Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
Buổi gặp mặt được sắp xếp vào đầu giờ tối.
Heeseong, vì tính chất của buổi gặp, đã chuẩn bị chỉnh tề cơ bản trước khi ra ngoài. Chiyoung, khác với bình thường, có chút trầm lắng, nhưng vẫn chu đáo chăm sóc cún nhỏ từ sáng, nắm chặt lấy tay cậu và rời khỏi biệt thự.
Địa điểm buổi gặp mặt nằm ở ngoại ô khu vực của tộc sói, là một biệt thự xinh đẹp với một cái ao nhỏ duyên dáng bên cạnh. Khi đến nơi, Heeseong cảm thấy khá căng thẳng, nhưng ngay khi thấy tuyết rơi, cậu liền vẫy đuôi và nhanh chóng bước đi trên con đường lát đá. Từ trước đến nay, Heeseong vẫn luôn thích tuyết, nên điều này ít nhiều cũng an ủi được lòng cậu.
Những thú nhân tụ họp tại buổi gặp mặt đều là những nhân vật không tầm thường.
Tại bàn ăn, có Người Giám Sát và Heeseong, Thủ Lĩnh và Yang Hyechan, cùng với mẹ của Chiyoung. Bàn ăn rất rộng, đầy ắp những món ăn Hàn Quốc cao cấp. Nhưng Heeseong, dù nhìn thấy những con tôm căng mọng thì cũng không hề thấy thèm ăn chút nào. Bầu không khí căng thẳng bao trùm xung quanh khiến cậu chẳng tài nào nuốt nổi.
‘Trông chẳng giống buổi gặp mặt mà cứ như đến để đánh nhau vậy.’
Heeseong lén quan sát xung quanh. Thủ Lĩnh và Người Giám Sát ngồi đối diện nhau, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, còn Yang Hyechan thì vẫn không dám nhìn vào mắt Chiyoung mà chỉ chăm chăm nhìn đâu đó trên bàn.
Lúc đó, Yoon Geonyoung, với vẻ mặt bình thản, buông lời khen pha chút mỉa mai.
“Nhìn thế này thì chị thấy em đúng là hợp với tộc chó thật.”
“Em cũng không biết hai người đã trao nhẫn đính hôn từ bao giờ. Chắc nhờ em làm cầu nối nên nhìn mới đẹp đôi thế này nhỉ.”
Cả hai nói chuyện như bình thường, nhưng ánh mắt thì không. Đôi mắt xám đen của Geonyoung lạnh lùng trầm tĩnh, còn Chiyoung, dù chỉ nở nụ cười, nhưng đôi mắt xám của anh cũng vô cùng lạnh lẽo.
May thay, mẹ của Chiyoung ngồi giữa và bắt đầu dẫn dắt buổi gặp mặt. Người phụ nữ xinh đẹp và hiền từ ấy đối xử với Heeseong một cách thoải mái, không chút thành kiến dù cậu thuộc tộc khác.
“Đây là lần đầu tiên có thú nhân khác loài đến một buổi gặp mặt thế này, con cứ ăn thoải mái đi nhé.”
“C, cảm ơn ạ.”
Heeseong khó khăn đáp lời, cầm nĩa và dao lên. Tính cách của cậu không hề biết làm duyên hay nũng nịu, nên nét mặt có phần cứng nhắc, nhưng bầu không khí thì không tệ. Trong lòng, Heeseong thầm nghĩ may mắn vì từng làm việc ở sòng bạc và học được phép lịch sự cơ bản trên bàn ăn. Nếu không, với tính cách dễ bộc lộ suy nghĩ qua hành động, có lẽ cậu đã để lộ dáng vẻ vụng về của mình rồi.
Tạm thời thoải mái hơn, Heeseong cố gắng hết sức hỗ trợ Chiyoung theo ý anh. Đó là thể hiện vẻ ngoài như một cặp đôi yêu nhau say đắm.
“Thịt này, anh ăn đi.”
Heeseong cắt miếng bít tết và đặt lên đĩa của Chiyoung. Hành động ấy cực kỳ gượng gạo. Bình thường, Heeseong chỉ quen được anh phục vụ, chứ chưa bao giờ chủ động mời Chiyoung. Hơn nữa, cậu không giỏi làm những cử chỉ thân mật giả tạo thế này. Chiyoung, người hiểu rõ điều đó hơn ai hết, lần đầu tiên kể từ khi đến đây đã bật ra tiếng cười thật sự.
Ngay sau đó, anh nhìn Heeseong bằng ánh mắt dịu dàng như muốn làm tan chảy cậu, rồi trơ trẽn nói.
“Đút cho anh ăn đi. Như bình thường ấy.”
‘…Mẹ kiếp.’
Heeseong thầm chửi trong lòng, nhìn Chiyoung với ánh mắt đầy bực bội và kinh ngạc. Ý cậu muốn hỏi anh nghiêm túc đấy à. Nhưng Chiyoung chỉ trơ trẽn nhìn lại cậu như chẳng có gì.
