Chiyoung. Có vẻ anh cho rằng đó chỉ là lời nói suông dễ nghe mà thôi. Nhưng Heeseong thì hoàn toàn nghiêm túc. Cún con đang nắm chặt tay anh, dứt khoát nói:
“Chó chiến đấu không nói hai lời đâu.”