“…Đây.”
Cuối cùng, Heeseong dù muốn dùng nĩa đâm Chiyoung, vẫn cắm mạnh nĩa vào miếng thịt và đút cho anh. Miếng bít tết cao cấp, đầy nước thịt, được đưa thẳng vào miệng Chiyoung. Anh vừa nhai vừa nhìn Heeseong bằng ánh mắt đầy yêu thương. Nếu Heeseong không lúng túng đến mức né tránh ánh mắt ấy, có lẽ họ đã trông như một cặp tình nhân mẫu mực rồi.
Có lẽ đã bị cảnh tượng ấy đánh lừa, mẹ của Chiyoung hài lòng nói.
“Trông con với Chiyoung hợp nhau thật đấy.”
“Dạ… Vâng.”
“Ngày gặp mặt được sắp xếp hơi gấp, nhưng con có gia đình nào khác muốn giới thiệu với chúng ta không?”
“......”
Câu hỏi nhẹ nhàng khiến đôi đồng tử đen của Heeseong cứng lại. Gia đình. Với Heeseong, chỉ nghe đến từ này thôi cũng đủ khiến trái tim cậu như vỡ vụn.
May mắn thay, Chiyoung đã trả lời thay. Một câu trả lời mang ý định sắc lạnh.
“Họ hẳn đã gặp rồi…”
Chiyoung quay sang nhìn Yang Hyechan. Ngay khi ánh mắt xám chạm nhau, sắc mặt Hyechan tái mét, vội cúi đầu xuống. Mái tóc vàng run rẩy trông thật đáng thương. Thái độ hống hách từng khiến Heeseong hất ly nước dâu vào người giờ đây đã không còn chút dấu vết.
Không bận tâm, Chiyoung tiếp tục nói.
“Người đã nuôi cún con của tôi suốt 5 năm.”
“Là… ý gì…”
Dù vậy, lần này có vẻ như đã chuẩn bị tinh thần kỹ càng, Hyechan còn dám đáp trả lời Chiyoung. Nhưng trong mắt Heeseong, hắn ta vẫn không thể nào che giấu nỗi sợ hãi với Chiyoung. Có lẽ vì vết thương còn nhức nhối, Hyechan vụng về làm rơi đôi đũa đang cầm trên tay phải. Cuối cùng, Thủ Lĩnh ngồi bên cạnh phải tự tay giúp hắn ta.
Dường như thấy cảnh đó thật nực cười, Chiyoung ngả người thong thả tựa lưng vào ghế và hỏi.
“Cậu chủ nhà ta thích cờ bạc không nhỉ?”
Cảm thấy bị khinh miệt, Hyechan hung hăng trợn mắt.
“Tôi không thích thứ trò chơi bẩn thỉu đó.”
Lần này, Hyechan không run rẩy khi nhìn Chiyoung nữa. Nghĩ đến tin đồn Chiyoung thích cờ bạc, có lẽ hắn ta chỉ buột miệng nói vậy để bôi nhọ tập đoàn mà thôi.
Nhưng như thường lệ, ý định của Chiyoung lại khác.
“Vậy thì cậu đã nói gì với Park Geontae mà nhìn vui vẻ thế?”
“Tôi chẳng nói gì cả.”
“À…”
Chưa kịp trả lời xong, Chiyoung đã nắm chặt tay Heeseong dưới gầm bàn. Bàn tay lớn của anh tuy ấm áp, nhưng Chiyoung lại đang nở nụ cười xảo quyệt và gây áp lực lên Hyechan.
“Sao cậu lại nói chẳng có gì khi có quen biết quản lý sòng bạc chứ…”
‘Tính cách của anh ta đúng là…’
Nghe cuộc đối thoại, Heeseong nghĩ chuyện gì đến cũng đến. Cậu ngạc nhiên vì Chiyoung thẳng thừng tra hỏi Hyechan mà không chút kiêng dè. Hyechan cũng tương tự, đôi mắt hắn ta cứng lại, lộ rõ sự dao động.
Heeseong thầm kinh ngạc, nhưng vì tức giận, cậu hung hăng trừng mắt nhìn Hyechan.
Quả nhiên Hyechan có liên quan đến Park Geontae. Nghĩ lại, việc gặp Hyechan và đám chó của sòng bạc ở bệnh viện hôm đó chắc chắn không phải ngẫu nhiên, và Park Geontae hẳn không bỏ lỡ đề nghị từ phía Thủ Lĩnh. Điều đó khiến Heeseong cảm thấy chán ghét với trò chơi bỉ ổi của họ.
“Yoon Chiyoung.”
Lúc đó, Thủ Lĩnh chen vào cuộc trò chuyện. Cô vẫn nhìn Chiyoung bằng ánh mắt lạnh lùng. Nhưng Chiyoung chỉ mỉm cười thoải mái và nhìn thẳng vào chị mình. Một bầu không khí căng thẳng nặng nề bao trùm giữa hai chị em. Ngay cả mẹ họ cũng không biết làm thế nào để can thiệp, chỉ đành lo lắng bồn chồn.
Geonyoung muộn màng lên tiếng với giọng nói điềm tĩnh.
“Không ngờ một kẻ từng đắm chìm trong cờ bạc như em lại tìm được bạn đời và đưa đến buổi gặp mặt thế này.”
“Đúng ha. Em cũng không ngờ.”
Chiyoung nâng ly uống một cách tao nhã và đáp lại. Trong lòng, Heeseong thầm yên tâm vì cảm thấy Chiyoung luôn chiếm thế thượng phong trong cuộc trò chuyện. Cảm thấy thư thái hơn, cậu thoải mái trừng mắt cảnh giác Hyechan. Cậu còn nghĩ đến việc sẽ trực tiếp trả thù Hyechan ngay sau khi buổi gặp mặt kết thúc.
Nhưng câu nói tiếp theo của Geonyoung khiến Chiyoung lần đầu tiên lộ vẻ dao động.
“Nếu cha nhìn thấy em dẫn theo một người từ tộc chó làm bạn đời, chắc hẳn ông ấy sẽ rất vui.”
“…”
Chỉ vài giây trôi qua, khuôn mặt của Chiyoung lập tức cứng lại.
Đó không phải vẻ mặt thường thấy khi nụ cười của anh biến mất. Sự vô cảm của anh còn đáng sợ hơn cả việc bộc lộ cơn giận dữ, khiến người ta rùng mình vì cảm giác xa lạ.
‘Sao lại thế này…?’
Heeseong lén nhìn xuống dưới bàn. Có gì đó không ổn. Bàn tay Chiyoung nắm tay cậu đang siết chặt quá mức. Đôi mắt thường ngày dịu dàng của anh giờ đây đã trở nên hung dữ, nhìn đối phương như muốn giết chết. Nhưng với Heeseong, nhìn anh mong manh như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Chiyoung chầm chậm nhìn chị mình và nói.
“…Ừ, chắc cha sẽ thấy rất vui.”
Chiyoung hít sâu, kìm nén cảm xúc rồi đáp. Tay kia của anh nắm ly rượu, mãi một lúc sau mới cười như thở dài. Rượu đỏ còn sót lại trong ly khẽ gợn sóng.
“Dù em có ăn thịt người, ông ấy vẫn sẽ chúc mừng vì em trở thành Người Giám Sát.”
‘Cái gì?’
Mắt Heeseong mở to. Cậu không hiểu lời Chiyoung. Cha anh, người chúc mừng dù anh ăn thịt người và trở thành Người Giám Sát, rốt cuộc anh đã sống cuộc đời như thế nào, cậu không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cậu không kịp nghĩ lâu. Cảm nhận được sự thay đổi, Heeseong vội vàng gọi anh.
“Chiyoung!”
Chiyoung dường như không kiểm soát được cảm xúc, đang dần trở lại trạng thái bán thú. Nanh vuốt nghiến ken két, ánh mắt xám lóe lên đáng sợ. Gân cổ nổi lên, mỗi nhịp thở phát ra tiếng gầm gừ như dã thú. Thậm chí không kiểm soát được sức mạnh, anh bóp vỡ cả ly rượu trong tay.
Keng!
“Chiyoung!”
“Này, anh…!”
Mẹ anh và Heeseong giật mình đứng bật dậy. Nhưng mẹ anh, thấy Chiyoung trong trạng thái bán thúthif không dám đến gần. Chỉ có Heeseong vội giật mảnh ly vỡ khỏi tay anh và kiểm tra vết thương. May mắn thay, lớp chai trên lòng bàn tay chỉ bị mảnh vỡ sượt qua không chảy nhiều máu, nhưng máu rỉ ra khắp nơi trông vẫn rất nguy hiểm.
“Không có hộp sơ cứu sao? Ai đó nhanh lên…!”
Heeseong hốt hoảng hét lên rồi nhìn xung quanh. Nhưng cậu không thể tiếp tục vì cảnh tượng bất thường ngay trước mắt mình.
Bao gồm cả người làm, tất cả đều đứng xa, sợ hãi nhìn Chiyoung. Chỉ có Thủ Lĩnh vẫn ngồi tại chỗ, vô cảm nhìn em trai mình. Cuối cùng, chỉ mỗi Heeseong là người duy nhất ở lại bên anh.
“Lại đây, đi chữa trị nào.”
Cuối cùng, Heeseong đành phải miễn cưỡng đưa Yoon Chiyoung rời khỏi chỗ đó. Vì các nhân viên quá sợ hãi nên không dám lại gần để chữa trị, chỉ dám đưa hộp cứu thương cho cậu, và Heeseong đã tự tay xử lý vết thương cho anh.
Cho đến lúc đó, Yoon Chiyoung vẫn thở hổn hển đầy đau đớn. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Heeseong vừa buồn bã vừa đau lòng. Cảm giác ấy giống hệt như khi xưa, lúc cậu bị ốm và nhìn thấy mẹ bật khóc vì lo lắng cho mình.